Toàn Chức Cao Thủ

Chương 961: Phóng viên tháp tùng



Edit & beta: Lá Mùa Thu bị dí cháy đít | Type: Evolforaet cũng bị dí cháy đít

Hai phóng viên đã đến đây để săn tin riêng về vòng khiêu chiến thì tốt xấu cũng phải bỏ bụng sẵn chút tài liệu. Gia Thế chắc chắn là diễn viên chính trong mớ tài liệu mà họ đã chuẩn bị, do đó mặc dù ông chủ Đào Hiên rất ít khi lộ diện, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện là hai người này nhận ra ngay và luôn.

“Ông chủ Đào!” Hai người mừng rỡ ra mặt.

“Chào các anh.” Đào Hiên gật đầu chào một tiếng, sau đó lập tức hỏi về vụ của Hưng Hân: “Các anh mới nói trong danh sách tuyển thủ của chiến đội Hưng Hân không có Diệp Thu?”

“Đúng đó, ông xem…” Một phóng viên vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Hắn nói đây là danh sách cuối cùng được liên minh đóng dấu xác nhận, vậy mà lại lưu trên điện thoại. Đào Hiên liếc mắt nhìn hắn, đầy vẻ nghi ngờ.

Phóng viên này cũng hơi mất tự nhiên, nhưng bó tay rồi, đây không phải tin sốt dẻo mà họ nhận được tại lò. Thời điểm lấy được tin, họ đang trên đường chạy theo Tào Quảng Thành tới đây. Cái gọi là danh sách cuối cùng này, thật ra họ chỉ mới vừa lưu về từ trang thông tin chính thức của vòng khiêu chiến trên website Vinh Quang.

Trong danh sách hiện ra trên màn hình điện thoại, Đào Hiên nhìn thấy rất rõ: Phía sau nhân vật Quân Mạc Tiếu của chiến đội Hưng Hân, tuyển thủ điều khiển rõ ràng có tên là Diệp Tu.

Diệp Thu và Diệp Tu, khác nhau chỉ một chữ, nhưng đối với một giải đấu có qui định nghiêm ngặt về thân phận mà nói, một chữ đó có ý nghĩa rất lớn.

Đào Hiên nhìn qua Thôi Lập, lại không khỏi liếc Tô Mộc Tranh một cái. Trực giác nói với hắn Tô Mộc Tranh chắc chắn biết chuyện, chẳng qua bây giờ hắn đã không còn hy vọng xa vời rằng Tô Mộc Tranh sẽ tiết lộ bất kì điều gì với mình. Ngược lại, có Tô Mộc Tranh vướng víu ở đây, hắn cũng không muốn bàn nhiều về việc này nữa.

Đoàn người Gia Thế ra khỏi khách sạn. Bọn họ là chiến đội nổi tiếng, nếu đứng xếp hàng mà đón taxi thì mất phong độ quá. Do đó Gia Thế đã chuẩn bị sẵn phương tiện để đưa đón. Mà ông chủ Đào Hiên cũng không làm cao, leo lên chiếc xe lớn sang trọng cùng với các tuyển thủ. Ba phóng viên của báo Thể Thao Điện Tử cũng theo sau đoàn người Gia Thế mà lên xe. Họ phát hiện bên cạnh hai người mà mình muốn tiếp xúc nhiều nhất là ông chủ và quản lý của Gia Thế đã không còn ghế trống, bèn thức thời đi ra phía sau kiếm đại một chỗ ngồi xuống.

Sau đó hai phóng viên kia lập tức hăm hở tìm đối tượng phỏng vấn, còn Tào Quảng Thành thì ngồi một bên ra vẻ hờ hững, nhưng trong lòng đang cười thầm.

Hai người này thiệt không có kinh nghiệm làm phóng viên tháp tùng mà.

Phóng viên tháp tùng so với phóng viên bình thường sẽ có nhiều thời gian và cơ hội để phỏng vấn đối tượng hơn, do đó không cần thiết và cũng không thể có thái độ giống phóng viên bình thường, chỉ cần phát hiện mục tiêu liền gấp gáp đuổi theo mà tấn công hỏi chuyện.

Cảnh giới cao nhất của phóng viên tháp tùng là biến bản thân mình trở thành một thành viên trong chiến đội, từ đó mới biết được những mặt chân thật nhất của mỗi người trong đội. Khi giao lưu với các tuyển thủ cũng phải giống như tán gẫu, trò chuyện thông thường giữa bạn bè với nhau, dùng đôi mắt và lỗ tai của mình mà tìm kiếm trong vô số những chi tiết nhỏ nhặt, lọc ra những tư liệu sống có thể khiến độc giả cảm thấy hứng thú, lấy đó để làm phong phú bài viết của mình, viết ra những nội dung và khía cạnh mà những phóng viên khác không cách nào viết ra được.

Hai người trước mặt thì sao? Chụp được một tuyển thủ là lập tức muốn phỏng vấn ngay, quá thô lỗ! Đúng là tất cả các tuyển thủ Gia Thế đều đang ở đây, nhưng không lẽ chỉ cần ngồi một chuyến xe là hốt được tám bài phỏng vấn? Làm gì có chuyện ngon ăn vậy chứ. Muốn làm phỏng vấn, cho dù có là phóng viên tháp tùng cũng phải theo quy trình chính quy, xin phép câu lạc bộ trước mới được.

Sau khi hai cháu phóng viên hớn hết cả hở lượn khắp một vòng, rốt cuộc cũng cảm giác thấy thái độ bất mãn của các tuyển thủ Gia Thế. Đáng thương là hai người còn chưa nhận ra mình đã làm sai điều gì, về tới chỗ ngồi mà lo lắng không thôi. Họ thì thầm to nhỏ với nhau, lại lén nhìn qua phía Tào Quảng Thành, thấy hắn cứ như không biết cơ hội hiếm có đang ở trước mặt, ngồi cùng một chỗ với biết bao nhiêu nhân vật sáng lóng lánh, nóng hôi hổi thế này, vậy mà lại dựa vô cửa sổ xe ngủ gật.

Hai phóng viên không dám chạy tới chạy lui chào mời tuyển thủ nữa, chỉ đành vểnh tai lên nghe thử xem đám người Gia Thế có sẽ trò chuyện gì với nhau hay không. Nào ngờ tuyển thủ trong xe chỉ im phăng phắc, mà ông chủ Đào Hiên và quản lý Thôi Lập ngồi ở hàng ghế đầu thì lại không ngừng trao đổi gì đó với nhau, nhưng hai cháu phóng viên đâu dám đến gần mà hóng.

“Thật sự không có Diệp Thu à…” Vừa mới ngồi xuống xe, Đào Hiên liền nói với Thôi Lập.

Thôi Lập lúc này cũng lấy điện thoại ra, lên website chính thức tìm thử. Gã không chỉ xem Quân Mạc Tiếu mà còn nhìn khắp một lượt danh sách tuyển thủ điều khiển các nhân vật của Hưng Hân, đúng là không có Diệp Thu, nhưng… cuồng kiếm sĩ ở hàng cuối cùng là clgt?

“Tôn Triết Bình!” Lúc nãy Đào Hiên chỉ lo nhìn Quân Mạc Tiếu trên màn hình điện thoại của phóng viên kia, không hề kéo xuống, bây giờ mới thấy được danh sách tuyển thủ đầy đủ bằng điện thoại của Thôi Lập. Hắn lập tức sửng sốt. Đào Hiên cũng là người đã lăn lộn trong giới từ thời kì đầu của liên minh, hắn chưa đến nỗi quên mất cái tên Tôn Triết Bình.

“Sao thằng này lại chạy vô đội tụi nó?” Đào Hiên cào đầu.

Thôi Lập cũng không trả lời được, chỉ biết rằng bố này mà nhập bọn, thực lực của Hưng Hân sẽ càng khủng hơn. Gia Thế vs Hưng Hân, liệu phần thắng có còn là 100% không? Thôi Lập rất nghi ngờ, nhưng làm sao mà dám nói ra.

“Khoan tính tới chuyện này đã, vụ của Diệp Thu là sao?” Đào Hiên tiếp tục cào đầu. Lần trước bọn họ tiết lộ việc Diệp Thu thành lập Hưng Hân, sau đó báo Thể Thao Điện Tử lại đưa tin rằng danh sách tuyển thủ Hưng Hân chắc chắn không có Diệp Thu. Vấn đề này họ đã thảo luận với nhau hết mấy lần. Cuối cùng nhất trí cho rằng, đến vòng đấu LAN, Hưng Hân thể nào cũng sẽ đổi Diệp Thu vào. Còn cái tên Diệp Tu ắt hẳn là chỉ chém ra mà thôi, dù sao cũng đâu có ai tra xét được vòng đấu online, Diệp Thu cứ việc điều khiển Quân Mạc Tiếu, ai có chứng cứ mà làm gì được hắn?

Còn tại sao phải chém ra cái tên Diệp Tu gì đó cho thừa thãi à? Theo cách nhìn của Gia Thế, đó là vì không muốn bị người ta phát hiện, nếu không áp lực đến từ fan sẽ rất lớn. Nhưng qui định của vòng đấu LAN thì nghiêm ngặt hơn, kiểu gì cũng phải để người thật lộ diện. Ai mà ngờ, bây giờ vòng đấu LAN đã đến rồi, Diệp Tu vẫn cứ y nguyên là Diệp Tu. Không lẽ Diệp Thu thực sự sẽ không xuất hiện trên sân đấu? Việc này đối với Gia Thế mà nói lẽ ra là một tin tức tốt. Thế nhưng bây giờ Đào Hiên và Thôi Lập lại cười không nổi. Trực giác nói với họ rằng đây không phải chuyện hay ho gì, mà là thằng kia đang sắp đặt một âm miu rất lớn.

“Xem ra phải tự mình đi thăm hắn một chuyến rồi.” Đào Hiên nói.

Đến khách sạn chỉ định cho vòng khiêu chiến, tuyển thủ Gia Thế cũng như những người khác, cần phải đăng kí báo danh ở sảnh tiếp tân. Lúc này ở đại sảnh khách sạn không còn tuyển thủ dự thi nào nữa, nên người Gia Thế xuất hiện cũng không gây ra mấy vụ chen lấn, đạp nhau dòm thần tượng.

“Chiến đội Hưng Hân có Diệp Thu tới không?” Đăng kí xong, Thôi Lập lập tức hỏi thẳng nhân viên của liên minh.

“Không có.” Nhân viên liên minh lắc đầu. Hắn không biết mặt Diệp Thu, nhưng khi phụ trách khâu báo danh ở khách sạn, hắn không hề nhìn thấy cái tên Diệp Thu xuất hiện. Chuyện này đám nhân viên bọn họ còn đang lén tám với nhau mà!

“Vậy người có tên Diệp Tu được phân đến phòng số mấy?” Thôi Lập hỏi.

“Để xem, chiến đội Hưng Hân ở tòa nhà A, tầng 7, phòng số 721 – 726, cụ thể người nào ở phòng nào thì bọn tôi không biết”. Nhân viên nói.

“OK, cám ơn.” Thôi Lập không hỏi nhiều, quay về báo cáo cho Đào Hiên. Tào Quảng Thành đứng ở cách đó không xa không gần, nghe được đại khái, trong lòng cực kì kinh ngạc. Sau đó Đào Hiên và Thôi Lập đi về phía thang máy dẫn đến tòa nhà A, nhưng Tào Quảng Thành không tiện đuổi theo. Hắn chỉ đành theo các tuyển thủ Gia Thế quay về trên xe. Hai phóng viên báo Thể Thao Điện Tử còn lại bắt đầu lúng túng. Mình có nên lên xe hay không nhỉ? Phía Gia Thế hoàn toàn không có ý định muốn mời mình theo, nếu lên thì giống lúc nãy ngu ngơ mà ngồi tuốt đằng sau, về đến khách sạn bên kia cũng chưa chắc có cơ hội gì để săn tin …

Không được! Phải lên chứ!

Hai người nhanh chóng hội ý, nếu không đi theo, nói không chừng sẽ để con cá lớn Gia Thế này lọt lưới. Tào Quảng Thành chắc chắn sẽ viết bài về Gia Thế, nếu hai người bọn họ viết về các chiến đội khác thì sao giành nổi trang đầu?

Không những phải đi theo, còn phải đổi khách sạn, ở chung với Gia Thế! Hai người quyết định xong, lập tức hi hi ha ha chui lên xe, tự nhiên với người Gia Thế như đã yêu nhau tự thuở nào.

“Quyết đoán lắm!” Sao Tào Quảng Thành có thể đoán không ra tâm tư của hai người này? Gã bật ngón cái lên khen một câu.

Hai người kia đều biết gã đang móc xỉa nên không tiếp lời, chỉ đi thẳng ra sau xe tìm chỗ ngồi xuống, không dám lôi kéo làm thân với tuyển thủ nào nữa.

Tào Quảng Thành ngồi ở vị trí không quá cao cũng không quá thấp, trong lòng cứ nghĩ mãi về chuyện của Diệp Thu bên Hưng Hân. Rốt cuộc là thế nào ấy nhỉ? Thằng nhóc Thường Tiên vẫn luôn đi với Hưng Hân, có khi nào nó biết cái gì đó không?

Mặc dù Tào Quảng Thành khinh tất cả các chiến đội khác ngoài Gia Thế, nhưng gã vẫn rất nhạy với mùi tin nóng. Gã nghĩ tới đó, cảm thấy cần phải tìm Thường Tiên hỏi thử, bèn vội vàng cầm di động xuống xe gọi điện thoại. Tào Quảng Thành rất thân với Gia Thế, gã ngồi như thể một thành viên trong xe, đi lên đi xuống chẳng có chút cảm giác ngại ngùng nào.

Đang chuẩn bị bấm điện thoại, Tào Quảng Thành bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe khác dừng lại trước cửa khách sạn, sau đó một người bước xuống, vô cùng quen mặt.

“Ai vậy ta?” Tào Quảng Thành ngó nghiêng, lại bước tới gần hai bước mà nhìn, đột nhiên nhận ra người này.

Bà nội ơi, là chủ tịch liên minh Phùng Hiến Quân!

Nhân vật tai to mặt bự cỡ này, muốn phỏng vấn mới thực sự khó như lên trời.

Những người như ông chủ chiến đội, phóng viên tháp tùng như hắn vẫn có cơ hội tiếp xúc được. Trò chuyện vài câu, nếu may mắn gặp phải hôm người ta có tâm trạng tốt, nói không chừng còn có thể hẹn một cuộc phỏng vấn riêng. Nhưng chủ tịch liên minh Phùng Hiến Quân ấy à! Tuổi nào cho phóng viên tháp tùng Gia Thế! Muốn hẹn phỏng vấn ông ấy, tổng biên tập đại nhân của báo Thể Thao Điện Tử đích thân ra mặt thì còn nghe được. Bình thường trong các cuộc họp báo, đến phần phóng viên đặt câu hỏi, nếu được ông ta trả lời một hai câu là đủ để mừng đến ngửa mặt lên trời 45⁰ cười ha hả rồi.

Hai thằng ngu kia chỉ lo nhìn chăm chăm theo Gia Thế, nhân vật lớn cỡ này cũng bỏ lỡ. Tào Quảng Thành trong lòng cười nhạo hai đồng nghiệp, không màng gọi điện thoại nữa, chỉ gấp gáp sải bước đuổi theo.

Nhóm của Phùng Hiến Quân có ba người cùng nhau đi tới sảnh tiếp tân. Nhân viên liên minh đương nhiên biết đó là đại BOSS của mình, vội vàng đứng dậy đón.

Phùng Hiến Quân dựa sát vào quầy tiếp tân, Tào Quảng Thành chẳng dễ mới vểnh tai hóng được họ đang nói với nhau những gì, nào ngờ câu đầu tiên chui vào tai lại là: “Chiến đội Hưng Hân được xếp ở đâu?”

“Tòa nhà A, tầng 7, phòng số 721 – 726.” Nhân viên đáp.

Tào Quảng Thành kinh hãi.

Nhìn điệu bộ này, không lẽ chủ tịch liên minh đến đây là vì Hưng Hân sao? Tụi Hưng Hân có bản lĩnh dữ vậy hả? Tính cho đến nay, thành tích lớn nhất của tụi nó cũng chỉ là loại được một chiến đội chuyên nghiệp trong vòng thi đấu online thôi mà? Chỉ thế mà đã đáng cho chủ tịch liên minh đích thân chiếu cố? Coi như chiến đội này lấp lánh bởi hào quang của Diệp Thu đi, cũng không đến mức đó chứ? Tào Quảng Thành ngu cmn người rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.