Toàn Chức Cao Thủ

Chương 98: Điên cuồng dạy học



Edit: Qkici | Beta: Pi

Nguyệt Trung Miên đương nhiên là buồn bực một phen. Đây rõ ràng đang bảo mình và Điền Thất chưa đủ trình. Nguyệt Trung Miên không phục, nhưng nhìn sang nhóm Quân Mạc Tiếu, Hàn Yên Nhu cả Bánh Bao Xâm Lấn, thực lực của những người này rõ ràng cao hơn họ hẳn một bậc.

Tốc độ đổi hướng và thao tác kỹ năng rất nhanh, những điều này đều thể hiện trực quan thông qua tốc độ tay. Chênh lệch quá nhỏ có thể sẽ chẳng nhìn ra được, bây giờ lại có thể nhìn ra, điều này chứng tỏ chênh lệch khá lớn.

Điền Thất cùng Nguyệt Trung Miên ôm cõi lòng tan nát mà đánh quái, Diệp Tu vẫn đang chỉ dạy cho hai người kia nên đánh thế này thế nọ. Nguyệt Trung Miên cứ như kẻ học lỏm, bất kể chức nghiệp chẳng giống nhau, người đang được dạy là pháp sư chiến đấu hay lưu manh. Chủ động tìm Quân Mạc Tiếu xin chỉ bảo ư? Vậy thà chết mệ luôn cho rồi. Cuối cùng Nguyệt Trung Miên nghĩ ra một biện pháp khá tốt: thường xuyên đi theo Mộ Vân Thâm. Tên kia cũng là kiếm khách giống mình, nếu tên kia không biết xấu hổ mà chạy đi xin chỉ bảo, chẳng phải mình cũng có thể thừa cơ nghe lén sao?

Đang ngẩn người, chợt nghe thấy tiếng tên kia gọi: “Tiểu Nguyệt Nguyệt mày bị sao vậy?”

Nguyệt Trung Miên vừa phục hồi lại tinh thần nhìn thử, vãi cả mồ hôi, vừa nghĩ vừa giết quái, nó chết rồi mà mình thì còn đang chém không khí kìa.

Làm bộ không có việc gì vội vàng trở về gia nhập chiến đoàn, lại nghe thấy cô nàng mới tới kia bảo: “Chỉ đơn giản thế thôi à?”

“Đến lúc đó sẽ dẫn nhiều quái hơn, trước mắt để em quen thuộc với phó bản này đã. Vị trí, phương thức và thói quen công kích, tốc độ đánh hay tốc độ di chuyển của từng tiểu quái đều phải chú ý. Bánh Bao, ông cũng vậy.” Diệp Tu nói.

“Chú ý nhiều vậy để làm gì?” Bánh Bao Xâm Lấn hiện tại rất thoải mái khi giết Quỷ Lùn trong phó bản, cho nên có chút vô tư.

“Kỷ lục cuối cùng có khi chỉ chênh lệch nhau mấy giây. Ưu thế mỏng manh thế này đều phải tích lũy từ từng chi tiết. ” Diệp Tu nói.

“Tui như bây giờ đánh được không?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Còn chưa được. Nhưng hôm nay giảng trước cho ông thế thôi, chút hồi ra khỏi bản thì ông cứ chơi đấu trường của mình tiếp đi. Tiếp tục kiếm thêm kinh nghiệm chiến đấu, chờ đủ đội hình thì chúng ta lại diễn tập làm quen.” Diệp Tu cũng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận hẳn lên, thật sự vì thấy cái biểu hiện vừa ngơ vừa ngốc của Bánh Bao Xâm Lấn. Tên nhóc này chẳng ổn định chút nào, còn cần tốn nhiều thời gian để luyện tập cho quen.

Bánh Bao Xâm Lấn vừa vặn cũng nghiện PK, vừa nghe thấy không phải đi phó bản nữa, vui vẻ quá chừng, đáp ứng luôn.

Diệp Tu tiếp đấy chợt nhớ tới một việc: “Đúng rồi, điểm thi đấu hiện tại của ông là bao nhiêu?”

“98 điểm.” Bánh Bao Xâm Lấn tự hào. Cậu ta vẫn thường chơi đùa ở những trận một chọi một, mỗi lần thắng cũng chỉ kiếm được 1 điểm, 98 điểm tức là cậu đã thắng 98 người.

“Điểm này không được dùng lung tung, tích đủ 250 đi, đi đổi Móng Vuốt Võ Giả tím cấp 25.” Diệp Tu nói.

Thi đấu trong đấu trường cũng giống như giải đấu vòng tròn chuyên nghiệp, có đủ các loại hình thức thi đấu. Một đấu một thắng thì được 1 điểm, thi đấu lôi đài tổ đội thắng thì mỗi người được 2 điểm, nhưng đấu đoàn đội lại không phải 5 người và 1 viện trợ như giải đấu vòng tròn chuyên nghiệp. Ở đây là tự người chơi sắp xếp, 2 đấu 2, 3 đấu 3, cũng có thể 5 đấu 5 thêm 1 viện trợ như giải đấu chuyên nghiệp. Điểm thắng cuối cùng dựa vào số người tham dự, ví dụ như trong trận 4 đấu 4, thắng thì mỗi người được 4 điểm.

Mà điểm thắng lợi này có thể dùng để đổi lấy rất nhiều trang bị. Ở giai đoạn cấp 50, 60 hay 70 thậm chí có thể đổi cả trang bị cam. Yêu cầu về điểm thi đấu đương nhiên cũng kinh khủng vô cùng, cao nhất trong đó dĩ nhiên là vũ khí.

Vũ khí cam cấp 50 cần 8000 điểm; Vũ khí cam cấp 60 cần 10000 điểm; 70 thì cần 12000 điểm.

Nhưng những món đồ cam này không phải chỉ cần có nghị lực là lấy được, bởi vì bắt đầu từ cấp 50, trong trận đấu, ngoại trừ việc thắng được cộng bao nhiêu điểm thì thua cũng bị trừ bấy nhiêu điểm. Cứ như thế người chơi không thể đảm bảo tỷ lệ thắng luôn là 50%, đây chính là chuyện chỉ có lỗ chứ không hề lãi.

Có điều người chơi cũng không phải không có đường tắt để đi, trên lý thuyết có một phương pháp thậm chí có thể lấy đủ điểm chỉ trong vòng một ván: Đánh Cược.

Trong chế độ Đánh Cược người chơi có thể tùy ý sắp xếp phần thưởng, cược điểm thi đấu, cược kim tệ trong trò chơi, thậm chí là cược trang bị.

Phần thưởng thì vô hạn lại có thể thỏa thuận ngầm, ví dụ như người bắt đầu thiết lập 1000 điểm, người ứng chiến có đủ 1000 điểm là tham gia được ngay; Ngoài ra người chơi cũng có thể bàn bạc với nhau trước, ví dụ như người bắt đầu thiết lập là 1000 điểm, nhưng người ứng chiến thua chỉ cần trả 500 điểm. Hai bên chỉ cần đồng ý là được. Tóm lại là có hệ thống làm trung gian, tuyệt đối không thể có tên nào giở trò xấu được.

Dám mở Đánh Cược, vậy chắc chắn cũng là kẻ có chút tài năng. Nhưng bình thường phần thưởng đặt ra cũng chỉ dưới 100, bởi vì không có ai tin rằng mình sẽ nắm chắc phần thắng. Đương nhiên là người cược đến hàng nghìn cũng không phải không có. Loại này đều là hai bên có thù oán với nhau, quyết một trận sống mái. Ngoài ra cũng không thiếu những trận kỳ lạ, nói chung trò chơi lớn như vậy, người chơi lại nhiều như thế, sẽ có một vài suy nghĩ mà người thường chẳng hiểu nỗi.

Khu 10 chỉ là khu mới mở, dựa vào cấp bậc hiện tại của Bánh Bao Xâm Lấn, vào đấu trường tự do hay đấu trường theo cấp cũng không khác nhau mấy. Trừ đấu trường tu chỉnh không thưởng điểm thi đấu thì các nơi khác đều có quy tắc giống nhau. Diệp Tu đột nhiên nhớ ra trong đám trang bị tím cấp 25 trong đấu trường có một món vũ khí cũng không tệ, Bánh Bao Xâm Lấn đang nghiện PK, lại có năng lực, vừa hay có thể đổi món này về tăng lực chiến.

“Ồ? Vũ khí đó lợi hại lắm sao?”  Những em “gà” luôn sẽ có câu hỏi, Diệp Tu đương nhiên lại phải giải thích một hồi.

Tiếp tục cày phó bản, Diệp Tu một đường giảng giải đến miệng đắng lưỡi khô. Nhất là khi gặp BOSS thì lại càng phải nói nhiều. Bởi vì đội ngũ đã đạt tới trình độ nhất định, chì cần không mắc sai lầm, tiểu quái cơ bản chỉ mấy mấy giây đã diệt gọn, thời gian rút ngắn được chẳng là bao. Ngược lại càng kéo dài chuyện đấu BOSS thì sự biến đổi càng nhiều, tranh giành từng giây một thường mấu chốt ở chỗ này.

Đây là lần đầu tiên Đường Nhu đi phó bản Rừng Rậm Băng Sương, Diệp Tu tận tình giảng giải đặc điểm của BOSS một lượt. Bánh Bao Xâm Lấn đã tới đây không ít lần, nhưng làm gì có ai giảng giải chi tiết kĩ lưỡng như vậy, nên cũng chăm chỉ học tập luôn. Điển Thất với Nguyệt Trung Miên chơi lâu năm, biết cũng nhiều, nhưng nghe xong cũng biết thêm nhiều chi tiết mà trước kia không biết. Nhất là khi Diệp Tu nói phải ứng đối ra sao, quá nhiều thứ khiến cả hai phải mở rộng tầm mắt.

Đến cuối cùng, lần đi phó bản này ước chừng mất 35 phút mới đánh xong, bởi vì Diệp Tu có quá nhiều lời phải nói.

Diệp Tu cổ họng khô khan vừa ra khỏi phó bản đã phải làm liền mấy ngụm trà xanh, quay đầu lại hỏi Đường Nhu: “Thế nào, hiểu hết chưa?” Khóa học này chủ yếu vẫn là dành cho Đường Nhu.

Kết quả Đường Nhu lại vui cười hớn hở nói: “Không đoán không đoán, đoán không ra mà.”

Diệp Tu nhìn lại, Bánh Bao Xâm Lấn lại quay về lảm nhảm vấn đề chòm sao vớ vẩn của mình, một ngụm trà xanh thiếu chút nữa phun ra đằng mũi. Cũng may Đường Nhu đã lập tức trả lời hắn: “Đơn giản thôi mà.”

“Vậy tiếp theo em solo qua bản đi” Diệp Tu nói.

“Solo?” Đường Nhu ngẩn ra.

“Với em hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ? Đơn giản thôi mà.” Diệp Tu nói.

“Em đi cho anh xem” Đường Nhu không nói hai lời vào phó bản ngay. Phó bản Băng Sương khó nhằn hơn dạng phó bản dạy học của Thôn Tân Thủ, nhưng Đường Nhu vẫn tự tin mình làm được.

Hàn Yên Nhu rời đội, sau đó một mình đi vào phó bản, làm cho cả đám Điền Thất mờ mịt.

“Cao thủ đại ca?” Điền Thất nghi hoặc.

“Ừa, em ấy đi luyện tập.” Diệp Tu nói.

“Solo qua bản Rừng Rậm Băng Sương?” Điền Thất cảm thấy đầu mình thật choáng váng, đám này phải người không vậy.

“Ha ha, em ấy qua không được đâu.” Diệp Tu nói.

Tuy Đường Nhu vào phó bản rồi thì không ở cùng một kênh với mọi người, nhưng bản thân cô đang ngồi cùng một cái bàn với Diệp Tu, trực tiếp nghe thấy, quay đầu trả lời: “Ai bảo em không qua được chứ”

“Anh bảo đó” Diệp Tu cười.

Đường Nhu không đáp lời, mãnh liệt đập bẹp tiểu quái.

“Mấy ông tìm đội luyện tiếp đi, giờ tui không luyện nữa.” Diệp Tu nói với Điền Thất và Nguyệt Trung Miên.

“À.” Hai người vì thế tìm người lập đội, Bánh Bao Xâm Lấn hiện tại có mục tiêu là đổi trang bị tím, trông càng thêm hớn hở, gào lớn “250 250 mục tiêu của tui là 250″, chạy vèo đến đấu trường trong sự kinh ngạc của người chơi xung quanh, làm cho trong lòng Diệp Tu lại xuất hiện bóng ma: Thằng này có đi được thật không?

Dạy không được em “gà”, nhưng em gái bên này vẫn phải dạy bảo nhiều hơn. Diệp Tu kéo ghế ra ngồi phia sau Đường Nhu, uống trà xanh hút thuốc, nhàn nhã nhìn Đường Nhu solo qua bản Rừng Rậm Băng Sương, đợi cô nàng xảy ra chuyện.

Dựa vào thao tác của Đường Nhu, về mặt dùng kỹ năng solo Rừng Rậm Băng Sương không thành vấn đề. Cô đã thuần thục những kỹ năng của pháp sư chiến đấu trước cấp 20. Diệp Tu cũng nói qua với cô kỹ năng Viên Vũ Côn và Huyễn Văn không thuộc tính mới học được ở cấp 20, lúc này dần thao tác quen rồi. Một đường giết quái này rất trôi chảy, đúng là không phải chuyện người bình thường có thể làm được.

Nhưng ngay đợt quái cuối cùng trước khi BOSS đầu xuất hiện thì rốt cuộc cũng xảy ra chuyện.

Đeo theo mấy em tiểu quái, thao tác lưu loát liên tục, tay trái hoa lệ bấm bàn phím, chờ đợi chiêu Lạc Hoa Chưởng đánh ra, kết quả là Hàn Yên Nhu hoàn toàn không có phản ứng. Đường Nhu giật mình, sau đó thấy tin tức hiện lên: Pháp lực không đủ.

Đường Nhu vội vàng cho Hàn Yên Nhu uống một bình mana. Nhưng bình thuốc chia ra 2  loại hồi phục lập tức và hồi phục liên tục, hồi phục lập tức là hàng cao cấp, thuốc do NPC ở Tân Thủ Thôn bán nào phải loại hồi phục lập tức, đương nhiên là loại hồi phục liên tục cần chút thời gian mới có thể phát huy trọn vẹn. Thời gian kéo dài liên tục là 10 giây, chẳng qua đẳng cấp của thuốc khác biệt, lượng khôi phục mỗi giây không giống nhau thôi.

Đường Nhu dùng kỹ năng khi thuốc đang hồi phục, kết quả 10 giây sau thời gian hồi phục của  thuốc hết, mana cũng chẳng còn. Đòi mạng  là thời gian đóng băng của thuốc dài tận 1 phút, 50 giây tiếp theo sẽ không thể dùng kỹ năng.

Đường Nhu đành phải để Hàn Yên Nhu tránh trái tránh phải, có cơ hội sẽ dùng công kích bình thường phản kháng một chút, rất chật vật. Khó khăn sống qua 50 giây này, lại uống một bình, lại sử dụng kỹ năng được 10 giây, rồi lại chẳng còn gì.

“Ha ha ha......” Diệp Tu cười mấy tiếng, vào tai Đường Nhu lại trở nên chói tai vô cùng, cắn răng tiếp tục kiên trì, ác liệt vài lần như vậy cũng đánh chết được đám tiểu quái. Tổn thất máu không hề nhẹ, vội vàng lôi đồ ăn ra hồi phục pháp lực.

“Lúc giật kỷ lục, làm gì có thời gian cho em nghỉ ngơi hồi phục?” Diệp Tu ngồi sau lưng cô nói một câu.

“Á, em sẽ nhớ dùng thuốc.” Đường Nhu nói.

“Không chỉ là dùng thuốc thôi, thao tác hợp lý phối hợp với tiết tấu sử dụng thuốc hợp lý thì mới có thể nâng cao tối đa khả năng kéo dài liên tục. Em ngồi xem chút đi anh làm mẫu cho em. ” Diệp Tu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.