Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 101: Phượng hoàng cổ trấn sự tình



...

“Keng ~~~~”

Thức ăn vừa chuẩn bị xong, rắc rắc tí phấn hoa, thêm vài mẫu lá cỏ dại, hoàn thành cái tiểu trang trí sản phẩm, bếp trưởng ghi nguệch ngoạc mấy dòng số lên tấm bảng treo, rồi tiện tay lắc quả chuông treo nhỏ ở trước ô ngăn cách.

Nam phục vụ bưng mâm từ gian bếp vào, ở mặt trái nhìn thấy con số “06”, đó là số bàn của thực khách đang đợi.

Tiểu quán tửu điểm ngày hôm nay, cũng giống với hầu hết mọi ngày trong tuần, duy nhất một chữ “vắng” định nghĩa được. Rõ ràng thuộc về thiên phương tuyệt cảnh, lớn lao nhất du lịch quốc nội, cổ trấn dân cư ngược lại có lẽ đang sống trong giai đoạn khó khăn nhất của họ trong vòng trăm năm gần đây.

Nói là bàn ăn số 06 nhưng thực tế chỉ có duy nhất một thực khách tại vườn, trên bàn đã có một cái hài nữ đang ở giai đoạn thành thục 18, 19 tuổi, nàng chọn vị trí này ắt hẳn cũng do cái sự thơ mộng thanh xuân bên dưới bóng đén lồng của quán.

Thoại nói đến, mấy cái tiểu bồi cũ vài ngày trước trước hầu như đã xin nghỉ việc, nam nhân viên phục vụ hôm nay cũng là người mới, vừa kết thúc khóa may mặc ngành nghề ở tỉnh liền kề, giai đoạn thất nghiệp, còn tốt mình vừa vặn đi ngang qua tự tin đi lên chào hỏi, nhanh chóng nhận được vị trí này. Nếu như bị hệ viện đối lập gia đình tóm được, thật mất mặt dòng họ.

Nở nụ cười thương mại của dịch vụ quán xá, sau đặt những món ngon lên bàn, rồi cẩn thận nâng ấm trà có sẵn bên cạnh rót xuống chén nho nhỏ kia một cách điệu nghệ, như một người thưởng thức trà đạo chuyên nghiệp vậy.

Vẻn vẹn mấy phút, trên bàn liền trở nên đặc biệt phong phú, có trà phượng mới nóng hổi, còn có bánh bao đủ loại kiểu dáng, gà cay đỏ rực kèm theo trang trí bắt mắt trưng bày.

“Tiểu ca bồi vụ, những ngày gần đây tửu quán đều vắng như thế phải không?” Linh Linh đột nhiên cất tiếng hỏi.

Nam phục vụ thoạt còn có chút lúng túng, đồng dạng là người mới, kinh nghiệm xử lý tình huống chưa quá thành thạo, trong lòng không chắc chắn có nên nói rõ ra sinh hoạt này nọ quán xá kể từ khi mình được tuyển hay không.

“Đừng lo lắng gì cả, coi như ta đến cổ trấn này tham quan đã vài ngày, không chỉ ở đây, bao quát nhiều địa phương khác, thậm chí cao lầu, tửu điểm, chốn như thế thư giãn cũng đành vắng tanh. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?” Linh Linh nói rằng.

“Ta… ta thật không biết, chính ta mới từ thôn Hải Đằng chuyển xuống đây xin việc, cái chi chi sự tình cũng giống ngươi tò mò nhưng mãi không có thu hoạch.” Nam phục vụ trả lời.

Thông tin có thật ít, Linh Linh trong đầu không khỏi hình dung ra một chuỗi con số dựa theo mốc thời gian.

“Nói vậy, trong khoảng thời gian vài ngày làm việc ở đây, ngươi hẳn đã bị chấn động khi nghe qua sự việc, cớ sao vẫn còn làm?” Linh Linh thắc mắc.

“Lương nông, ta chỉ vừa đến cổ trấn, tài sản thu nhập cực kỳ hạn chế, hơn thế nữa, mấy huynh mấy tỷ ở bếp có nói với ta... ít mẹo phòng thân". Nam phục vụ nói rằng.

Tự nhiên Linh Linh nghe được cái này, đối chiếu với thông tin ban nãy nghe được từ gian nấu nướng bên trong, hai mắt chớp chớp xâu chuỗi lại, nàng rướn đôi tay thon thả sắp xếp lại bàn ăn, đem cái khăn tay chuốm lên chỗ ngồi của mình lau thật sạch sẽ, miệng chúm chím nói rằng:

“Có phải mẹo phòng thân chính là cách li bệnh dịch, đối với đồ đạc đều giữ khoảng cách?”

Nam phục vụ cả người đang đứng đều thẩn ra, ngây ngây hỏi lại:

“Làm sao ngươi biết, chẳng lẽ nói địa phương ngươi cũng…?”

“Toàn thân sốt ban, lá phổi gặp vấn đề, cái này là triệu chứng thông thường của hầu hết các bệnh về viêm hô hấp hoặc lao phổi. Cái này mánh trị được nhân gian lưu truyền qua nhiều thế hệ, ngoại thành trung dung nước ta xưa nay như Hải Đằng kiên kị cùng tổ tiên phương pháp, ta biết, ngươi không biết cũng chẳng có gì lạ". Linh Linh giải thích.

“Ừm…” Nam phục vụ gật đầu xác nhận, hắn nhưng đang dần dần đối với Linh Linh cảm thấy một sự thoải mái đáng để trò chuyện nhất định, thậm chí tăng cao tín nhiệm.

“Ngươi nghe cho kĩ lời ta sắp nói, bất kỳ một bệnh án nào liên quan hô hấp viêm tính hay lao phổi đều có cùng biểu hiện giống nhau, nhưng như cũ hoạch chung đều không dễ dàng gì lây lan được, càng là ùn tắc mạch thở đều không có, chỉ trầm trọng lâu dài vài năm, vài mươi năm hệ lụy thôi. So với sự kiện này chỉ vẻn vẹn dưới mười ngày đã tử vong thì cách sử dụng mẹo không còn chút ý nghĩa!” Linh Linh tường minh nói rằng.

Lùi lại vài bước, tâm thức hoảng sợ đột ngột lan tỏa hết cơ thể nam phục vụ ở quán, hắn khuôn mặt biểu hiện nhiều thành khẩn, hấp tấp cúi người xuống, liền phảng phất cái ý niệm này cắm rễ ở sâu trong nội tâm hồi lâu, phun ra liền không có nửa điểm do dự, tự nhiên đối với Linh Linh trước mặt đã thay đổi cách xưng hô:

“Đại… đại tỷ, ngươi tài hoa như vậy, nhất định có thể cho ta một vật mẫu chỉ dẫn phải không, làm… làm sao bây giờ?”

“Ngươi minh bạch một lần kể cho ta tất cả những gì mình biết, tất cả những gì mình nghe, còn có tất cả những gì mình suy nghĩ. Chuyện ngươi không thể rõ ràng, ta ắt hẳn cũng cần nghe qua!” Linh Linh không có trì hoãn, thẳng thắn yêu cầu.

“Được được, ta kể ngay bây giờ!”

Tia tia để ý vách tường hoa ngăn cách với gian bếp bên cạnh, nam phục vụ chắc chắn cũng không muốn mắc sai lầm phía sau lưng, ngoảnh mặt lại kiểm tra một vòng đường hoa viên lối vào. Nội tình vụ việc chắc chắn hai, ba lời chẳng thể tả hết, nhưng cốt yếu nếu để bếp quán thấy được, vạn nhất đều không hay.

Tranh thủ chút thời gian đó, Linh Linh hai tay lấy khăn lau thật kĩ, cẩn thận xé ra miếng nhỏ mẩu bánh bao mềm thượng hạng ở trên dĩa, cũng được coi như sành ăn thực khách đến từ Ma Đô bích hoàng, nàng rất biết cách thưởng thức món ăn. Đem mẩu bánh bao đã xé hơ hơ trước tách trà nóng một tí, chấm chấm vài đường lên phần sốt gà cay lấy vị, cuối cùng mới bỏ vào miệng nhai nhai tiêu hóa để lót bụng.

Đồ ăn không tệ, còn rất ngon, hợp khẩu vị, mà được ăn ở đơn sơ cổ trấn cùng mỹ diệu này càng khiến tâm tình thoải mái, thoáng cảm thụ một phen, liền có một loại ý nghĩ muốn ngồi phệch ở đây cả ngày, nơi nào cũng không đi, hoàn mỹ thả không chính mình, chìm đắm trong hoàn cảnh thoải mái hoàn mỹ này.

Chốc lát sau, nam nhân viên lắc tay ra hiệu, hắn đã sẵn sàng kể lại diễn biến phát sinh.

“Bắt đầu từ bốn ngày trước, ta đến tửu quán xin việc, dọc đường vẫn còn thấy một số chủ thương gia đang tranh thủ gì đó quét quét, bưng bê, bầy gian hàng. Còn nhớ trời cũng chập chững bình minh rồi, là bình minh đầu tiên của ta ở Phượng hoàng cổ trấn. Nó rất đẹp, đẹp đến thật muốn rung động nội tâm, để bản thân ta tự cho rằng đó hôm đó được tuyển hoàn toàn do điềm lành may mắn".

"Mặc đồng phục nhân viên ngay trong ngày, cái tâm trạng thật hào sảng bỗng chốc bị vịn lại khi cả ngày đều không có lấy một lượt khách đến, càng vỡ vụn hơn, khi trên đường về trọ, lác đác bóng mấy đứa trẻ nhìn ta rồi sợ hãi chạy trốn mất. Một mặt thất vọng ngày đầu tiên, hôm sau ta cố gắng cùng các huynh tỉ tại bếp bắt chuyện, đôi ba lời nói, biết được rằng hôm trước có hết thảy 8 người nữa tử vong, khiến cả thị trấn đều đặt trong tình trạng vô cùng khủng hoảng, chính quyền dù có cố gắng cỡ nào đều chẳng thể truy lùng ra được nguyên nhân".

"Nhưng cứ việc lấy tâm thế là Tam Dương Thị bài danh hàng đầu, nếu lộ ra ngoài triệt để sẽ khiến Trung Quốc náo động, họ đành phải thông báo nâng cấp cơ sở du lịch, đối với hành khách tham quan đều hạn chế, tránh điều đáng tiếc. À phải rồi, ta còn có chút thông tin, hôm đầu tiên có người chết tại thị trấn chỉ có ba người theo cách này, họ đồng thời đều có tám ngày ủ bệnh kết quả, nhưng trọng yếu lại chưa từng có qua lại với nhau".

Thông tin lần này thực sự có rất nhiều chắt lọc cần thiết. Linh Linh đột ngột sử dụng điện thoại di động của mình, tra cứu cái gì đó, ghi chú cái gì đó, cũng đồng thời cẩn thận kiểm tra, đánh dấu thời điểm tử vong vụ việc đầu tiên đến bây giờ.

Hiện tại rất nhiều tin tức nàng muốn tự động chuyển đổi, nhưng trong quá trình chuyển đổi liền để nàng đặc biệt không nói gì, nói thí dụ như cái lý luận ở thông tin cuối cùng, ba người đầu tiên đồng thời triệu chứng, đồng thời ủ bệnh, tử vong cùng thời điểm mà lý do gì khiến họ chưa từng gặp nhau?

Lây lan cộng đồng ít nhất cần một vật mẫu dẫn, nhưng trường hợp này mang ý nghĩa vật mẫu dẫn lại có ít nhất ba cái!?

“Đại tỷ, đại tỷ!!!” Nam phục vụ thấy sắc mặt Linh Linh đều rất không tốt, hắn hỏi thăm.

“A!” Linh Linh ngây người ra giật mình.

“Ngươi không sao chứ, lẽ nào vụ việc không phải là dịch bệnh sao, còn có thứ nguy hiểm hơn?” Nam phục vụ nói rằng.

Thả đôi đũa trên tay xuống, vốn dĩ đang ý định gấp miếng kia cánh gà kia ăn, nhưng Linh Linh bị cái gì đó uẩn khúc trong lòng, nàng đứng dậy khỏi ghế, nói:

“Không, đây đích thị là dịch bệnh, còn là đại dịch lây lan, ngươi nói, nếu như ta suy đoán đúng, có lẽ người đầu tiên mắc bệnh đã không ở trong thị trấn này nữa rồi. Đâu đó ngoài kia thành phố khác đã tử vong, ba người chết sớm nhất, có chăng cũng chỉ là những người đã từng tiếp xúc với chủ thể. Mà điều này… rất nhanh thôi, quốc gia chúng ta sẽ rơi vào tình trạng không thể cứu vãn nổi... Đây là tiền ăn của ta!!”

Linh Linh đang nói ra lời nói này thời điểm, cái kia khuôn mặt nhỏ nhắn trên lộ ra kiên nghị lại làm cho bồi bàn tiểu quản đều không khỏi sửng sốt, hắn có chút không dám tưởng tượng lời nói như vậy có thể vượt qua một cái chừng mười tám, mười chín thiếu nữ trong miệng nói ra. Nhưng ngẫm nghĩ thật kĩ, cỡ nào đều thấy vô cùng chuẩn xác, nửa điểm biện minh đều chẳng có.

Giả sử nếu như đúng là vậy…

“À phải rồi, ngươi sẽ muốn ra cửa hàng lương khô đấy!!” Linh Linh chạy ra tới cổng hoa viên, đột nhiên quay đầu lại nói.

“Tại sao, để làm gì?” Nam nhân viên phục vụ còn chưa hết hoang mang.

Chỉ là giây phút ấy, hắn lần đầu thấy nụ cười trên môi của nàng, lúc này mới đầm ấm, lúc này mới thanh xuân đẹp đẽ nhất.

“Nghỉ việc, đóng cửa, giam mình trong nhà đến khi có tin tức từ thượng tầng chính phủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.