...............
“Bởi vì Hải Vực Ma Đảo thuộc bộ phận Hải Châu, mà Hải Châu lại là địa bàn của thế lực lớn thứ hai Siêu Duy Thần Châu, là Hàn Hải Điện. Hàn Hải Điện hằng năm ném vô số khét tiếng tù tội lên đảo để sinh tồn, kẻ trên đảo, đồng dạng đều là nhất lưu giảo hoạt, ác nhân ma quái nhất trong tất cả. Thẳng thắn mà nói, cho dù Quân cấp bị ném lên đó sinh tồn cũng rất khó có khả năng sau mấy năm sống sót trở ra. Truyền kỳ hàng chục vạn năm nay chưa từng thay đổi, chưa từng có người chân chính tẩu thoát được”.
Dương Hàn Lâm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, vội nói: “Ta nghe tình báo truyền về, hai đứa con Lâm gia bị tống lên tù đảo một thời gian vì không chịu hợp tác? Việc này chẳng lẽ cũng có liên quan?”
Áo vàng mặt sẹo nam tử không thèm nghe Dương Hàn Lâm nói.
Hắn chỉ nói tiếp những lời của chính mình: “Hừ, năm nay nghe đồn rằng Ma Vực bên trong có một cái hiển hách Tù Đảo Thánh Vương sinh ra, từ bên trong tử vong thế giới lập đến một cái Tà Miếu, đem sát khí chấn nhiếp toàn bộ yêu ma trên đảo, giết chết hơn 1 vạn tù binh, danh tiếng chấn động toàn bộ Hải Châu”.
“Vị vương kia vừa trở ra liền có Điện Chủ của Hàn Hải Điện đến nghênh đón, sau đó hắn còn đánh bại hai cái đại lão khác của Hàn Hải Điện, phóng thẳng lên đến danh hiệu đệ nhất nhân, là thanh niên cường giả đứng đầu ngoại giới, trở thành tân tinh chói mắt nhất của Hải Hàn Điện trong đoạn ngàn năm thời gian gần đây”.
Dương Miễu ngẩn người ngạc nhiên, nàng lau đi nước mắt, khó khăn nói: “Đại ca, muội có nghe qua, nhưng mà chuyện đó có quan hệ gì tới việc ngày hôm nay?”
Dương Hàn Lâm đứng bên cạnh thì đã rõ ràng hơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm, sợ hãi thốt lên: “Chẳng lẽ... chẳng lẽ...”
Áo vàng thần bí nở nụ cười lạnh lẽo nhưng không nói gì nữa, chậm rãi bước tới trước băng qua thi thể Dương Tứ.
Trong lúc những đệ tử Dương gia bị Mạc Phàm tàn sát sinh ra sợ hãi nồng đậm, hắn lại bình tĩnh tiến vào chiến trường tràn đầy vết máu đỏ lòm.
“Giết mấy tên phế vật và cặn bã này quả thực là nhục nhã thân phận của ngươi đó". Áo vàng thần bí kia chậm rãi đi lên chiến trường.
Hắn mỗi một bước đi, cả người tỏa ra lãnh đạm bàng bạc băng khí, giống như một vị Băng Vương vậy, phất phơ có thể đem sát khí của Mạc Phàm hoàn toàn ngăn trở.
Mà vị này thần bí người vừa đi ra chiến trường, toàn bộ mọi người lập tức an tĩnh lại, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra sự tình càng lúc càng hay.
Mạc Phàm ánh mắt nhìn vào người này, như cũ không thay đổi chính mình sát ý.
Lại có một kẻ muốn chết.
Hắn tự nhiên sẽ thanh toàn.
“Vốn là nhân vật phong vân như ngươi đã muốn đại khai sát giới, Lương Thành Công ta cũng không muốn làm mất nhã hứng của ngươi. Nhưng mà trong số người mà ngươi muốn giết ở đây còn có biểu muội kết nghĩa của ta Dương Miễu. Hơn nữa, ta tương đối chán ghét thái độ ngạo mạn của ngươi vừa rồi”. Trong giọng của áo vàng mặt sẹo nam nhân bắt đầu lộ ra từng tia tiếu dung nói.
“Lương Thành Công?”
“Lương Thiếu Soái, Bắc Phương đệ nhất hộ pháp triều đình?” Dương Hàn Lâm kinh hãi thốt lên.
Thanh Vũ Đế Quốc trong triều đình có tứ đại hộ pháp, thực lực thâm bất khả trắc, trấn trụ toàn bộ các tông môn thế lực ở trong đế quốc.
Triệu Sắc Tông của Triệu Mãn Duyên cũng là nằm dưới ánh mắt quan sát của bốn vị hộ pháp này!
Không thể nghi ngờ chút nào, Lương Thiếu Soái dĩ nhiên là người mạnh nhất của Đế Cung nội viện. Ngoại trừ thái giám hầu cận bên cạnh hoàng đế ra, tuyệt đối không có người dám chống lại hắn ở Thanh Vũ Đế Quốc.
“Lại là Lương Thiếu Soái?”
“Triều đình nhất trụ hộ pháp cũng có mặt ở đây?”
Vì những nguyên nhân đó, ngay khi áo vàng mặt sẹo nam tử tự xưng mình là Lương Thành Công, những người có mặt ở trong quảng trường liền bị chấn kinh, thậm chí phía ngoài đình viện các tông môn thế gia cũng hoàn toàn không nghĩ tới Thanh Vũ Đế Quốc thủ lĩnh hộ pháp Lương Thiếu Soái lại xuất hiện trong đại hội đại tái giành cho đám thanh niên thiên tài ở Đông Châu này.
Thực lực của Lương Thành Công, phất phơ đã có thể xưng về danh sách những cường giả hàng đầu của toàn bộ lãnh thổ rồi.
Dương Hàn Lâm lúc này mới có từng tia biểu hiện thở phào.
Xong!
Cái kia ác ma gì đó, nên kết thúc ở đây thôi.
Trời còn thương xót mình, không có muốn tận diệt thế hệ thiên tài Dương gia, cho nên mới phái vị này thần võ Triều Đình xuống hung hăng chống đỡ một tay.
Đụng phải Lương Thiếu Soái, tuyệt đối chính là một cái cửa tử.
“Ngươi không muốn chết thì cút ra xa một chút". Mạc Phàm ngữ khí lạnh nhạt nói ra.
Hắn để mọi người thất vọng rồi.
Trong mắt hắn, chẳng qua cũng chỉ là thêm một cái chán sống người tới đưa mặt cho bị đánh.
Lương Thiếu Soái mạnh lắm sao?
Mạc Phàm phảng phất không có một cái ấn tượng nào trong đầu cả.
Triều đình Đế Quốc thì thế nào ? Có lớn bằng Tà Miếu không ?
Còn lộn xộn, ta đem đế quốc các ngươi cùng một chỗ cho cầm xuống, nói cái gì hộ pháp quèn.
“Ha ha, quả nhiên rất giống với lời đồn, lạnh lẽo y như một tòa băng sơn, sát phạt máu tanh, ưa thích tàn sát”. Lương Thành Công nhếch môi cười, vẫn tiếp tục nói.
Dương Hàn Lâm đến bây giờ vẫn không hiểu vì sao Lương Thiếu Soái cứ thích nâng cao Mạc Phàm, thế là buộc miệng hỏi: “Thiếu soái, người xem trọng hắn nhiều vậy sao?”
“Ngươi câm miệng lại, một đám ngu xuẩn!” Lương Thành Công nở nụ cười quái dị, cặp mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm, căn bản không có để ý tới chủ sự nữa.
“Đường đường là Hải Vực tinh anh cấp đại năng, là Hàn Hải Điện Thẩm Tước Gia, ngươi thế mà ở chỗ này phát tiết tâm tình với một đám thanh niên phế vật. Đám người kia nhất định là khiến cho Tù Đảo Thánh Vương giết không thoải mái lắm nhỉ?”
“Chi bằng để tại hạ Lương Thành Công đánh một trận với ngươi thì tốt hơn”.
Toàn trường lần nữa ầm ĩ.
Mọi người đang cảm thấy vô cùng khiếp sợ vì Thanh Vũ Đế Quốc Lương Thiếu Soái đột nhiên xuất hiện ở đây, bất chợt nghe thấy một câu này lại càng kinh hãi, thanh âm nghị luận dâng trào một mảnh như sóng to gió lớn.
Tù Đảo Thánh Vương, Hàn Hải Điện Thẩm Tước gia?
Đoạn thời gian gần đây chính là vị tân tinh chói lọi như mặt trời của Hàn Hải Điện nhanh chóng quật khởi, danh tiếng lan xa trong khoảng thời gian rất ngắn, thần thái coi rẻ thiên hạ và khí tức lạnh lẽo đã chấn nhiếp tinh thần không ít cấp cao tiền bối nhân vật, được mọi người gọi là Tù Đảo Thánh Vương
Vị này Mạc Phàm ---- chính là cái kia Tù Đảo Thánh Vương!?
Hàn Hải Điện Thẩm tước gia, Tù đảo thánh vương – ác ma Mạc Phàm.
Lương Thiếu Soái nói một câu khiến cho lòng người liên tục sôi trào, đoạn tin tức này dĩ nhiên chỉ có cấp bậc cao trong triều đình mới có thể điều tra ra tới.
Mạc Phàm chính là Hàn Hải Điện Thẩm tước gia, quyền lực thực lực bên dưới chiếu khắp toàn bộ Thần Châu liền không ai không khiếp sợ, khó trách hắn ngang tàng như thế, cũng khó trách có thể lấy tư thái cuồng vọng coi rẻ toàn bộ Dương gia, coi rẻ toàn bộ giải đấu đại tái lần này.
Cái gì thế hệ trẻ thi đấu?
Hắn lấy tư cách Thẩm Tước Gia ho một tiếng, Hàn Hải Điện trong ngoài quốc gia xuất quân quét sạch Đông Châu tất cả tông môn đều có thể.
Dương gia trong mắt hắn nhỏ bé đến tội nghiệp.
Dương Hàn Lâm bắt đầu run rẩy hoài nghi.
Toàn bộ thế cục giải đấu này, ngay từ đầu chính là Mạc Phàm dựa vào quyền lực của mình sắp xếp, đem Dương gia Đông Châu toàn bộ dẫn tới một lần cho chặt.
Như vậy... như vậy phụ thân của hắn bên ngoài...
Tù Đảo Thánh Vương, bốn chữ này đã thuyết minh hết thảy sự kinh khủng ma diệt của Mạc Phàm.
Một người, có thể trải qua những gì để bước ra khỏi thế giới chết chóc đó cơ chứ!?
Ánh mắt toàn trường nhìn về phía Mạc Phàm đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ là khiếp vía và sợ hãi, mà còn có vài phần kính sợ cùng muốn quỳ gối đi xuống.
“Xem ra lực ảnh hưởng của ngươi hiện tại đã vượt qua cả ta”. Lương Thành Công cười cười nói, lúc này hắn có thể cảm giác được toàn bộ Đông Châu chi thành đã bị Mạc Phàm làm rung chuyển.
Rất tốt, hảo hảo tốt!
Hàn Hải Điện những năm nay không tốt yên phận, cũng đến lúc triều đình nên chặt bớt một bộ phận.
Lương Thiếu Soái ta, hiện tại đem chi này kéo xuống nước.
“Người chết có cần phải quan tâm lực ảnh hưởng không?” Mạc Phàm thái độ hờ hững nói.
............