...............
“Quách Hồ, ngươi để chúng ta chờ hơi lâu rồi đó”. Trong nhóm Nhật Minh Giáo có một vị nam tử mặc y phục xám tro đi tới, mỉm cười nói với Quách Hồ và Ngô Hiền.
Đằng xa, rất nhiều sư đoàn đánh thuê, có thể nhìn thấy một chút người thậm chí là đến từ bộ phận Hàn Hải Điện đang đóng ở thành Đơn Dương đồng ý tới hỗ trợ.
Bọn hắn đồng dạng ngồi ở đây cả buổi thì người đại diện Quách Hồ mới tới.
“Ha ha, gặp phải một chuyện nhỏ nên trì hoãn chốc lát”. Quách Hồ cũng mỉm cười hồi đáp.
“Ba vị này là…?” Gã nam tử mặc y phục xám tro rõ ràng là người dẫn đầu của đội ngũ, ánh mắt liền rơi vào trên người Mạc Phàm, Ngô Hiền và Nhàn Nhàn, ý muốn hỏi thăm.
“À, để ta giới thiệu một chút, vị này là Nhàn Nhàn, vị này là...”
Quách Ngô đang muốn nói tên Ngô Hiền và Mạc Phàm, nhưng nghĩ đến có lẽ Nhật Minh Giáo đã sớm nhận ra thân phận bọn hắn, hỏi cũng chỉ mang tính chất cho có lệ, chính hắn trả lời cũng cảm giác kha khá lúng túng và ngượng ngùng.
Mà vừa mới tới đã bắt đầu ngượng ngùng thì hơi không thỏa đáng lắm, vì thế hắn ngừng lại không có nói tiếp.
“Chu Điên, có thể đi qua một bên nói chuyện không?” Quách Hồ do dự một hồi, nhỏ giọng nói với gã nam tử mặc y phục xám tro kia.
Nam tử trung niên tên là Chu Điên không lộ ra vẻ nghi ngờ gì, dễ dàng đồng ý đi qua một bên nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Mạc Phàm không cần đi theo nghe lén hai người bọn hắn nói cái gì, nhưng đại khái hắn nắm bắt được cốt lõi nội dung câu chuyện. Dù sao thì Quách Hồ tiểu nhân vật này có được một chút cơ trí biết dùng não, nhưng tâm tư lại quá lộ ra ngoài, rất dễ đoán.
Năm người còn lại của Nhật Minh Giáo tùy tiện chào hỏi với Ngô Hiền, Mạc Phàm và Nhàn Nhàn.
Xác thực không có gì bất ngờ, bọn hắn gọi Ngô Hiền là Ngô thiếu chủ, gọi Mạc Phàm là Mạc Thẩm Tước, xem như đã thực sự xác minh thân phận lẫn nhau, đồng thời có lẫn nhau dè chừng.
Mạc Phàm muốn chính là cái tràng cảnh này, lá thư tay của Ngô Hiền gửi cho Cao Kiên không phải là để đánh rắn động cỏ, mà là để xác nhận xem rắn có thực sự đáng bị đánh hay không...
Nhìn bộ dáng cùng điệu bộ hơi miễn cưỡng của những người này, chẳng biết tại sao Mạc Phàm cảm giác bọn hắn luôn luôn có chỗ khác thường, không đơn thuần chỉ là sợ hãi Mạc Phàm, mà giống như còn có chuyện gì đó càng kỳ quái hơn.
Từ nghiệp vụ đến xem, bây giờ đã có thể xác định hơn 90% là Nhật Minh Giáo đối phó Phong Thanh Dương và Thu Ly đi!!
“Chu Điên huynh đệ, có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút”. Quách Hồ dẫn Chu Điên ra xa, đem giọng nói của mình cho nén hơi nói nhỏ.
“Ừ?” Trên mặt Chu Điên lộ ra mấy phần phức tạp, nhưng lại khôi phục biểu hiện bình thường rất nhanh.
Chu Điên chính là một trong những người nắm giữ chức vụ tương đối cao trong Nhật Minh Giáo, đứng ở hàng vị Ngũ Tản Nhân. Hắn chỉ có thể nể mặt mũi một chút thành chủ Quách An, nhưng con trai Quách An liền không tính làm cái gì.
“Nhật Minh Giáo các ngươi có phải mới có người từ Tây Giới Cổ Vực trở về không?” Quách Hồ hỏi.
Chu Điên nghi ngờ hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?”
“Hừ, trả lời ta đi, các ngươi đến Cổ Vực có phải đã bắt giữ Phong Thanh Dương và Thu Ly hay không?" Quách Hồ nói.
Chu Điên nhìn sang Quách Hồ nhưng không nói lời nào.
Ánh mắt của hắn khá phức tạp, phức tạp ở đây cũng không phải là thú nhận hành vi, mà là ánh mắt viết rõ năm chữ ‘ngươi thối não rồi à’.
Nghĩ cái gì mà hỏi huỵch toẹt như vậy, chẳng lẽ lại bắt ta đi thú nhận?
Quách Hồ mặc kệ động tác của Chu Điên thế nào. Hắn và Chu Điên cũng không phải chỉ quen biết một hai chục năm, mà là cả ngàn năm giao thiệp, cá mè một lứa, cùng tần số sóng não, hắn trong thâm tâm thậm chí sớm kết luận cái này là Nhật Minh Giáo đi làm.
“Đừng chối ta, trước đó ta nhìn thấy Nhật Minh Tả Hữu Sứ cũng xuất hiện trong thành. Đến vị này mà cũng xuất hiện, phảng phất chỉ có thể là các ngươi đang muốn làm nhiệm vụ gì đó có độ khó cực cao”.
“Quách Hồ huynh đệ, tại sao bỗng nhiên quan tâm đến chuyện này?” Ánh mắt Chu Điên đột ngột lạnh lẽo vài phần.
Đồng thời cùng lúc đó, hắn cũng quay người lại, cẩn thận nhìn xem sắc mặt Mạc Phàm một chút.
Không tránh được, thanh danh lãnh huyết Hàn Hải Thẩm Tước đích xác là gần đây quá nổi, nếu cái này Quách Hồ nói lung tung để cáo buộc Nhật Minh Giáo, lộ ra chứng cứ cho tên điên kia, vậy thì mạng của bọn hắn tuyệt đối muốn bị đe dọa.
“Ta nghĩ bên trong hẳn là có điểm hiểu lầm, ngươi cũng biết, ta và Ngô Hiền muội rất có thâm tình, nàng là do ta mang đến vốn muốn đuổi theo các ngươi từ Cổ Vực đến đây, hi vọng hóa giải xung đột lần này”. Quách Hồ nói.
“Quách Hồ huynh đệ, đây là chuyện nội bộ của Nhật Minh Giáo chúng ta, kì thực ta không biết gì cả, mà ta nghĩ ngươi cũng đừng quản cái này”. Giọng nói Chu Điên đã có chút bất thiện.
“Ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, nếu như là người bình thường ta hiển nhiên sẽ không để ý tới, lần này chúng ta lấy Lãnh Hà Thung Lũng ra để giao dịch với các ngươi, tới đây chủ yếu là vì giúp đỡ các ngươi giải quyết sự tình ở Lãnh Hà Thung Lũng. Hi vọng các ngươi có thể nể mặt gia chủ giao ra người”. Quách Hồ nhỏ giọng nói.
Mỗi một lần hắn nói, như thể hắn đi guốc trong bụng Chu Điên vậy, hoàn toàn là tin rằng chuyện tốt do Nhật Minh Giáo làm.
Chu Điên lộ ra vài phần kinh ngạc, khẽ liếc mắt sang cố ý đánh giá Mạc Phàm cẩn thận hơn.
“Hàn Hải Điện và Nhật Minh Giáo muốn đối đầu thế nào cũng được, nhưng không phải ở Đơn Dương Thành, và nếu các ngươi ngoan cố không thả người, thế thì ta chỉ có nước xin mời các ngươi rời khỏi nơi này”. Quách Hồ nặng giọng nói.
“À mà ta nói trước, trong đám người ta phái tới đây hỗ trợ các ngươi, tuyệt đại đa số bộ phận là Hàn Hải Điện và các tông môn thế lực quan hệ cực tốt với Hàn Hải Điện a. Thêm vào cái kia nổi như cồn Hàn Hải Thẩm Tước, các ngươi một khi rời khỏi, sống chết thế nào thì khó nói”.
Đương nhiên, vẻn vẹn là hơi nặng lời một chút xíu thôi, hắn tự biết điều chỉnh, âm thanh là không lọt qua xa xa tai chỗ đám người Mạc Phàm được.
Chu Điên dạo một vòng ánh mắt quét ngang đám Quỷ Bí giả, Thương Kim giả có khoảng bảy tám chục người đứng nhan nhản ở thảo điền, rõ ràng là đang chờ lệnh lên núi.
Sau khi nhìn ra sắc mặt Chu Điên đã có chút biến hóa do dự, Quách Hồ đắc thắng thừa nước xông lên, bổ sung:
“Bọn hắn cũng rất có thành ý, như vậy, thôi thì song phương đều lùi một bước, ta lấy chức vị Đơn Dương thành thiếu chủ ra bảo đảm trung gian, Hàn Hải Điện có thể dùng phương thức khác bồi bổ lại tổn thất của Nhật Minh Giáo các ngươi. Các ngươi dứt khoát thả người, có được không?”
Những lời này xác thực có rất nhiều thuốc bổ, Chu Điên hoàn toàn im lặng, nhìn theo Quách Hồ cố gắng nhấn mạnh vấn đề, hết lòng khuyên giải:
“Hơn nữa bọn hắn đã đi tới nơi này, đại khái có thể gia nhập vào trong đội ngũ cùng nhau giải quyết vấn đề ở Lãnh Hà. Các ngươi nói xem, các ngươi vừa được chúng ta cho phép săn bắt thu hoạch tài nguyên ở Lãnh Hà, lại được Hàn Hải Điện chịu ơn bồi thường, lại được bọn hắn trợ giúp lần này. Ta cũng sẽ cam đoan ra mặt không để Phong Thanh Dương và Hàn Hải Điện trả thù Nhật Minh Giáo. Nhiều như vậy lợi ích các ngươi còn không muốn?”
Chu Điên đang nghe Quách Hồ nói nửa câu đầu vẻ mặt vẫn còn bình tĩnh, nhưng mà càng về sau nói đến đoạn lợi ích quá lớn thì ánh mắt của hắn lập tức sáng lên.
“Điều này thật sự có thể suy nghĩ, dù sao Tả Hữu Sứ đại nhân cũng muốn nhận được Lãnh Hà thiên tinh cùng bắt sống đầu kia Yêu Chủ sớm một chút”. Chu Điên lập tức gật đầu đáp ứng.
Quách Hồ khẽ ngẩn người ngạc nhiên, vốn tưởng rằng còn phải làm thêm một vài hoạt động thuyết giảng tư tưởng mới có thể hòa giải chuyện này, nhưng không nghĩ tới Chu Điên lại đồng ý dứt khoát như vậy.
Ân, cái này tốt.
Ngô Hiền sư muội nhất định sẽ vô cùng yêu thích mình, cảm thấy mình so với Phong Thanh Dương cái tên kia càng lợi hại.
Cả hai thương lượng xong xuôi, Quách Hồ và Chu Điên đã đạt thành hiệp nghị quay trở lại bên cạnh mọi người.
Chu Điên quét mắt về phía Mạc Phàm có vẻ kỳ lạ, thật ra hắn chỉ cảm giác được Mạc Phàm khí tức chỉ là Trung Quân cảnh, bằng cấp với hắn, nên cũng rất hiếu kỳ vị này làm sao có thể chấn nhiếp toàn bộ Hải Vực Tù Đảo cái kia, càng khó hiểu tại sao nhiều người thời gian gần đây lại sợ hắn đến vậy.
Bất quá, có một điều chắc chắn là, Hàn Hải Thẩm Tước bốn chữ này, hiển nhiên có thân phận cao hơn hắn rất nhiều, chí ít cũng phải tương đồng Hộ Giáo Pháp Vương của Nhật Minh Giáo.
“Ngô nữ thiếu chủ, xin tạ lỗi, chúng ta nhất định sẽ thả người”. Chu Điên nhìn về phía Ngô Hiền, giọng nói tương đối bình thản.
Ngô Hiền hai tròng mắt sáng lên, cảm giác niềm vui đến bất chợt ngoài ý muốn để cho nàng có chút không quá thích nghi được.
Nhưng là vui.
“Tạ ơn Chu thúc nhượng bộ. Chu thúc, ngài có thể dẫn Thanh Dương ca ra không?"
..............