.................
Giờ khắc này, thi thể Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương khô quắt như một tấm da thịt chết đi thật lâu, xương cốt đều bị hắc ám hủ thực lấy đi hết.
Vĩnh Dạ Thôn Phệ?
Wy wy yyyy ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!
Đã từng là tối cao Thập Uyên Chúa Tể, Vĩnh Dạ Ma Kiếm là tuyệt nhiên không có ăn chay. Nó ăn khoáng thạch, quặng, ăn xương cốt, ăn những hợp kim, chất sắt, những thứ có hàm lượng canxi cao trong thiên địa.
Máu có chất sắt, cũng có thể coi như đồ uống, mà răng nanh, xương tủy sinh vật cũng là đồ ăn của nó.
Gặp được Lôi Đình Kiếm Sí Sư Vương thực lực tiệm cận Trung Vị Quân Vương dạng này cực phẩm bổ dưỡng, lại là Hoàng Mao Lôi Thể, kim loại lôi tẩy, xương cốt phách lực hảo hạng, Vĩnh Dạ Ma Kiếm vẫn là không để ý tự mình động khẩu, lén lút trong lúc Ngô Hiền gặp lại cố nhân liền ăn cho xong khẩu phần...
Uống một chút máu, gặm sạch sẽ xương, chà đạp sinh vật như mấy con Hoang Sư này, gọi là hai chữ ‘thỏa mãn’, nhét đầy cái bao tử thôi.
“Sử... sử thi cấp!" Chu Điên trên mặt hiện đầy kinh ngạc, dùng chính mình cũng không thể tin được ngữ khí nói ra.
Hắn nói lời, sùi cả bọt mép, linh hồn đứt gãy thêm một lần nữa bởi vì chủ sủng đã chết.
Tuy nhiên, Chu Điên vẫn là quá phẫn nộ mà vẫn đứng thẳng người, một dạng muốn cùng Ngô Hiền ăn thua đủ.
Bịch bịch ~~ tiếng chân người.
Đúng lúc này, lại có một nam tử đi tới.
“Có phải hay không cảm thấy, so với Tiểu Dạ này, còn không bằng gặp chính ta đâu?” Mạc Phàm một lần nữa nở nụ cười, tỏ ra rất thân thiện trò chuyện với Chu Điên.
Tại sao phải chạy như chó nhà tang?
Chí ít là Mạc Phàm còn tốt, còn được nói vài câu trăn trối, để lại một hồi di ngôn.
Một bên Tiểu Dạ ăn uống no say, wyyy lên một tiếng rồi bay về phía Mạc Phàm bên cạnh.
Bình thường tới nói, sau khi đến thế giới này, Tiểu Dạ ngược lại cũng không quá thích giao tiếp với nhân loại, không phải nơi vắng vẻ chỉ có Mạc Phàm và nó, nó tuyệt đối sẽ không dùng ngôn ngữ nhân loại trò chuyện.
Chu Điên nhìn thoáng qua Mạc Phàm, lại nhìn chằm chằm lấy thanh trường kiếm treo bên cạnh hắn, con mắt lộ ra mấy phần quen thuộc kinh hãi.
“Đây... đây không phải là cái kia Khoáng Cổ Vĩnh Dạ Ma Kiếm bán ở đấu giá hội sao?, là trăm năm nay chưa ai thần phục được...hôm đó ta nhớ rằng...là... là ngươi mua?” Chu Điên lắp bắp nói.
Này một kiện Thần Khí ngay cả khi xưa triều đình Lương Thiếu Soái đều nổi điên muốn mua bằng được, nhưng hắn dốc hết ngân sách triều đình cũng không có cửa thu phục.
Rốt cuộc của thiên trả địa, từ trong tay Hàn Hải Điện nhân viên về lại một cái Hàn Hải Điện nhân viên khác.
Trên thực tế, Chu Điên cũng là một lòng có tâm tư từng muốn thu phục thử Thần Kiếm này. Nếu hắn có chỉ bảo kiếm linh trong tay, hắn tin tưởng toàn bộ Nhật Minh Giáo đều sẽ đem hắn coi là công thần, vô luận là nội viện hay là tổng đàn kỳ chi cục, càng không tiếc hết thảy đem linh tư đều nện ở chính mình một người trên thân, dốc lòng đem Chu Điên sớm gia nhập cường giả Hộ Giáo Pháp Vương...
Bất quá, sau bao lần thất bại, hiến tiền vô ích cho Hàn Hải Điện, cuối cùng chẳng còn ai động tâm đến thanh linh kiếm này nữa.
Mãi cho đến lần đấu giá hội mới đây không lâu, một tên Hàn Hải Thẩm Tước của Hàn Hải Điện...
Phải rồi, cùng Hàn Hải Thẩm Tước...?
Tên trước mặt hắn hiện tại cũng gọi là Hàn Hải Thẩm Tước.
Vừa nghĩ tới đây, Chu Điên đột nhiên vỗ vào đầu mình một cái, tự hỏi chính mình làm sao ngu ngốc như vậy quên mất điều này.
Hàn Hải Điện chỉ có duy nhất một tên Hàn Hải Thẩm Tước, tên này cũng là Hàn Hải Thẩm Tước, vậy thì cả hai chính là một.
Vì cái gì không sớm nhớ ra... vì cái gì đi khinh thường hắn...
Nếu Chu Điên sớm nhớ đến Mạc Phàm nắm giữ thanh kiếm này, hắn tuyệt đối không dám khinh suất, sẽ không dại dột đi chống lại Mạc Phàm. Ít nhất, hắn sẽ thông báo cho Mệnh Liễu Vương Linh Đan một tiếng.
Ngẫm nghĩ lúc, Chu Điên đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Khoan đã, không phải đầu kiếm này mới có Quân Vương cấp bậc sao? Vì cái gì trong nháy mắt vài tháng đã đột phá đến sử thi cấp ?
Cũng vậy, lực kình sử thi cấp của Vĩnh Dạ Ma Kiếm quá mạnh, e rằng ngay cả Linh Đan cũng chưa chắc là đối thủ của nó.
Chu Điên tràn trề thất vọng, độc diễn nội tâm nhìn về phía Mạc Phàm, nhìn thấy Mạc Phàm sờ sờ vào thần kiếm vuốt ve mà trong lòng càng thêm uất hận cùng ghen tức.
Ai cũng có khả năng thu phục được Thần Kiếm viện trợ, nhưng kẻ trước mắt của hắn là tuyệt đối tuyệt đối không thể nào.
Hắn rõ ràng chỉ là một cái Quỷ Bí giả, dựa vào cái gì thu phục được được Vĩnh Dạ Ma Kiếm? Trước đó càng nghe nói, hắn còn có một đầu sủng thú Ngọc Diệm Tiên Lân nữa a, rõ ràng là năng lực của Thú Hồn Sư thì mới có thể.
Đây mẹ nó quá không giải thích được.
“Không thể nào, không thể nào, không thể nào..." Chu Điên không ngừng tái diễn câu nói này, so trước đó tái diễn dập đầu cầu xin Vĩnh Dạ Ma Kiếm cứu giúp, tâm tình còn bết bát hơn.
“Không gì là không thể, ta đã nói, đến khi ngươi chết, xuống âm phủ ngẩng đầu lên gọi Tà Thần hai tiếng, lúc đó Diêm Vương sẽ kể cho ngươi ta là ai”. Mạc Phàm điềm tĩnh nói ra.
Vừa nói, thân thể hắn có một tầng lại một tầng ma diễm nặng nề khí phách ra, liệp sát trùng thiên để cho Chu Điên đều cảm thấy mấy phần nặng nề đè ép xuống lồng ngực, hô hấp khó khăn mấy phần.
“Hàn Hải Thẩm Tước... ngươi không dám giết ta, ngươi giết ta, tương đương với bốc lên Hàn Hải Điện cùng Nhật Minh Giáo đấu tranh. Ngươi cảm thấy các ngươi Hàn Hải Điện có thể ngăn cản được Nhật Minh Giáo phẫn nộ sao, hơn nữa, ngươi cảm thấy Quách An thành chủ có thể bỏ qua cho ngươi sao? Dám ở trên địa bàn của hắn hành hung tàn sát Nhật Minh Giáo. Có thể, ta thừa nhận ta đối với ngươi có sát tâm, như vậy thì thế nào, ngươi còn sống, nhưng ta mà chết, ngươi sẽ...” Chu Điện thẹn quá thành giận quát.
Mạc Phàm vẫn như cũ đem sát ý áp chế đối phương, nhưng trong lời nói ngược lại khá là thong thả ôn tồn, trên ngữ điệu thậm chí còn mang mấy phần cảm tạ nói:
“A, không nhắc thì ngươi lại quên nữa rồi, không phải các ngươi Nhật Minh Giáo đã dàn dựng hiện trường rất tốt sao. Tất cả mọi người sẽ cho rằng, hết thảy cái chết ở đây là do Lãnh Hà Yêu Chủ làm, vốn là các ngươi an bài kĩ lưỡng kế hoạch, bây giờ ta đến thay các ngươi sử dụng. Dù sao tất cả những ai tới đây, ở trên vùng đất này người đều đã bị ta giết, không kém ngươi thêm một cái mạng. Yên tâm, ta giết ngươi, không ai biết đâu, quá lắm thì cũng chỉ có các ngươi nội bộ là biết”.
Đừng tưởng chỉ có các ngươi Nhật Minh Giáo là biết ám toán người. Ám toán bộ môn này, ta song hồn Lãnh Liệp Vương cùng Tô Lộc năm ba tuổi đã biết chơi. Mặc dù không nói vô địch bộ môn, nhưng chí ít, sẽ không sơ hở bị người ta cho ăn thiệt như vậy.
Mạc Phàm để Tiểu Dạ đi theo Ngô Hiền, sớm cùng nàng bàng bạc qua. Tiểu Dạ có một năng lực ẩn mình ở trong mắt, đây xem như một thần kĩ độn hình ẩn giấu của nó. Ở thế giới ma pháp, Tiểu Dạ kì thật cũng có khôi lỗi đi điều tra thế giới bên ngoài, nó học được ngôn ngữ nhân loại, biết được nhiều kiến thức vậy, chính là thông qua phương thức ẩn mình trong đồng tử của khôi lỗi, rời đi khỏi Nam Cực.
Ngô Hiền không có hiến tế, nàng chẳng qua là giả vờ đóng kịch chi thuật để che mắt đám người Chu Điên, tại trong hắc ám không thấy gì mặc cho Tiểu Dạ thoát ly tung hoành. Thậm chí, nàng còn theo Mạc Phàm kế hoạch, cố ý để lại túi trữ vật đánh lừa Chu Điên.
Cũng không phải là Mạc Phàm không muốn để Ngô Hiền khi đó giết tất cả bọn hắn, chỉ nhưng là nàng làm vậy, rất có thể sẽ để Nhật Minh Giáo cao tầng chỉnh sửa kế hoạch, sự tình sẽ càng phức tạp hơn, chẳng thà để bọn hắn dẫn dắt đến chung cực vấn đề, gom lại một chỗ thanh toán một lần, cho nên Ngô Hiền mới đóng giả nhiều đến vậy, nàng bị thương cũng là thật, mà nàng thất thủ cũng là thật.
Chỉ có nguy hiểm nhất hoàn cảnh, Tiểu Dạ mới cứu nàng rời đi mà không để lại nửa điểm dấu vết.
“Mà lại. Các ngươi nói đến chiến tranh sao? Vậy thì tới đi, ta cũng rất muốn có chiến tranh a, các ngươi Nhật Minh Giáo, ta sớm muộn cũng tới bái phỏng, nhanh một chút”. Mạc Phàm đột nhiên búng tay một cái, bắt đầu để Tiểu Dạ hành hình.
Wyy yyy ~~~~~~~~~~~~!
Kiếm rớt từ trên trời nhấn xuống.
Chu Điên đối mặt một đầu truyền thuyết Ma Kiếm, cường đại uy áp kiếm khí làm hắn toàn thân cao thấp như bị đóng đinh một dạng, cũng điên cuồng đè ép xuống làm cho nằm bệt lên mặt đất...
Hắn phản kháng đều làm không được, cặp mắt kia tràn đầy sự sợ hãi đối với tử vong .
“Chờ chút”. Đột nhiên, Mạc Phàm gọi lại Tiểu Dạ.
Chu Điên toàn thân như bùn nhão một dạng, sắp co quắp mất rồi.
“Quên hỏi ngươi một vấn đề. Liền nói Phong Thanh Dương ở đâu thì có thể xem xét tha mạng?” Mạc Phàm mở miệng hỏi.
Ngô Hiền một bên cũng chính là đang muốn nghe vấn đề này.
Chỉ thấy Chu Điên thanh âm đều run rẩy lại bất chợt ha hả cười lớn lên: “Phong Thanh Dương của các ngươi chết chắc rồi, ha ha ha, không cần phải tìm”.
Nghe câu nói này của hắn, Ngô Hiền sắc mặt tái nhợt, trong khi đó thì Mạc Phàm lâm vào ngắn ngủi trầm tư.
“Há há há hắc hắc hắc!!!”
Co quắp người một chỗ, Chu Điên thật là hóa điên, liền cả người cười rú lên hưng phấn, thanh âm này có vẻ như cười nhạo và khiêu khích mũi kiếm của Mạc Phàm vậy.
Wyyy yyy ~~~~
Một bên khác, Tiểu Dạ phát tín hiệu thấy ghét, muốn lập tức đâm chết hắn.
Mạc Phàm còn tại suy tư, nhưng tùy ý khoát tay áo, bỏ mặc Tiểu Dạ muốn làm gì làm.
Wyyy wyy ~~~~~~~~~!
“Phập~”
Kiếm đâm thẳng xuống, cắm vào Chu Điên cái trán, máu tươi tại chỗ bắn ra như suối, ngay sau đó hắc ám lĩnh vực tràn ngập khắp đại địa, bản thân Chu Điên liền là một bãi bùn nhão, hắn ngay cả giãy giụa đều không có giãy giụa.
....................
Một con diều hầu bay về phía một quán cốc nhỏ ở Đơn Dương Thành.
Nam tử thông qua trú thuật, từ Diều Hâu thu lại được những tin tức ở Lãnh Hà Thung Lũng.
“Thú vị thú vị, Hàn Hải Điện ngoại trừ điện chủ Lạc Nhạn và Thế Mỹ ra, hóa ra vẫn còn người biết dùng não”. Nam tử thở dài một hơi nói ra.
“Làm sao, kế hoạch hư bột hư đường rồi?” Một gã tóc bạc hơi có thâm niên tên là Cao Kiên ngồi chung bàn, điềm tĩnh vuốt râu nói.
“Không, chỉ là thấy thú vị mà thôi. Ô ăn quan, kiến chết để lộ ra gián, gián chết để lộ ra rết, rết chết rắn mới lộ đầu, bây giờ long môn mở ra, rắn hóa rồng hay không, còn phải xem mệnh của rắn như thế nào. Đây là thành ngữ cửa miệng của lão sư ta, mặc dù có rất nhiều thứ ta mơ hồ không thể nhớ ra đến, nhưng những quan điểm mà lão dạy ta thì cho có đem xuống địa ngục ta cũng chưa từng dám quên”. Nam tử Huỳnh Nguyên có chút tựa như tiên nhân truyền giáo mở miệng đáp lại.
Nói lời nói, Huỳnh Nguyên nhấp vào tách rượu, bình thản nói: “Không có kế hoạch hoàn mỹ, chỉ có sự chuẩn bị phòng tránh rủi ro hoàn mỹ”.
Tóc bạc thâm niên chính là Hộ Giáo Pháp Vương Cao Kiên của Nhật Minh Giáo.
Mà vị Huỳnh Nguyên này, chính là truyền thuyết Nhật Minh Tả Hữu Sứ.
“Người nói rất nhiều về lão sư của mình, rốt cuộc là vị Thần Linh phương nào?” Cao Kiên hơi hiếu kỳ dò hỏi.
“Đã là chuyện lâu lắm rồi, ta không còn nhớ, có nhớ ra cũng không dám nói. Trong lòng ta có một loại chắc chắn cảm giác, chỉ cần ta nói ra mấy chữ này, cái giá phải trả rất là lớn, ta không trả nổi, ngươi càng sẽ không trả nổi. Thậm chí cả Siêu Duy Vị Diện cũng có thể vì mấy chữ này mà lâm vào đại kiếp không thể rút ra”. Huỳnh Nguyên thấm thía nói một câu.
Đây là hắn vững chắc niềm tin, tuyệt đối không muốn cân nhắc sai lầm.
Hắn căn chỉnh thời gian thời hợp, Huỳnh Nguyên lập tức khoát tay, ra hiệu cho Cao Kiên đứng lên đi ra ngoài, đuổi khách cùng niêm phong lại quán ăn. Sau đó hắn tự mình nhắm mắt ngưng thần, niệm ra một đoạn hắc ám trú thuật không có ở Siêu Duy Vị Diện, cách vạn dặm mở phong ấn Địa Khung Bát Quái.
Đúng lúc này, đột nhiên toàn bộ Lãnh Hà Thung Lũng rơi vào chấn động cường độ mạnh.
Địa Khung Bát Quái mở ra, Lãnh Hà Yêu Chủ Bàn Côn Thiên Sứ Long gầm lên một tiếng xuyên thủng thiên mang, phẫn nộ như là muốn đem vạn sinh nơi đây cho diệt vậy.
Sức ép kinh khủng đến mức, để cho Mạc Phàm và Tiểu Dạ đều có một trận tê cả da đầu, chân lạnh toát.
.................