Côn Lôn yêu quốc bên kia ngàn vạn lần không thể chính diện đi va chạm vào lúc này, đó là sự thật buộc phải chấp nhận. Nhưng trớ trêu ngỗ ngược, nhân loại bờ vực phải làm sao bây giờ?Lại cứ để cho Vĩ Linh Hoàng tùy ý chưởng khống, hết một lần sẽ tới hai lần, rồi ba lần, bốn lần... liên tục vĩnh hằng vô tận đại dịch, sớm muộn trước sau cũng toàn cảnh diệt vong.
Ngược lại ở phương diện điều chế phương pháp đặc trị, tất nhiên không phải bọn họ không tin vào những trí thức giả nhân loại kia công trình nghiên cứu, Mạc Phàm tin Linh Linh chứ, thậm chí Farl còn tuyệt đối tín nhiệm trưởng bối mình là Trần Khương hơn. Biết bao nhà khoa học, nhà thực vật, trùng học đang nhoài mình bán mạng tìm cách khắc chế lại khuẩn trùng. Chỉ là cho đến tận bây giờ, cảm giác thật giống như họ thiếu một chút gì đó nguyên liệu, thiếu một chút gì đó khả năng có thể đối chọi với chưởng khống của lãnh chúa yêu tộc.
Thật bất lực…
Tám người bọn họ tựa hồ vì cái chấn động này mà im lặng rất lâu, không ai nói gì cả, cũng không muốn nói tiếp, chỉ vẻn vẹn như vậy đứng đó.
Lướt mắt ngang một vòng có thể thấy từng đoàn từng đoàn du khách đã bắt đầu rục rịch di chuyển ra về. Mùa thu ở cổ trấn đẹp lắm, nhưng cũng khá nóng, tự nhiên biển đảo chắc chắn là sự lựa chọn hàng đầu để giải nhiệt, huống chi còn có một nông trại xanh rượi ở bên trong. Hái một nhánh quả hồng sâm, ép đổ thành nước, bỏ thêm tí đá vào rồi nằm thư giãn ở bờ cát trắng, thưởng thức hải sản tươi ngon, hồng sâm mát lạnh với gió biển lồng lộng thổi thì ai mà không mê đắm chứ?
Thế nhưng, guồng quay như vậy vui vẻ lắm, hạnh phúc lắm, tại sao vẫn để cho lòng một vài người không cách nào yên bình được, không cách hô hấp trọn vẹn được.
“Có thể là chưa chắc như vậy!” Tiểu Mei đột nhiên cất lời, phá tan bầu không khí trầm ngưng.
Ngột ngọt kia âm thanh của nàng vừa vang đến, khỏi phải nói thì hình thiên sứ Farl và Mạc Phàm tự nhiên là hai người vui vẻ nhất, lập tức sắc mặt mấy phần đều dịu lại, dù cho không ai chắc chắn được tiểu Mei sẽ phản bác điều gì, nhưng cứ là trước hết cảm thấy thở phào nhẹ nhõm đã, ít nhất là một cái nhỏ nhoi niềm tin.
Tiểu Mei ậm ừ giọng nói rồi tiếp tục diễn giải: “Kỳ thật, ta có thể nhận biết, mặc dù khuẩn trùng công kích như thế nào ta chưa từng thấy qua, nhưng nếu theo như mô phỏng trên internet công bố, loại này cao cấp khả năng là cá thể sinh mệnh được ủ trồng ở Côn Lôn ngủ mạch bên trong, Kỳ Liên sơn.
Quay ngược về lịch sử hình thành khuẩn trùng, ngày ấy chất độc giữ vai trò chủ đạo, vừa như một chất gây hại vừa như một loại thuốc giải độc. Khuẩn trùng rất nhỏ, nhỏ ở mức độ hiển vi như tế bào tiêu bản, thiết yếu đều có nguồn gốc từ những loại độc tố sinh mệnh từ thời cổ đại. Nhìn chung chúng mạnh mẽ nhất chính là ký sinh để hòa hợp sinh mệnh, bao quát quá trình thải ra độc tố. Độc tố tùy loại liền mang ý nghĩa tích cực như dược kháng, hay tiêu cực như bào mòn vật chủ, nhưng chung quy nhất, chúng bắt buộc phải có cơ thể sinh tồn. Nói một cách khác, khuẩn trùng không tự nhiên sinh ra được, chúng cần vật thể, mà nếu như vật thể chết đi, chúng chắc chắn tận diệt. Vĩ Linh Hoàng cho dù mạnh mẽ cách mấy, nàng vẫn như cũ không có khả năng tự mình làm chất dẫn được, huống chi bản thân Cửu Vĩ Linh Hồ trong truyền thuyết không phải độc dược yêu linh".
“Mục Bạch, ngươi không phải cũng có nuôi một nhóm trùng cốc sao, liền sao ta lại không thấy chúng cần vật thể ký sinh?” Mạc Phàm hơi mâu thuẫn hỏi.
“Không, nàng nói đúng, trùng cốc Hạ Lan bản thân chính là vật chủ, ta tốn rất nhiều thời gian đều không lý giải được cơ chế sinh mệnh của chúng, nhưng nếu như tồn tại giả thuyết khuẩn trùng bên trong đang hút linh hồn lực lượng để sống. Khảng khái mà nói, khuẩn trùng đó tên gọi là sa trùng, sa trùng không thể đem mắt người thường nhìn thấy được, cái ngươi thấy chính là vật chủ mang tên trùng cốc bên ngoài. Sa trùng chính xác là ký sinh bên trong trùng cốc!” Mục Bạch đồng quan điểm với tiểu Mei.
Triệu Mãn Duyên không nhịn được xen vào: “Dừng lại đã, ta cảm giác các ngươi nói các lúc càng khó hiểu rồi, rốt cuộc nếu Vĩ Linh Hoàng cũng không có khả năng tự mình tạo ra hai lần đại dịch, vậy thì làm cách nào có thể tạo ra khuẩn trùng công kích lần nữa, thậm chí có vẻ còn số lượng rất lớn?”
“Tỷ phu, người nói, vị kia tên gọi Chu Trúc trong nhóm ba người bọn họ là Ngải Giang Đồ nhân vật nào đó có quen biết phải không?” Tiểu Mei do dự hỏi lại.
Nàng chú ý Mạc Phàm gật đầu xác nhận rồi mỉm cười đánh giá: “Kỳ Liên sơn mạch chúng ta có đừng đi tới, thực vật sinh thái ở đây vô cùng phát triển lại độc đáo khác biệt, nhất là sở hữu linh khí sinh mệnh hiếm có, nhiều khả năng đều liên quan đến thiên sinh độc phẩm, là dược phẩm lực lượng trời ban dẫn đến. Do đó, có thể nói độc tố ở đây cũng là một loại năng lượng, hấp thụ vào sẽ giúp vật chủ tăng cường tu vi, vị kia khôi lỗi Ngải Giang Đồ rất có khả năng liên quan đến sinh mệnh vật chủ dù ta không biết cách nào nàng có thể chứa khuẩn trùng độc trong người!”
Suy nghĩ đến tiểu Mei nói một thoáng, Mạc Phàm đột nhiên nhớ ra gì đó vội nói: “Ta nhớ rồi, Vĩ Linh Hoàng trong vai Phi Tuyết thân phận có vô tình nói rằng vị kia là Bích Chu tỷ gì đó!”
Bích Chu?
Côn Lôn đế quốc, Kỳ Liên Sơn!?
Thân phận có thể đi chung vai vế với Cửu Vĩ Linh Hồ…
“Băng Bích Hạt Chu vương!!! Nàng nhất định là cái Băng bích Hạt Chu đế vương cấp bậc, lực lượng e rằng không có thua Vĩ Linh Hoàng quá nhiều. Lưỡng độc yêu linh, tự thân chính là một trong những cực độc cực chí trên thế giới này rồi. Thánh Thành ghi chép, hạt chu vương có thể sinh sản lứa ngàn năm một kỳ nhưng sau quá trình liền tiêu thụ luôn giống nòi của mình để cường hóa!" Farl nói ra, nàng bắt đầu có chút chấn động rồi, lúc này mới cảm thấy quyết định của Saga muốn nàng tới Phàm Tuyết Sơn là đúng đắn cỡ nào.
“Lưỡng thuộc tính hạt chu song hành, không có gì lạ nếu nàng thay vì tiêu thụ con cái mình, sản xuất ra một lượng có hạn khuẩn trùng độc. Nhưng nếu sản xuất cũng không thể liên tiếp như vậy hai lứa chứ!” Vị kia Sudan, thánh ảnh giả nói.
“Rất ý tứ, tạm thời xác định Băng bích hạt chu vương qua quá trình sinh sản, bằng cách nào đó thải ra khuẩn trùng đi, coi như có hai cái nhan đề, một là nguồn gốc, hai là cách thức. Nguồn gốc đã giải quyết xong, bây giờ chúng ta cũng đừng tốn thời gian quá nhiều bàn luận nó, tiếp tục đi vào bên trong nông trại xem sao, biết đâu sẽ dần dần hiểu hơn về cách thức". Mục Bạch bắt đầu thái độ cũng chuyển sang trầm tư hơn, tay vuốt vuốt cằm.
Đúng vậy, nguyên lai ở cách thức, khuẩn trùng có vấn đề lớn, nhưng cách thức để nhân rộng quy mô lần thứ hai bùng phát còn đáng kể hơn rất nhiều. Có thể là, này không biết Vĩ Linh Hoàng cùng Băng Bích Hạt Chu vì sao lại có khả năng một hơi thở bùng phát đại dịch lên hơn hai vạn người ở Hy Lạp. Mà thống kê báo chí rõ ràng chỉ đề cập đại khái một quốc gia, mang ý nghĩa cụ thể toàn bộ Âu Châu ước lượng không dưới 10 vạn đi.
Cả bọn sau đó cũng không nói gì thêm, nhanh chóng tán thành lời đề nghị của Mục Bạch mà tiến vào sâu bên trong đảo.
Diện tích đảo hồng sâm không lớn so với mặt bằng nơi khác, chỉ khoảng chừng chưa tới 1000 hecta, trên thực tế nông trại trồng trọt còn còn bé hơn rất nhiều.
Bên ngoài là một cái cổng gỗ mun được thiết kế khá đơn giản, nối liền với hàng rào màu nâu sẫm có chi chít dây mướp leo quấn vòng quanh. Trên cổng nổi bật mấy chữ khắc dũa tiếng hán cổ, đại loại có thể đoán là “vườn sâm la” cũng không sai lệch.
Là một ốc đảo xanh mát tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài, vườn Sâm La bên trong đặc biệt nổi bật sắc xanh đỏ hòa quyện rất đẹp mắt. Vườn được quy hoạch thành vô số mạnh ruộng thửa, mỗi mảnh kéo dài cắm dàn rễ sâm leo xuống tận mạch nước ngầm, thân lá xanh, hoa trổ đỏ nhạt, trái hồng sâm lại đỏ rực như hỏa tinh một màu, thật giống như khiến cho du khách đến đây tận tình sự thỏa mãn cái gì gọi là thiên nhiên mê hoặc.
Mạc Phàm đang đi bên cạnh tiểu Mei, hắn nghĩ ngợi gì đó rồi vịn vai nàng lại, ghé sát mặt hỏi nhỏ: “Mei mei, ngươi thân sinh bạch tâm linh tính, đi theo Lucifer sống ở Luyện ngục - hắc ám vị diện nhiều năm như vậy, cho nên mới nói kiến thức về độc hệ khuẩn trùng cao minh như thế là học từ hắn?”
“Không hẳn đi, Lucifer miễn cưỡng có thể coi như cường giả độc ma pháp, nhưng ta kiến thức về phương dạng này không đến từ hắn!” Tiểu Mei xúm xín cười.
Nghe được lời của nàng, Mạc Phàm cũng không buồn hỏi nữa, hắn trên thực tế đúng là có chút chẳng thể nào ngừng liên tưởng đến gã Lucifer kia được. Đồng ý rằng mọi thứ kết quá đều phi thường rõ ràng ai mới là hung thủ, nhưng phi thường rõ ràng lại càng giống như được sắp đặt vậy.
Con người ai nấy đều có một đặc tính chấp niệm riêng cho mình, quả thật ở mặt này, Mạc Phàm sau trận đại chiến ở Thánh Thành càng trở nên có sự nghi ngờ phản xạ hơn, hắn rất thường có một loại chủ động đề phòng với Lucifer, nhất là sau khi quen biết Âu Châu nhân vật tên Bee kia.
Thực sự chuyện này đều không liên quan đến hắn, lại thật tốt a!