Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1252: Chuyện ở Thiên Vực



............

Tây Giới - Thiên Vực.

Thiên Thành Triều Ca – huyện Phúc Lộc, môn quan Đầm Sen, ngõ Tao Đàn.

Thiếu niên đội mũ len đeo khăn choàng cổ dự định đến cổng phía Bắc đòi nợ, lúc đi gần tới giếng nước trong huyện đột nhiên thấy có một chiếc lá đa bay xuống, thiếu niên liền hiếu kỳ chạy nhanh tới, muốn giơ tay đón lấy.

Nhưng một cơn gió thổi ngược qua, lá cây cũng lướt qua sát bên tay của hắn, thiếu niên đội mũ len chuyển gót, muốn chặn chiếc lá này lại. Bất quá, lá cây bỗng xoay một vòng tròn giữa không trung.

Thiếu niên tuổi đời còn trẻ, gặp phải một trận gió cùng lá thách thức tính tọc mạch, thế là dành ra cả nửa ngày trời quyết tâm hì hục bắt cho được chiếc lá.

Đáng tiếc, giữa nỗ lực và thực lực, ranh giới này tưởng thì gần, nhưng lại cách xa nhau vô tận nghìn dặm, theo mấy trăm lần xoay người chuyển chỗ, cuối cùng thiếu niên đeo khăn choàng cổ vẫn không thể bắt lấy chiếc lá nọ.

Thiếu niên tên Sở Nguyệt Cát đành phải thở phì phò chào thua.

Giỡn không còn vui, thiếu niên loay hoay phủi phủi cánh tay, tiếp tục đi về phía cổng Bắc, hắn hôm nay có việc đến đòi nợ, dù không đòi được tiền thì giục một lần cũng được.

Sở Nguyệt Cát đi vào cổng, liếc liếc mắt lập tức nhìn thấy gã hán tử mình đang muốn tìm đến đòi nợ đang nằm dưới gốc cây cạnh hàng rào. Cái tên lôi thôi này vẫn giống như mọi ngày lười nhác nằm dài ra đó đón ánh nắng ngày xuân, miệng hát nghêu ngao, hai tay thì vỗ đất bạch bạch.

Sở Nguyệt Cát ngồi xổm đến bên cạnh gã. Đối với thiếu niên giản dị chịu lạnh kém nhất huyện này, chuyện đòi tiền đúng là khó mà mở lời được.

Thiếu niên đành im lặng nhìn về phía con đường lớn, uốn lượn kéo dài giống một con rắn dài màu vàng ở phía trước, hắn quen tay bóc một nắm đất lên xoa nhẹ.

Hắn từng theo bá phụ trèo đèo lội suối quanh tiểu trấn, lưng cõng hành lý nặng trịch với đủ loại rìu, cuốc. Hắn sẽ phải đi đi dừng dừng khắp nơi theo sự dẫn dắt của bá phụ, thường xuyên phải ăn đất theo đúng nghĩa đen, chính là cho cả nắm bùn đất vào miệng nhai để chống đói. Nghe nói ở huyện Phúc Lộc này, mỗi tấc đất tấc vàng, mỗi hạt đất cát đều có được Thần Mẫu Gaia ban cho hương liệu dinh dưỡng cần thiết, mặc dù vị giác rất khó ăn, nhưng công dụng cứu đói khi cần thiết là vẫn phải có.



Tuy tính tình của bá phụ khá quái gở, khó gần, hở ra là lại đánh mắng Sở Nguyệt Cát. Có một lần bởi vì Sở Nguyệt Cát mắc bệnh truyền nhiễm lây lan đến con ruột của bá phụ, bá phụ nổi trận lôi đình bỏ hắn ở lại một khu rừng hoang vắng, bản thân ông thì quay về nhà. Đợi đến khi thiếu niên đội mũ len lội bộ hơn 90 dặm đường núi, quay về nhà thì trời đã về khuya. Hôm đó là mùa đông, mưa to như trút nước, gió mang theo phong hàn lại cực kỳ lạnh lẽo, thiếu niên phải tập tễnh bước đi giữa bùn lầy nước lạnh, bị nhiễm lạnh kém chút ngất xỉu.

Khi nhìn thấy ánh sáng bập bùng ở phía xa, lần đầu tiên, thiếu niên luôn luôn tỏ ra cứng rắn sau khi mất hết cha mẹ bỗng dưng muốn khóc.

Khóc, không phải vì lạnh ở da thịt, mà là lạnh ở trong tâm, cô đơn không có nhà để mà về.

Nhưng thiếu niên chưa bao giờ oán trách bá phụ, cũng không hề hận ông. Thiếu niên gia cảnh bần hàn, bị bạn bè cùng lứa kì thị là đồ hỉ mũi chưa sạch, không ai chơi chung, từ nhỏ chưa từng được đi học, phải lam lũ đi làm cuốc đất cùng lau dọn trong thư viện Phật gia. Nhưng dù là vậy, thiếu niên vẫn hiểu rõ một đạo lý ngoài sách vở, hắn hiểu là trừ cha mẹ ruột của mình, không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với ngươi nữa.

À, hoặc là, thật ra ngay cả cha mẹ hắn, hắn cũng chưa từng có một ngày được bọn họ chiếu cố tốt.

Nghe bá phụ nói, cha mẹ Sở Nguyệt Cát không có mất, chỉ là từ khi hắn có nhận thức về thế giới này, cha mẹ hắn lại không bao giờ ở bên hắn.

Sở Nguyệt Cát im lặng ngồi trơ ra đấy, hán tử lôi thôi cảm thấy quá nửa là không thể giả điên cho qua rồi, bèn trợn mắt cười nói: “Có 14 kim tệ thôi mà, đàn ông con trai mà nhỏ mọn như thế thì sau này không có tiền đồ đâu”.

Sở Nguyệt Cát bất đắc dĩ: “Chẳng phải ngươi cũng kì kèo không trả ta đấy à?”

Hán tử nhếch mép, tỏ ra giống như là chính mình trải đời qua tuế nguyệt thiên thu, nói: “Thì bởi thế nên ta mới là tấm gương cho ngươi đấy. Nếu không muốn về sau cũng ế như ta thì đừng có đòi 14 kim tệ đó nữa, tính nết như vậy, trước sau cũng sẽ làm ăn mày giống như ta”.

Sở Nguyệt Cát thở dài, ngẩng đầu lên, chân thành nói: “Nếu ngươi kẹt tiền thì xem như ta cho ngươi vậy. Nhưng không được có lần sau đâu đấy. Mà ta thấy ở thư viện còn thiếu một chỗ đẩy than đấy, ngươi sao không đi làm đi, sao cứ suốt ngày nằm ở đây ăn vạ thế?”

Gã đàn ông bốc mùi chua loét quay đầu lại, cười nói: “Thằng nhóc này, với cái tính ẩm ương lo chuyện bao đồng đó của ngươi thì sau này sẽ không ai chơi với ngươi đâu. Ta làm sao là chuyện của ta. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu ‘của thiên trả địa’ à? Làm để làm chi, cuối cùng tiền cũng phải trả về cho...”


Gã nhìn thoáng qua nắm đất trong tay thiếu niên, dừng lại một lúc rồi cười gian: “Trả về cho người bán thịt nướng ở đầu ngõ Tao Đàn. Khà khà, ngươi nên bắt chước hắn đi, lần tới đừng có mà kì kèo tính toán với ta”.

Sở Nguyệt Cát phản bác: “Không phải ta vừa nói là không tính 14 kim tệ kia rồi à? Chẳng lẽ đó không tính là không kì kèo sao? Ngươi không thấy biết ơn ta”.

Gã ăn mày hôi hám sửng sốt một chút, sau đó ngồi dậy, hậm hực phất tay đuổi người: “Biến chỗ khác, nói chuyện với nhà ngươi mệt quá đi mất".

Sở Nguyệt Cát buông tay, ném đất xuống rồi đứng dậy, nói: “Đạo lý chính là đạo lý, hôm nay ngươi nhớ về sớm một chút ăn cơm với Tú bà bà nhé, đừng để bà ta ở nhà một mình hoài...”

Gã lôi thôi ngẩng đầu cười mắng: “Cút!”

Sau bóng hàng râm, thiếu niên đeo khăn choàng cổ hì mũi một cái, từng bước từng bước tiến vào trong ngõ thành.

Về đến nhà, Sở Nguyệt Cát đóng cửa lại, đốt than củi giữ nhiệt, hơ hơ bàn tay vào sưởi ấm cơ thể.

Một ngày cứ như thế lại như cũ nhàn nhạt trôi qua, Sở Nguyệt Cát đã quen với cảnh khó khăn lạc lỏng này.

Đêm tối, thiếu niên tháo mũ len xuống, dựa lưng vào cửa, kéo khăn choàng cổ che đi ánh mắt đẫm lệ của mình, run rẩy khóc thút thít....

“Nguyệt Cát!”

“Như Ý Nguyệt Cát, Phúc Ý Nguyệt Cát, Thái Bình Nguyệt Cát!”

Là quẻ cao nhất Cát Tường, hạnh phúc cùng ấm no, cầu bình an cầu may mắn như vầng trăng tròn.


Đây chính là Sở Nguyệt Cát duy nhất an ủi trong lòng còn sót lại.

...........

Ngày hôm sau, huyện Phúc Lộc trên đường phố.

Một bóng người cao gầy đi ra khỏi ngõ, tới đứng cạnh một vị Nho sinh và một nữ lão sư người đọc sách. Hai vị nhìn thôi đều thấy uyên bác này chính là Quỷ Cốc Tông nhị đệ tử Chúc Di Sơn cùng Hoa Đà Thu Ly. Chúc Di Sơn và Thu Ly phát hiện có người liền vội quay lại, nhưng sau đó rất nhanh không nói gì mà chỉ lẳng lặng đi tiếp. Nhưng người nọ cũng quay người kề vai bước cùng hắn đi vào ngõ Tao Đàn.

Đây chính là vị tiên sinh trứ danh, nổi tiếng nhất toàn bộ Triều Ca, là hạo nhiên thánh nhân, là môn sinh ưu tú nhất của một lúc ba đại tam giáo Nho gia, Phật gia và Đạo gia, hắn cũng là người đại sư huynh chuẩn mực nhất của truyền thuyết thế ngoại đào viên Quỷ Cốc Tông ----- Sở Giang.

Thu Ly không dám mở miệng, Chúc Di Sơn thì một bên điềm nhiên bước tiếp, bước một lúc, cảm thấy không kéo dài khoảng cách được, thế là lạnh mặt nói:

“Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thế chẳng tốt à? Hơn nữa đại sư huynh đừng quên, trước khi lìa đời, sư phụ di ngôn chính là không cho phép đồng môn chúng ta nội chiến. Ai cũng biết sư huynh cường thế thực lực kinh khủng thế nào, một Chúc Di Sơn nho nhỏ như ta đương nhiên chỉ có thể cố nhịn”.

“Nhưng hình như gần đây đạo tràng pháp mạch cách nơi đây mấy nghìn vạn dặm của Sở sư huynh đã có chuyện gì đó đúng không? Sở sư huynh phải bận bịu phù hộ cho toàn bộ tòa thành Triều Ca khổng lồ mênh mông này, cho dù là ngài, thực lực cũng sẽ không thể nào không bị suy yếu. Nên bây giờ sư huynh chỉ là nước giếng, còn ta mới là nước sông”.

.............





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.