............
“Ngươi không biết... thật ra toàn bộ hành trình của ngươi đều là bị người khác vẽ ra một cái khó mà có thể tưởng tưởng kế hoạch”. Thấy Triệu Mãn Duyên quyết định giải thể một khắc cuối cùng, Côn Bằng tận lực hít sâu một hơi, sau đó thở dài nói.
Khí vận ---- chính là thế gian này khó lường và có biến số thay đổi kinh khủng nhất một loại đồ vật. Không có đột phá nào lại không cần khí vận, nếu vận đủ xui, cho dù là cái thứ mà lẽ ra thường thường có tỉ lệ đột phá thành công xấp xỉ tuyệt đối 100% thì cũng có thể thất bại, mà ngược lại, vận đủ may, chỉ có có xác suất thôi, bao nhiêu cũng được, gạo cũng sẽ nấu thành cơm.
Triệu Mãn Duyên giải thể để trả giá cho khí vận cá cược, câu hỏi đặt ra là, hắn chung cược cho ai???
Đây là thứ hắn chưa từng một lần suy ngẫm để ý trong suốt quãng thời gian bị Côn Bằng che mờ sự thật.
Trong thuyết pháp của khí vận, vận xui của người này, chính là vận may của người khác. Thật giống như chơi xổ số, ngươi xui ngươi thất bại, vậy thì tỉ lệ thành công của nhân gia sẽ cao hơn một chút, thẳng đến cao nhất và trúng độc đắc sau cùng.
Trên thực tế, Triệu Mãn Duyên ký ước định sư đồ với Diệp Mộng A, Giang Dục, Tương Thiểu Nhứ, Nguyệt Thanh Y, Mục Bạch. Ước định mặt sau là đánh cược, dùng khí vận của mình để cược, nếu những người đệ tử kia có thể bị phế đi, bọn hắn bị phế đi, vậy tức là bọn hắn bị xui xẻo đeo bám rút ra khí vận, đồng nghĩa vận khí may mắn của bọn hắn sẽ toàn bộ chuyển cho Triệu Mãn Duyên một người.
Cái này ổn.
Đúng, nhưng chưa đủ.
Ở chiều ngược lại, những đệ tử của hắn thành tài, đột phá thành công, vậy thì khí vận sẽ như thế nào đâu? Chuyển qua cho đám đệ tử hắn sao?
Bọn hắn thành công thì đúng là Triệu Mãn Duyên sẽ xui xẻo, nhưng vận may của Triệu Mãn Duyên phải đặt cược ra để trả giá, tự nhiên sẽ không chuyển lên người đám đệ tử mình.
Mục Bạch, Giang Dục, Diệp Mộng A, Tương Thiểu Nhứ, Nguyệt Thanh Y bành trướng đột phá có rất nhiều nguyên nhân, nhưng không phải đến từ vận khí của Triệu Mãn Duyên, đây là điều không thể chối cãi.
Chủ yếu bọn hắn đột phá, muốn nhờ vào Minh Nguyệt Thần Cơ ở ngoài sắp xếp cùng thao túng Côn Bằng, Côn Bằng quá khứ nhân quả cùng khí vận trả nợ, liền đã trả nợ lên đám người Mục Bạch. Tỷ như cái kia Thần Thâu Trần Phong, hắn cướp Kiếm Tâm bí tịch rồi mang đến Triệu Sắc Tông, này không phải ngẫu nhiên, mà sự thật cũng là nàng ở sau màn an bài, để cho đám nhân sĩ kia đuổi theo hắn chạy lên đến tận Trác Sơn – Triệu Sắc Tông. Dạng này có 50% xác suất gặp may trùng hợp, mà vận may thì chính là Côn Bằng phải đến trả nợ.
Về phần sau đó làm sao ra nông nỗi gì, chính nàng thừa biết, Triệu Mãn Duyên chẳng có tí năng lực đi nhìn được công pháp bí tịch, hơn nữa Côn Bằng có ở đó, có nhìn ra cũng bị tẩy trắng thành không ra. Huống chi là Triệu Mãn Duyên đang cần một thứ gì đó có thể phế đi đồ đệ đâu, cho nên dựa theo thường thức lối suy nghĩ của hắn, công bằng mà nói, hắn không ngu, chỉ là người an bài cho hắn ---- out trình.
Giang Dục cũng là như vậy, Nguyệt Thanh Y cũng là như thế, mà đám Tương Thiểu Nhứ cùng Mục Bạch đồng dạng đều không có cái gì khác biệt, một sự kiện liên minh tông môn thảo phạt Triệu Sắc Tông, quá đủ khí vận cùng nhân quả để đám đệ tử của Triệu Mãn Duyên bừng bừng thành tài. Nghiệp nằm ở chỗ Côn Bằng chứ không phải Triệu Mãn Duyên.
Thế mới nói, bọn hắn vốn chưa từng dùng qua tiền cược của Triệu Mãn Duyên thì đều đã thành tài rồi, vậy thì Triệu Mãn Duyên chung cược khí vận bằng toàn bộ những gì mình có, rốt cuộc chung cược cho ai?
Thử đặt thành một câu hỏi khác, Triệu Mãn Duyên xui nhất, ai là người có lợi?
Lóe một tiếng, tại quang ảnh nữ chúa Côn Bằng cười giảo hoạt trong ánh mắt, một khắc này, câu trả lời phảng phất đều đã rõ ràng.
--------------- Thủ tục đoạt xá toàn bộ thần thể hoàn mỹ thành công!!!
Triệu Mãn Duyên xui, người hưởng lợi nhất, tự nhiên là Nữ Chúa Côn Bằng.
Nên nhớ rằng Triệu Mãn Duyên và Côn Bằng dung nhập sống cùng một nhục thể, nhưng tách biệt không có đồng hóa linh hồn lẫn nhau. Côn Bằng là hệ thống của Triệu Mãn Duyên, nàng không có ký kết thu nhận sư đồ, nàng chỉ là ‘nhà cái’ theo đúng nghĩa đen, tạo ra cuộc chơi, đứng giữa màn cược cho Triệu Mãn Duyên cùng đám Mục Bạch chung cược.
Đám Mục Bạch thua, Triệu Mãn Duyên ăn hết. Đám Mục Bạch ăn, Triệu Mãn Duyên sập tiệm, người ăn là nhà cái, nhà cái chính là Siêu Duy Chúa Tể Côn Bằng!!!
..................
Tê tê tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~~~!
Côn Bằng đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm trước mặt màu xanh thẳm ý chí của Triệu Mãn Duyên đang giải tán đi ra
Trên màn ảnh có một đoạn văn, hấp dẫn Côn Bằng ánh mắt.
[Khôi phục đồng hóa quá trình còn: Mười lăm phút năm mươi hai giây.]
Mười lăm phút! Còn có mười lăm phút!
Mười lăm phút sau liền muốn bắt đầu chân chính một thời đại hoang Chúa Tể giáng lâm trở lại.
Côn Bằng càng hiện ra vẻ không thể chờ đợi, ngay cả tĩnh tọa đều ngồi không yên.
Nàng dùng chính mình Quang Hóa phép thuật để làm thành một cái máy tính hệ thống, thôi diễn cảm giác rất thật, cũng rất chờ mong chờ tới thời khắc này, thời khắc nàng trở về, mang theo một tia hừng đông buổi xế chiều cảm giác.
Nói đến, từ khi Côn Bằng được Minh Nguyệt Thần Cơ thả ra đoạt xá Triệu Mãn Duyên, ngoại trừ bắt đầu trực tiếp trở thành hệ thống để sai bảo hắn về sau, nàng còn chưa bao giờ được trực tiếp điều khiển chính thân thể của mình đâu.
Hiện tại tới lúc.
Đây là lần thứ nhất.
Thân thể, quyền tự do, thực lực, ước mơ, Côn Bằng có thể lại trở về.
Nàng hít sâu một hơi, để cho mình cảm xúc tỉnh táo một điểm.
Nàng tập trung tinh thần nhớ kĩ xem, nhớ kỹ các loại phép thuật bùa chú của Phù Thủy tu hành cấm kỵ, nhớ kĩ những gương mặt kẻ thù của mình.
'Keng' một tiếng, trước mặt nàng có thể nhìn thấy màu xanh thẳm màn ảnh cũng bắt đầu tiến vào đếm ngược.
[Khoảng cách dung hợp còn: Ba mươi ba giây]
Côn Bằng không khỏi đem thư tịch thả.
Dự định cầm tới nhục thể về sau, sẽ chậm chậm ôn lại những này một thời tung hoành đại thế.
Ba mươi ba giây.
Muốn bắt đầu.
Côn Bằng lẳng lặng chờ đợi.
Đương đếm ngược tiến vào mười giây sau.
Bỗng nhiên tâm tình của nàng càng là bắt đầu thấp thỏm không yên.
Mặc dù biết rõ một kèo cược này của nàng đã 'vững vàng' tới tay. Nhưng tại lúc này, nàng không hiểu thấu lại có chút bất an.
Loại cảm giác này...
Thật giống như lúc trước Triệu Mãn Duyên hết lần này đến lần khác bị Minh Nguyệt Thần Cơ an bài để đệ tử hắn đâm lưng tới hắn thời điểm đồng dạng.
Chủ yếu là nữ nhân kia quá đáng sợ, để cho Côn Bằng có một loại bất an tràn ngập.
~~~~~~~~~~~~~~ Khoảng 150 năm trước, Minh Nguyệt Thần Cơ từng nói: “Thế nào, ngươi nghe kế hoạch của ta đủ hay không chu toàn? Còn có điểm cảm thấy không thích hợp sao?”
~~~~~~~~~~~~~~ Côn Bằng nói: “Thật sự có thể thôi diễn bố cục được như vậy, không hổ là ma pháp vị diện Trí Tuệ Yêu Thần. Bất quá, ngươi làm sao khí vận cùng nhân quả ở giữa giống như hiểu biết càng so với ta nhiều, thậm chí là so với bất kỳ ai rất nhiều”.
~~~~~~~~~~~~~~ Minh Nguyệt Thần Cơ dịu dàng đáp: “Thứ đồ vật ta nắm giữ, ngươi tốt nhất đừng cố tìm hiểu, ngươi sẽ không muốn va chạm với ta đâu. Chỉ cần làm tốt việc của mình là được”.
~~~~~~~~~~~~~~ Côn Bằng sợ về sợ, nhưng vẫn thấy không an lòng, thậm chí còn đa nghi hỏi: “Ngươi thật cuối cùng sẽ để hắn chết, dựa theo khí vận quy tắc, cuối cùng thể xác của hắn sẽ bị ta chiếm, ngươi cũng cảm thấy không vấn đề gì sao? Này, lỡ như lúc đó ngươi xuất hiện...”
~~~~~~~~~~~~~~ Chỉ gặp Minh Nguyệt Thần Cơ cười nói: “Yên tâm, chuyện sau đó liên quan tới ngươi muốn làm gì hắn, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay, đây là ta nhất nhất có thể cam kết hứa hẹn với ngươi”.
~~~~~~~~~~~~~~ Côn Bằng khó hiểu, muốn chắc chắn hỏi lại: “Ngươi không nhúng tay, nhưng lỡ có người khác nhúng tay thì thế nào?”
~~~~~~~~~~~~~~ “Chẳng ai rảnh tới mức nhúng tay vào chuyện của hai ngươi, hơn nữa, ta cũng không có ý định cho người khác biết. Thiên cơ bất khả lộ”.
~~~~~~~~~~~~~ Lúc này thì Côn Bằng mới có chút thong thả buông lỏng, bất quá, nàng đến bây giờ vẫn không hiểu được câu nói đầy ẩn ý của Minh Nguyệt Thần Cơ sau đó. Nàng đang định rời đi thì nhìn thấy Minh Nguyệt Thần Cơ nở ra một nụ cười chết người, tông giọng giống như là hồ ly mị hoặc nói nhỏ: “Cho ngươi một lời khuyên, suy nghĩ ít thôi, nghĩ quá nhiều, người bị thiệt sẽ là ngươi đấy”.
...................
...................
Là chính mình nghĩ nhiều sao...???
Côn Bằng hít sâu một hơi thở đều, cố gắng giữ cho mình trấn định.
Phải a, là nghĩ nhiều.
Người như Minh Nguyệt Thần Cơ không có khả năng nói dối không giữ lời với nàng, lần này khả năng cũng không có ra cái gì sai lầm a.
Không đợi Côn Bằng suy nghĩ nhiều, trước mặt màu xanh thẳm màn ảnh hiện lên từng đoạn văn tự.
[5]
[4]
[3]
[2]
[1]
[Đồng hóa nghi thức.]
.................