.............
Lúc này thì Triệu Mãn Duyên mới lau mặt lau nước mắt cá sấu, đứng lên cười ha hả nói: “À ha ha, không có chuyện gì, không có chuyện, chuyện cũ đã qua thì xí xóa đi a. Ta không phải như cái tên nào đó nhỏ mọn lấy việc tư báo thù việc công, đem ta đánh thành cái dạng này”.
Nói lời, Triệu Mãn Duyên lần nữa bí xị, úp mặt vào ngực vai Eileen tiếp tục ăn vạ, mục đích rõ ràng để tránh nàng suy nghĩ về chuyện cũ.
“Được, ta cũng nghĩ là như vậy tốt nhất”. Giang Dục mặt không thay đổi nói.
Nhưng Mục Bạch nghe xong, lông mày liền nhăn lại tới, sắc mặt đều đen.
Không phải liền chỉ là bị đánh một trận a.
Còn không tính bị đánh.
Mục Bạch không nghi ngờ là thượng tôn giả trong hàng ngũ Bán Đế Hoàng, tuy nhiên, sở trường của hắn chủ yếu là giam cầm cùng vây khốn, mạnh nhất thủ đoạn thường thường chỉ có tác dụng lớn trong quần chiến đánh chậm rãi và đánh lâu dài, lấy chiến nuôi chiến, bình bình ngấm sâu vào lòng địch, càng về lâu dài càng có khả năng đánh vỡ đạo tâm đối phương. Ngoài cái đó ra, lực công kích bạo phát, sát thương đơn kích cùng pháp thuật hủy diệt của Mục Bạch tương đối khá yếu, tuyệt đối không đạt được đúng Bán Đế Hoàng lực lượng.
Mà Triệu Mãn Duyên ưu tú nhất chính là phòng ngự. Côn Bằng ngày xưa thiên về phòng ngự, Triệu Mãn Duyên ngày xưa cũng thiên về phòng ngự, trở thành Nông Thực Sư Tiên Nhân Sâm về sau, phòng ngự lại càng không cần phải nói.
Nửa năm trời, Mục Bạch đánh không rớt được Triệu Mãn Duyên một cọng tóc, làm bẩn không nổi một vệt áo trên người.
Sở dĩ nói Mục Bạch đánh Triệu Mãn Duyên khóc, cũng bởi vì Triệu Mãn Duyên trốn trong hang thủ không thôi, không tài nào thoát ra nổi khỏi mê trận của Mục Bạch, bị Mục Bạch cứng rắn nhốt giam lỏng trong chuồng heo một dạng, chạy bằng đằng trời.
Mà Mục Bạch cái này nội tâm bị Hắc Ám vẫy nhiễm, hắn thế nhưng trong trận pháp vẽ mỹ nhân a, vẽ thật nhiều mỹ nhân xinh đẹp ăn vận thiếu vãi, chuyên trị làm trò mèo khêu gợi Triệu Mãn Duyên trốn bên trong đi ra.
Đồ ăn có thể nhịn, cơn đói có thể cho qua. Nhưng vừa mới trở lại làm cái hình hài nam nhân dương khí nồng đậm, gặp ngay quả nửa năm đằng đẳng án treo ---- bứt rứt khó chịu cùng rạo rực trong người là phải có, rốt cuộc Triệu Mãn Duyện động tâm chui đầu ra ngoài cho bị đánh.
“Máu trên mặt ngươi, làm sao có vị ngọt?” Eileen đột nhiên phát hiện ra điều gì.
Chỉ thấy Mục Bạch không nhịn nổi hành vi của Giang Dục, không thể tha thứ cho Triệu Mãn Duyên thêm nữa: “Là mực siro của ta, hắn van nài nhờ ta vẽ giống như trọng thương để ăn vạ ngươi đấy. Mục đích muốn ngươi quên đi những truyện trước kia hắn làm”.
Sau đó, Mục Bạch quay qua, cười cười nói với Giang Dục: “Thế nào, ngươi còn muốn nghĩ tốt cho hắn nữa không?”
Giang Dục hết nói nổi rồi.
Từ bi không đúng chỗ, xin lỗi, Phật từ chối siêu độ cái này.
“Mục Bạch, a, lão Triệu, Giang Dục, tốt quá, các ngươi thì ra đều ở chỗ này đông đủ tập hợp”. Bỗng nhiên có một đạo âm thanh từ lưng chừng núi Trác Sơn truyền đến.
Sau một khắc, Mạc Phàm bất động thanh sắc xuất hiện tại Triệu Mãn Duyên sau lưng, ẩn bức tới mức đều hai vị Bán Đế Hoàng và tiệm cận Bán Đế Hoàng ở đây đều không kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhanh nhìn thấy bàn tay của Mạc Phàm luồn qua vai của Triệu Mãn Duyên, thẳng đến ôm hắn vào lồng ngực vỗ vỗ thay cho Eileen.
“Uy, sao lại khóc a, lão Triệu, người huynh đệ tốt, ngươi sao lại khóc, các ngươi ai đánh lão Triệu của ta khóc?” Gặp Triệu Mãn Duyên trong phút chốc, Mạc Phàm vẻ mặt lành lạnh nghiêm túc đều chẳng mấy chốc quay về thành thiếu niên 24, 25 tuổi hành tẩu du ngoạn truy cầu sức mạnh trong quá khứ.
Cái gì lão đại năng, vân đạm phong khinh, mặt không cảm xúc hình tượng, đều bị hắn ném rơi đi một bên.
Mà ở một mặt khác, đám người Mục Bạch, Giang Dục lần nữa miệng chữ ‘O’, mắt chữ ‘A’ kinh ngạc.
Nhất là Mục Bạch.
Mục Bạch có đôi mắt Âm Dương.
Hắn là nhìn ra được, Mạc Phàm không còn là Tà Thần.
Mạc Phàm thậm chí huyết mạch ác ma đều không có.
Hắn là thuần nhân thanh khiết nhất nhân loại.
Là phá vỡ cực hạn nhục thể cùng mệnh cách phổ thông nhân loại ma pháp vị diện!!!
“Mạc Phàm, ngươi... oa oa, nhớ quá đi”. Tương Thiểu Nhứ mừng rỡ cũng chạy đến phía Mạc Phàm, hung hăng quàng tay vào ôm chung.
Mà Eileen đôi mắt đồng dạng đã hơi hoe đỏ. Đám bọn hắn tân tân khổ khổ khoảng chừng hơn 200 năm, hơn 200 năm qua, rốt cuộc đã hái quả ngọt, đạt được một chút thành tựu, khôi phục ký ức, gặp gỡ lại nơi này.
Hơn 200 năm...
200 năm này, khó khăn có, vui sướng thăng hoa có, người ta chà đạp có, thống khổ cay đắng có, cô đơn cùng đau đớn đến tuyệt vọng cũng có, thậm chí không ít trong số bọn hắn đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ tất cả, êm xuôi nhẹ nhàng chết ở mảnh đất khách quê người này.
Không gian trầm lắng.
Cảm xúc chậm rãi nghẹn ngào giống như một thước phim quay chậm.
Mạc Phàm cũng không ngại một lần ôm tất cả mọi người.
Hắn nhìn vào Mục Bạch, ôn hòa gật đầu một cái.
“Chúng ta đến từ Bác Thành”.
Nhớ lại ngày nào còn thức tỉnh ma pháp ở trung học Thiên Lan, chưa từng quên gốc gác cùng thảm họa Bác Thành nằm đó.
Hắn nhìn vào Triệu Mãn Duyên.
“Ngươi đã cùng Mục Nô Kiều đại chiến qua, nên rất rõ nàng ta rốt cuộc là cúp C hay lại là D a?”
Mai rùa bạn cùng phòng ở Ma Đô, người luôn cùng với Mục Bạch đi cùng với mình trong suốt những chặng đường ở tuổi thanh xuân.
Hắn lại nhìn vào Tương Thiểu Nhứ, nhìn vào Giang Dục, nhìn vào Eileen. Bồi hồi chuỗi năm tháng tung hoành ở Học Phủ Chi Tranh.
Người khác thì là hơn 200 năm xa cách lẫn nhau.
Riêng Mạc Phàm, là hơn 27 vạn năm...
27 vạn năm cô đơn ở trong Kiếm Đạo Trường Hà.
Thời gian khổ tu trong đó, xa xa còn dài hơn rất rất rất nhiều lần thời gian cùng những người bạn này sinh hoạt.
Có thể, hắn sợ mình sẽ quên đi rất nhiều ký ức đẹp đẽ, cho nên cũng chép lại vào cuốn sổ tay rất nhiều chi tiết, miễn cho ký ức cứ vậy nhàn nhạt bị chôn vùi.
Aii, suy cho cùng, thứ giữ cho đạo tâm hắn luôn luôn trấn định không bị bục vỡ trong Kiếm Đạo Trường Hà, chính là những kỉ niệm này.
Ôm ấp vui vẻ, ôn lại chuyện cũ cũng chỉ khoảng chừng hai giờ đồng hồ.
Ngay sau đó, Mạc Phàm vội kéo Triệu Mãn Duyên ra ngoài, tỏ ra sốt ruột hỏi: “Triệu Mãn Duyên, nghe Eileen nói, ngươi kinh doanh rất khá a? Tổng tài sản có thể bằng ngân sách toàn bộ Đông Châu, nghe nói xấp xỉ đã 1000 kim nguyên bảo? Ngươi mẹ nó thật là trọc phú”.
Triệu Mãn Duyên bất an khinh bỉ nói: “Tiền của ta, liên quan gì đến ngươi?”
Mạc Phàm nói rất hợp tình hợp lý: “Tiền của ngươi thì cũng là của ta còn gì? Chúng ta là bạn thân chí cốt a. Mà lại, ngươi nghĩ đi, nếu ta vay tiền của ngươi thì ngươi có dám đòi ta trả không?”
Triệu Mãn Duyên nín thinh, không nói lời nào. Chỉ thấy một tin nhắn màn hình trong mắt Triệu Mãn Duyên, là Côn Bằng nhắn nhủ:
[Tên: Mạc Phàm]
[Sinh vật: Nhân loại]
[Nhục thể: vô địch Quân Vương]
[Tu vi: ? ? ? ?]
[Lực lượng: ? ? ? ?]
[Hệ thống kiểm trắc đánh giá: đối phương cực kỳ thần bí, lực lượng tuyệt đối là khủng bố đến phát hoảng.]
'Keng' một tiếng.
[Đánh giá: Nghe hắn, đại khái trước mắt chỉ có thể đoán mò, Kinh Thế Đế Hoàng bên trong không mấy cái đủ cho hắn đánh bằng hai tay. Ngươi có thể miễn tử trạng vì giao tình và thân phận đặc thù, nhưng bầm dập là điều khó mà tránh khỏi.]
Nguyên bản Côn Bằng đã không còn cái gì pháp lực, nhưng về sau này, trong động mê cung của Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên thử nghiệm pháp môn của nàng, cho nàng mượn ké một chút lực lượng Tiên Sâm của hắn để phục chế những năng lực hệ thống lúc xưa.
Triệu Mãn Duyên lần này đã ực nuốt nước bọt xuống, có chút hoài nghi nhân sinh.
Mạc Phàm tên này lại ăn trúng quả gì khí vận nữa rồi!!!
“Uầy, lão Triệu, ngươi dạng này còn bắt được Côn Bằng biết nói chuyện nha, lại rất thông minh nữa”. Mạc Phàm đột nhiên xen ngang hội thoại mà nói.
“Ngươi nhìn thấy được?” Triệu Mãn Duyên sửng sốt hỏi.
“Quên giới thiệu, ta tâm linh hệ đã là cấm chú”.
Triệu Mãn Duyên: “...”
Mạc Phàm hay là cảm thấy, nếu so với việc trộm cắp, cướp bóc của người khác, chi bằng dạng này vay mượn nhờ người thân ô dù lớn chống lưng, tiền của huynh đệ chính là tiền của mình, khôn nhà dại chợ, khả năng cái này sẽ không thấy có lỗi với lương tâm.
Tiền mình không kiếm được nhiều.
Không sao.
Thiên phú của hắn là chơi với vợ mạnh bạn giàu!!!
Triệu Mãn Duyên mai rùa bây giờ có thể không giúp ích gì được cho Mạc Phàm, nhưng tiền của hắn, như cũ là có chỗ dùng, chỉ cần hắn đủ hào phóng.
Đêm hôm đó, Mạc Phàm đến tạm biệt Giang Dục, Eileen và Tương Thiểu Nhứ để rời đi về Triều Ca, nhưng hắn không có tạm biệt Mục Bạch và Triệu Mãn Duyên.
Rất dễ hiểu.
Hai tên này căn bản không có cơ hội được ở lại Trác Sơn nữa.
..............