..............
Gom hết toàn bộ Thuẫn ma cụ, trận bàn kết giới, cấm chế Vương cấp trở lên?
Này là đang đầu tư lô cốt để chống giặc ngoại xâm sao? Mà lại, phải là loại giặc ngoại xâm trình độ nào thì mới cần nhiều như vậy đầu tư vật tư trang bị?
Áo xanh thương nhân thần bí lắp bắp mở miệng nói: “Quý khách, ngài... ngài thực sự không nói lầm phải không, muốn mua hết?”
“Giá cả định lượng là bao nhiêu?” Triệu Mãn Duyên tiếp tục hỏi.
“Nếu gom hết lại mà nói... quý khách, số tiền sẽ không thể ít hơn 500 kim nguyên bảo được, rất nhiều đồ vật từ bao nhiêu thế lực phía sau ký thác nhờ chúng ta bán. Ngài có đủ tiền để mua không?”
Trên 500 kim nguyên bảo, ước chừng chỉ có giàu nứt vách như triều đình Thanh Vũ, Hàn Hải Điện, Nhật Minh Giáo mới có thể đào ra được số tiền này. Thương nhân thần bí không cảm thấy Triệu Mãn Duyên có thể chồng lên đủ.
Triệu Mãn Duyên nhìn hắn chằm chằm, một lúc sau liền bật cười nói: “Ta nói đùa đấy, không mua đâu”.
Thương nhân thần bí: “...”
Thứ đồ gì, còn mở miệng cười...
Ngươi đây là khôi hài sao?
Chỉ gặp Triệu Mãn Duyên tiếp tục đem ngôn ngữ giảo hoạt mua bán ra nói: “Nhìn nét mặt phong phú biểu cảm của ngươi bây giờ, đại khái có thể hình dung được, những đống đồ này khả năng là hiếm có người nào mua, tồn kho càng lúc càng chất đống, đúng hay sai?”
Nha, những mặt hàng này áo xanh thần bí nam nhân nhận từ nhiều nguồn ẩn danh khác nhau, Hàn Hải Điện cũng có, Thanh Vũ triều cũng có, Nhật Minh Giáo cũng có, Điền gia cũng có, các tông môn thế lực khác lại càng không cần phải nói. Bất quá, ở Siêu Duy Vị Diện, mặt hàng phòng ngự thường thường được nhiều cường giả ưa chuộng nhất chính là Khải Giáp cùng Hồn Trang, nhất là Hồn Trang, giống như bộ Hồn Trang của Ngọc Diệm Tiên Lân chính là mặt hàng mà các cường giả đỉnh tiêm theo đuổi cùng ưu tiên hàng đầu.
Còn lại Thuẫn ma cụ, trận bàn kết giới, cấm chế, những thứ đồ này tiêu chuẩn chỉ dùng được vài lần, thậm chí có đôi khi một lần lấy ra xài liền vỡ nát. Hơn nữa kết giới và cấm chế càng tốn công hao phí cùng cần nhiều nguyên liệu lắp đặt, mà lại, tính cơ động quá thấp, còn nếu miễn cưỡng đặt ở nhà, cho dù là lắp đặt thành công, trái lại chưa chắc có thể bảo mệnh tốt nếu gặp phải cường giả chân chính vượt khỏi bọn hắn cảnh giới.
Cho nên, đúng như Triệu Mãn Duyên nói, toàn bộ là đồ ế.
Tồn kho không biết qua bao lâu vẫn bán không có người mua, các thương nhân thần bí hay chia sẻ kết giao với nhau, bọn hắn tổng cộng nắm giữ hết thảy có trên dưới trăm cái của khách đặt bán nhưng chưa biết làm sao bán được.
Áo xanh thương nhân thần bí thở dài, nhưng không có trực tiếp nói thẳng ra sự thật: “Hàng mới về cả thôi, chỉ là chưa đến lúc có người mua”.
Triệu Mãn Duyên cười.
Mục Bạch và Mạc Phàm bên cạnh cũng cười.
Đồ vương cấp trở lên, hàng mới về mà cả mấy trăm cái, nhân viên sale ở Siêu Duy Vị Diện nói xạo cũng có chút làm mất mặt đồng nghiệp quá đi!!
Triệu Mãn Duyên mặt không đổi sắc, rút trong không gian túi trữ vật của mình lấy ra 380 kim nguyên bảo, đặt gọn gàng vào túi của thương nhân thần bí, mở miệng nói:
“Ta mua hết cho ngươi, với điều kiện ngươi phải giảm giá cho ta. Đừng lo lắng về những tên nhờ ngươi bán hàng, bọn hắn ước chừng chờ đợi lâu như vậy, đã sớm không hi vọng bán được đồ rồi, bán thành công với giá không lỗ quá nặng đã là rất tốt, tốt hơn ngoài dự liệu của bọn hắn nhiều lắm. Tin tưởng ta, ta rất hiểu tâm lý những kẻ chuyên buôn hàng”.
Triệu Mãn Duyên đưa tiền trước phân tích sau, tiên hạ thủ vi cường.
“Ngươi không dễ dàng gì gặp được ta, trên đời này chẳng một ai sẵn sàng đem 380 kim nguyên bảo để nạp... à, nói khoa trương một chút, chẳng cá nhân nào chồng đủ 380 kim nguyên bảo ra ngoài để mua hàng tồn kho giúp ngươi trừ ta ra đâu”.
Thương nhân thần bí trừng mắt lớn, mấy phút đồng hồ trôi qua đều không thể kịp thời tiếp thu được tình huống xảy ra hiện tại.
Hắn cư nhiên là sẽ động tâm chứ. Nếu cảm thấy vô lý, hắn đã sớm cự tuyệt ngay khi Triệu Mãn Duyên đề nghị rồi.
Triệu Mãn Duyên đưa cho hắn một lời đề nghị, nói thế nào, lỗ thì không quá lỗ, nếu đặt trên mỗi một kiện hàng, vậy thì lỗ không nhiều. Nhưng bàn về lời lãi, một khi bán được toàn bộ số lượng lớn thế này, vậy thì chắc chắn có lãi.
Lời đề nghị này, căn bản quá khó để từ chối.
Triệu Mãn Duyên tiếp tục đánh phủ đầu: “Cơ hội của ngươi chỉ đến một lần. Ngươi không có thời gian suy nghĩ thêm, nếu ngươi lại chần chừ, ta cảm thấy mình nên rút tiền lại”.
Tình huống phát sinh quá dồn dập, dồn dập đến mức để cho thương nhân thần bí không còn suy nghĩ được gì nữa, hắn phản ứng tự nhiên chụp lấy tay Triệu Mãn Duyên lại, rất dễ dàng gật đầu đồng ý bán tháo đi toàn bộ.
Mục Bạch và Mạc Phàm mua mỗi người một cây kẹo bông gòn ở ngoài vừa ăn vừa xem, cảm giác nhìn động tác này của Triệu Mãn Duyên hẳn là tương đối hoài niệm.
Bất quá, bọn hắn là có vẻ khinh thường.
Huynh đệ chí cốt ăn chung, ngủ chung, tắm chung, mém chết chung mới xài có một chút tiền thì mặt nhăn nhó khó chịu, mở miệng ra là một hai dạy bảo người khác cách xài tiền.
Quay một vòng nhìn lại Triệu Mãn Duyên, hắn mẹ nó mua cả kho phòng ngự cao cấp đều không một chút dè dặt nghĩ suy.
Thú thật, Mạc Phàm và Mục Bạch đều hiểu. Nếu những tên thương nhân thần bí này chỉ có một vài món đồ thuẫn ma cụ, chưa chắc Triệu Mãn Duyên đã động lòng mua.
Kì thật mấy ngày trước đi ở phố đèn lồng, Triệu Mãn Duyên cũng thấy vài món Đế cấp Thuẫn ma cụ, nhưng hắn không thèm mua, đơn giản bởi vì chỉ có một món, mua cũng trả giá không được, mà mua rồi cũng chẳng dùng để làm gì.
Nhưng số lượng lớn thế này thì lại khác, đúng kịch bản, có thể an bài, có thể trả giá.
Triệu Mãn Duyên bây giờ là tiệm cận Bán Đế Hoàng, về cơ bản, phòng ngự ma cụ phổ thông bên dưới là không cần thiết.
Có thể nếu như ném ra số lượng lớn thì lại khác, thuẫn ma cụ nhiều, bảo mệnh đa dạng các biện pháp. Triệu Mãn Duyên trải qua nhiều chuyện nhiều biến cố ở Siêu Duy Vị Diện như vậy, thật lòng chính hắn cũng cảm thấy mình càng phải có trách nhiệm. Số lượng lớn kia ma cụ, là Triệu Mãn Duyên dĩ nhiên muốn dùng để bảo vệ tất cả mọi người trên chiến tuyến.
Cho dù cảnh giới Mạc Phàm hiện tại đều xa xa lắc đầu không cần, nhưng Mục Bạch là chưa chắc đã không cần, những người khác đồng dạng càng cần hắn Triệu Mãn Duyên đến gánh vác phần này quần thể đại chiến sát thương.
Triệu Mãn Duyên mua sắm lấy đồ xong xuôi, danh sách vật phẩm tiếp tục được mở ra bày bán.
Mà ở một bên khác, hắn vừa quay lưng lại, nhìn thấy Mạc Phàm và Mục Bạch giương ánh mắt nai tơ long lanh nhìn chằm chằm chính mình.
Triệu Mãn Duyên lập tức hít một hơi thật sâu.
Hắn liền hiểu.
Hai con cún...
“Các ngươi muốn mua gì thì mua đi, đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó”. Triệu Mãn Duyên khoát tay áo, cảm thấy nhân sinh kết bạn thật mệt mỏi.
“Uy uy, Mục Bạch, ta đã nói, ngươi đừng bao giờ nói xấu sau lưng huynh đệ tốt nhất của chúng ta. Gì chứ, xét về hào phóng thương bạn, lão Triệu là nhất”. Mạc Phàm không bỏ qua cơ hội liếm chó.
Có thể Triệu Mãn Duyên nói đúng, nghèo riết thành quen.
Có ô dù lớn, coi như là cảnh giới có thể chống lại Đế Hoàng cũng muốn bám víu a.
Không tổn hại đạo đức nghề nghiệp, không phật ý Thần Ý Chí, có ngu mới không làm!!!
Mạc Phàm sau đó từ Thương Nhân Thần Bí áo xanh mua được thêm vài quyển bí tịch trung cấp của Nhật Minh Giáo về Thú Hồn Sư, mua thêm một chút nguyên liệu đắt tiền để dẫn dắt Tử Lộc đột phá, mua sắm đồ đạc cho Lonna, Tô Lộc, Lãnh Liệp Vương, Austin, Bạch Bạch... đại khái ngốn của Triệu Mãn Duyên ít nhiều thêm gần 200 kim nguyên bảo nữa.
Mục Bạch thì khiêm tốn hơn, hắn chỉ mua mực bút, mua Ống Họa Tranh, dùng tầm 20 kim nguyên bảo.
Vẻn vẹn hai tuần lễ mua sắm, hơn 700 kim nguyên bảo biến mất khỏi túi tiền, Triệu Mãn Duyên kém một chút phá sản.
Nên nhớ rằng, theo lý thuyết, 700 kim nguyên bảo là hoàn toàn đủ sức mua được một cái Mảnh Vỡ Vị Diện để đột phá Đế Hoàng a. Mặc dù thực tế chẳng ai có để mà đem bán, cũng chẳng ai đủ khùng để mà đặt lên đem bán.
Nói chỉ để biết, Triệu Mãn Duyên, Mạc Phàm, Mục Bạch một chuyến này đốt tiền, không nghi ngờ là chưa từng có tiền lệ ở Triều Ca.
Cái kia áo xanh thương nhân thần bí một ngày này, hắn về nhà thời điểm, còn thiếu mỗi thắp hương thờ phụng ba vị Thần Tài.
......................