Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 136: Hộ pháp Thần Long



Trời tờ mờ sáng.

Đế Đô học viện ưu tú nhất địa phương không ai qua được bọn hắn có được to lớn tam sở học khố, thu nạp bề dày lịch sử tham gia quốc phủ đội viên đủ để thành lập ba đến bốn lớp. Nếu không phải tại Minh Châu bên kia thời gian mấy năm trước tự nhiên sinh ra một nhóm Hộ Quốc Thần Long thiên tài, càng là trong đó sở hữu đứng đầu thế giới học phủ đệ nhất nhân thì chẳng có gì hạ bệ danh hiệu của họ được.

Mạc Phàm có cuộc hẹn tại Đế Đô trường thành, hắn cũng cố ý đi sớm vài ngày, tiện tạt ngang qua dãy học viện làm một tham dạo.

Nơi này so với nhiều thành thị khu vực khác liền tương đối rất an toàn. Thời đại mâu thuẫn yêu ma cùng nhân loại leo thang, kẹp giữa chính là một lợi thế, cứ việc đều bình bình phát triển, Đông không có Hải yêu quấy phá, Tây không bị Côn Lôn tộc xâm lược, tại chính diện bao bọc cũng muốn cách ly xa xa vong linh càn quét.

Đế Đô học viện,

Mái đình thanh nhã, vô luận là sàn nhà hay là cột trần bằng gỗ, đều được đánh quét đến không còn một tia bụi bặm, nắng sớm noãn quang từ cửa sổ dây leo rộng rãi bên ngoài như một kiện thảm nhung màu vàng tung bay tại đầu cổng viện. Dưới đất có mấy pho tượng tiểu thạch hình mãng xà, mèo cảnh màu trắng, cục thịt thừa, cặp thiên nga trắng đen. Tại nổi bật màu thanh bích chính giữa, càng có một đầu sư tử lai rết kỳ dị.

Lướt sơ những pho tượng này, Mạc Phàm cảm thấy có chút lạ lẫm nhưng cũng rất nhanh có nhiều nhiều quen thuộc. Hắn ý định đi ngang qua không để ý tiếp, đột nhiên hoãn lại, miệng mồm hơi giật giật mắng:

“Ý, mẹ gà nó chó, đây không phải là Thánh Thú Đồ Đằng a?”

“Các ngươi thực nỡ đối xử với những tiểu gia hỏa nhà ta nuôi như vậy, lại vì cái gì Huyền Xà hung thần đều được điêu khắc không khác gì một con tiểu mãng lượn lẹo, còn cục thịt thừa này lại là cái gì?”

“Thần long… này mà gọi là thần long?... A... còn con kiến nhỏ dơ bẩn đính trên đầu là cái gì, không phải minh họa lão tử chứ". Mạc Phàm mũi đỏ lè một dạng sực sực phi thường muốn phá nát.

Nếu đây là Minh Châu học phủ của Triệu Mãn Duyên chủ vốn mà nói, hắn thực sự dám đánh đổ xuống đấy!

“Người trẻ, người trẻ, ngươi học viên khoá nào đến thư các, lại còn hỗn xược xúc phạm Đồ Đằng sự tích?” Một tiếng than thở ngữ khí kỳ quái của ai đó tiến vào ngoại viên đi đến.

Quay đầu nhìn sang, người này thân hình có chút già nua, đại khái đã vào khoảng ngoài lục tuần đi, nhìn kỹ còn muốn rất dễ nhận dạng.

“Tùng Hạc lão già, ha ha, thật là ngươi!” Mạc Phàm tâm tình tuy chưa hoàn lành lại, nhưng cũng có chút không quên lão.

“Hỗn đản, ngươi học viên khóa nào, ta từ ngoài viện đi tới nghe ngửi ở đây mắng nhiết tàng các Đế Đô không nói, còn dám xưng hô với ta như vậy?” Tùng Hạc quát mắng.

“Ngươi thực sự không nhận ra ta?” Mạc Phàm nhíu mày lại thất vọng.

Tùng Hạc hơi sượng sượng lại, lão cũng tiến tới, có chút nhìn kỹ mặt mũi nam sinh tóc trắng cột lên này.

“Hừ, có chút giống, có chút làm mường tượng, nhưng ta chưa gặp qua ngươi. Trước hết không nói, học viên sai phải chịu phạt, quỳ xuống…” Tùng Hạc trừng mắt nói.

“A, đừng như vậy, là ta, Mạc Phàm!”

Thoáng lần nữa giật mình, Tùng Hạc đúng là ban nãy liên tưởng nhiều đến hắn, nhưng nhìn thế nào thì vẫn không thể cùng một người được.

“Ngươi còn dám xảo biện giả danh. Đừng tưởng Mạc Phàm gia hỏa ta chưa từng gặp qua, lão sư ngày xưa từng còn muốn từng dạy dỗ hắn, là một đời thiên kim lão sư đào tạo đi đánh qua bao nhiêu quốc quán học phủ. Quỳ xuống!!” Tùng Hạc vành mắt hơi đỏ chót lên, một loại trạng thái tức giận thực sự.

Cái này, e cũng là mình biến hóa quá kinh người rồi, sự thật chứng minh, đến bây giờ đều chưa có ai nhìn mình một cái nhận dạng ngay ra được.

Lão tử chỉ đẹp trai nhiều một chút, đẹp trai có gì sai a…

“Lão sư, vậy ngươi có nhận ra thứ này?” Mạc Phàm hướng Tùng Hạc nói

“Lánh lánh~~”

Một vầng nho nhỏ điểm đỏ, rực rỡ như hướng dương linh nhật, be bé hỏa đồng nhi tử đáp đậu xuống vai Mạc Phàm, càng một bộ dáng nũng nĩu ôm hôn ba ba của mình thật chặt.

“Ngoan ngoan, ba ba cũng thực sự rất nhớ ngươi!" Mạc Phàm chọc chọc ngón tay vào bụng tiểu hồng hào tinh linh để nghịch nàng.

“Lánh lánh ~~”

Tiểu Viêm Cơ thân thể run lên nhột nhột rúc rích lăn trên vai hắn, cười cười nhích nhích nghịch ngợm, một bộ dáng siêu cấp đáng yêu để hình dung.

Nàng tại Mạc Phàm hô hoán ra vẫn đang buồn ngủ lắm, còn chưa hết mệt mỏi sau khi đại giang thăng cấp lên Viêm Cơ Quốc Mẫu, càng muốn phục hồi nhiều hơn, cần thời gian thích nghi tốt hơn.

“Tiểu Viêm Cơ? Ngươi… ngươi thực sự là Mạc Phàm?” Tùng Hạc nhận ra Tiểu Viêm Cơ, vốn dĩ nàng là không có bất kỳ ai sở hữu đấy, nhìn thấy nàng, Tùng Hạc tự nhiên sẽ nhận biết Mạc Phàm.

“Là ta, ha ha!” Mạc Phàm gãi đầu khăng khắc cười, quả thật bây giờ Tiểu Viêm Cơ chính là duy nhất chứng minh hắn rồi. Khuê nữ sinh ra là để người ta biết đến ba ba không sai.

Tùng Hạc vỗ vỗ vai Mạc Phàm, trong lòng có chút mừng rỡ, tất nhiên trong mừng rỡ cũng có chút khẩn trời phật phù hộ, liền là ban nãy còn có ý định bắt hắn quỳ, thâm tâm muốn động thủ đến nơi.

Kiếu, tha cho ta, nhà nuôi thú dữ cũng nhất quyết không dây dưa với gia hỏa này. Trung Quốc nhiều thế gia như vậy, tự nhiên cũng đã có một loại quy luật ngầm, là bất thành văn quy tắc.

Đó là tuyệt đối phải tránh xa Mạc Phàm!!

“Tốt tốt, chuyện của người mấy năm qua, lão sư đều có nghe, ngươi làm rất tốt!" Tùng Hạc nói ra.

Vẫn đang trêu đùa Tiểu Viêm Cơ trên vai, khuấy khuấy Tiểu Viêm Cơ dang cánh, rũ hỏa tinh trên thân hình bụi hồng, đồng thời nhìn chằm chằm Mạc Phàm, dường như đang bất mãn, giận dỗi.

“Tùng Hạc lão sư, chúng ta sư trò gần gũi, không cần khách khí câu nệ a!” Mạc Phàm cười cợt nói.

“Ha ha, không gần gũi, không gần gũi, nể trọng là tốt rồi.” Tùng Hạc cười khổ nói rằng.

Bản tính cũng là không câu nệ tiểu tiết, Mạc Phàm chằm chằm nhìn Tùng Hạc hỏi: “Phải rồi lão sư, ta ban nãy cảm thấy Đế Đô học viện còn muốn dựng thêm hai toà tháp bộ ở quan tuyến Đông Nam thành, các người dạy học thực sự rất ăn nên làm ra nha.”

"Các cấp phòng tuyến cần được nâng cao hơn cảnh giác, chúng ta chủ thầu trường học, vẫn là nghe theo chủ thầu xây dựng cơ sở luyện tập, tình huống xấu, lập tức khẩn trương nắm thế chủ động!" Tùng Hạc nói.

“Vậy cũng mang ý nghĩa kịp thời cứu viện các thành gần kề". Mạc Phàm hai mắt lóe lên quang mang hỏi.

Vuốt râu vài cái, Tùng Hạc gật đầu tỏ vẻ hãnh diện: “Ý tứ chính và như vậy!”

Trong suốt những năm qua, từ Cố Đô, Hàng Châu cho đến Trần Bắc quan, thậm chí cả Ma Đô cũng không ngoại lệ, Hoa Hạ tình thế lúc này khẳng định cần phải đồng lòng một dạng, việc chia quan, chia thành nhất nhất không cần thiết, liền là đại họa phải có sự giúp đỡ của toàn quốc.

“Hảo sự, được như vậy liền không còn gì đáng mừng hơn!” Mạc Phàm giơ ngón tay cái ủng hộ toàn diện.

“A, mà ngươi vừa nói chủ thầu Đế Đô học viện…” Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó muốn hỏi thêm.

“Hắc hắc, Triệu Thị thế gia đầu tư đấy, cái này phải nói Triệu Thị thực sự là giàu nứt vách đổ tường, tài sản bọn họ rất có thể đủ so kè với ngân quỹ quân đội quốc gia đi!” Tùng Hạc nói ra.

Triệu Thị…

“Ngươi xác nhận là Triệu Thị đầu tư?” Mạc Phàm cười cười hỏi lại. Một cái cương điệu vô cùng gian manh.

“Phải, đích thân ta tại hội đồng ủy ban ký duyệt!” Tùng Hạc vuốt râu nói.

Mẹ gà nó chó!

Lão tử chờ câu này từ nãy giờ đáng giá nhất...

Mạc Phàm đột nhiên chớp mắt đã xuất hiện tại vị các pho tượng Đồ Đằng, càng là hung hăng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, đấm đá, ném hết một mạch đổ vỡ.

“Là của lão Triệu, lão Triệu liền không cần phải kiêng dè, Viêm Cơ, châm lửa…. Đốt” Mạc Phàm hỷ sự nói.

“Ngươi… Mạc Phàm, ngươi tính làm gì, sao lại đốt trường!” Tùng Hạc sắc mặt đại biến hét lên.

Tất nhiên, bản thân trong lòng Tùng Hạc cũng có chút cảm thấy đám pho tượng này… xấu không tả nổi. Hơn nữa, hắn trọng trách cũng không phải tàng các canh giữ.

Tùng Hạc đứng đó, cũng không có dại mà đứng ra ngăn cản Mạc Phàm, trước cứ phải thủ tục chửi mắng có lệ cái đã, sau đó cười cười lén lút giờ ngón cái lên ủng hộ.

Sổ sách… ài cứ báo cáo Mạc Phàm Hộ pháp Thần Long phá… liền cha con đứa nào dám khiển trách đây!

Hộ pháp Thần Long chính là Hộ Pháp Thần Long, có con rồng ở trên đầu, làm cái quái gì cũng thành đúng!!

Mất khoảng hai phút, Tùng Hạc hướng về Mạc Phàm nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp một người, hắn rất nhớ ngươi a!"

Cảm thấy lời này thực đáng để tò mò, Mạc Phàm lập tức hỏi lại: “Tiết lộ thêm chút được không?”

“Viện trưởng!” Tùng Hạc nói.

Khẽ nhăn nhăn lông mày đến, Mạc Phàm nghi ngờ hỏi: "Ta tưởng người đã là viện trưởng Đế Đô học phủ rồi?"

"Không thích hợp, ta cảm thấy hắn vẫn tốt hơn!" Tùng Hạc cười thần bí nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.