Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1385: Tiên tri



...........

Eileen vô cùng giận dữ, bởi vì nàng nói nhiều như vậy nhưng Triệu Mãn Duyên hoàn toàn xem nàng không hề tồn tại. Hơn nữa, nàng còn phát hiện cái tên này đột nhiên dừng chân lại, thong thả phiêu dật ngẩng đầu nhìn bầu trời, bình tĩnh đến mức quá phận, hình như là không có bao nhiêu nhiệt tình với việc cứu vớt Triều Ca nhân loại. Từ biểu hiện bên ngoài của hắn giống như là thuận tiện thì làm, còn không thì bỏ qua cũng không sao cả.

Triệu Mãn Duyên động tác kỳ lạ, giương tay suỵt một cái, biểu hiện Eileen chớ ồn ào.

“Không có âm thanh, Eileen, chú ý, huyền âm dao động xung quanh toàn bộ đều đã biến mất”.

“Không có tiếng động, đúng, ta với ngươi ở trong hẻm vắng người, không có tiếng động là điều bình thường?” Eileen phản ứng nói ra, nhưng không cảm thấy nó là vấn đề.

Ngay lúc này Triệu Mãn Duyên kéo nàng sát vào người, hắn đã nhận ra sự tình khác thường ở chỗ nào.

“Ngươi làm cái gì đó? Không có thanh âm đã nói lên chung quanh đây không có nguy hiểm, chuyện này không phải càng tốt sao? Khẩn trương như vậy làm gì? Ngươi tự nãy giờ biểu hiện ngược lại rất kỳ lạ”. Eileen bức bối nói.

Triệu Mãn Duyên thì không cho là như vậy.

“Trên đời này không có mãnh thú nào lên tiếng trước khi đánh chết con mồi, những tiếng động bình thường đột nhiên biến mất chứng minh sự tình có biến. Vạn vật có linh, vạn vật có thể hóa phàm, thương linh chúng sinh kể cả cỏ rác thì cũng sẽ phát ra tiếng động xào xạc nhất định. Mà tình huống hiện tại đến xem, một chút đều không có. Phải xuất hiện cái loại hiện tượng gì... hoặc là loại quái vật gì có thể uy hiếp tới mức cả Triều Ca nhân khẩu lớn như vậy cũng không thể cất tiếng”.

Trong đầu Triệu Mãn Duyên nhanh chóng suy tính, hắn ngẩng đầu lên miên man nhìn bầu trời, cố gắng tìm ra điểm mấu chốt trong đó.

“Ngươi có nhớ đám mây đỏ kia xuất hiện từ lúc nào không?”

Đột nhiên ánh mắt Triệu Mãn Duyên nhìn tới đám Yêu Vân cách đó không xa, mở miệng dò hỏi.

“Ta làm sao biết, ai thèm quan tâm đám mây làm gì, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không đó?” Eileen đang rất là hấp tấp, nàng vừa nhận được tin nhắn trọng yếu từ Tương Thiểu Nhứ từ xa truyền đến, rất là buồn bực kêu lên.

Triệu Mãn Duyên khẽ nhíu mày.

“Đến tột cùng là chuyện gì, tại sao lòng ta lại bất an như thế? Chẳng lẽ là do ta quá lo lắng? Côn Bằng, ngươi có ý tưởng gì không?”

Nữ Chúa Côn Bằng một dạng giống Triệu Mãn Duyên, nàng ngó chừng đám Yêu Vân càng lúc càng gần, âm thầm suy tính những khả năng có thể xảy ra.

“Có chắc là ngươi chưa từng nhìn thấy nó trước đây không?” Côn Bằng hỏi.


Triệu Mãn Duyên suy tư một lát, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ lấy đầu chính mình.

Hắn liên tưởng lại thời điểm chiến đấu với một cái chính mình bên dưới giếng cổ, bên phía càng sâu vực thẳm hắc ám đáy giếng đồng dạng có đám mây đỏ dày đặc xuất hiện, đại khái mấy phần tương tự những này Yêu Vân. Song, khác biệt là, tuyệt đối không có hiện tượng kinh khủng như hiện tại. Trước mắt hắn bây giờ là một nửa bầu trời huyện Phúc Lộc bị nhuộm thành một màu đỏ rực, yêu khí lan tràn giăng đầy không gian, che kín cả đại địa.

“Hôm nay là ngày mấy?” Triệu Mãn Duyên trầm ngưng hồi lâu, lí nhí thấp giọng hỏi, đồng thời nhớ ra cái gì đó, từ trong tay nhanh chóng lấy ra một cái áp phích tờ giấy do Mạc Phàm dùng ma pháp vẽ lại trước khi rời đi.

Trong lòng Triệu Mãn Duyên sinh ra dự cảm rất xấu, lo lắng hỏi.

Đây là trực giác sinh tồn của nửa bước Đế Hoàng cấp, tiên sâm cơ thể Triệu Mãn Duyên cảm ứng được từ thiên địa thay đổi khí tức, mỗi lần sắp có nguy hiểm phát sinh, trong tiềm thức hắn sẽ sinh ra cảm giác báo động, y hệt ám mạch của Mạc Phàm.

Đó là một tờ giấy vẽ ra đám mây đỏ Yêu Vân che phủ bầu trời, thần bí huyền học, ném quẻ đại hung.

Hoàn cảnh chung quanh gió êm sóng lặng, ngay cả phía trước 300 mét là phố Hàng Mã nhộn nhịp như vậy cũng không có một chút động tĩnh thanh âm nổi lên, thậm chí không biết từ lúc nào những khu vực lân cận im ắng dị thường, một tiếng gầm gừ của đám chó trong xóm cũng không có. Trong phương viên toàn bộ huyện Phúc Lộc này, bỗng nhiên tĩnh mịch đáng sợ, hết thảy đúng tựa hồ đều là y chóc bức tranh ám hiệu của Mạc Phàm để lại.

“Mùng 6 âm lịch, ngày 6 dương lịch, năm thứ 6 Triều Tịch trong lịch của tam giáo”. Một bên khác, Eileen lấy tay bấm bấm lẩm nhẩm trong đầu, dùng phương thức tính toán ngày tháng của mấy giáo viên trong thư viện truyền thụ.

Thú thật, khi nàng nói ra một câu này vế sau, trong lòng cũng liền có một trận mơ hồ linh dị.

6...6...6 !

Satan ! !

Sa đọa ! ! !

“Sa Đọa Đế Hoàng...” Triệu Mãn Duyên thấp giọng nói ra.

Cái gì mê tín dị đoan không mê tín dị đoan, tiên tri thời đại này đều rất đáng tin, chuyện tâm linh không thể đùa được.

Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.

Hơn nữa, Yêu Vân chính xác là thứ mà Triệu Mãn Duyên nhìn được bên dưới giếng cổ, cũng chính là gã kia trong miệng Mạc Phàm Sa Đọa Đế Hoàng.


Hai hàng chân mày trên trán Triệu Mãn Duyên càng lúc càng nhíu chặt.

Bởi vì… đám Yêu Vân kia đang tiến tới gần.

Triệu Mãn Duyên thậm chí có thể nghe thấy mùi hương yêu khí nồng nặc từ đằng xa bay tới, đây là mùi vị cực độ nguy hiểm, đây là điềm báo sắp tới sẽ phát sinh chuyện tình ảnh hưởng đến tính mạng hắn. Tinh thần hắn lúc này căng thẳng vô cùng.

Bị giải thoát phong ấn rồi.

Là ai giải cho nó.

Sở Nguyệt Cát ! ?

Dạ Du Thần ! ?

Chuyện Sở Nguyệt Cát là Thiên Sát Cô Tinh, gã kia Sa Đọa Đế Hoàng, có phải hay không chính là ách vận mà Sở Nguyệt Cát gây ra, Sở Nguyệt Cát ách vận giải trừ phong ấn, thả xích đại kiếp???

“Eileen. Không có thanh âm cùng với có Yêu Vân nồng đậm chứng tỏ chung quanh đây sắp sửa phát sinh sự tình dị thường, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này. Nhanh lên!”

Triệu Mãn Duyên trực tiếp kéo tay Eileen, một mạch chạy không ngừng.

“Ngươi làm gì thế, chúng ta phải bảo hộ cho Sở Nguyệt Cát, sau đó mau hội họp đám người Tương Thiểu Nhứ. Nàng đang ở gần giếng cổ, a... aa!”

Eileen không cản được Triệu Mãn Duyên, bất lực bị lôi đi theo.

“Đừng nói nhảm, Eileen, mọi lần ta có thể nhường ngươi, nhưng bây giờ không phải lúc, mau đi cứu Sở Nguyệt Cát và Giang Dục rồi chúng ta cùng nhau rời khỏi. Khu vực giếng cổ không thể lui tới. Đúng Mạc Phàm tiên tri, từ bây giờ trở đi, Giang Dục bất cứ lúc nào cũng có thể chết”.

Giọng nói Triệu Mãn Duyên vô cùng nghiêm túc, thanh âm lạnh băng không muốn bàn cãi tốn thời gian về chuyện này.

..........

Bên ngoài giếng cổ lúc này, rất đông người tụ tập lại, trong số đó còn có không ít là cao thủ tông môn phái đến điều tra tin tức.

“Vỡ rồi, miệng giếng vỡ rồi, xích ấn phong ấn đều vỡ rồi!"



“Các ngươi không cảm thấy bầu trời hôm nay đỏ rực yêu dị hơn bình thường sao? Đây là chọc giận đến Thần Ma nào đó trấn giữ dưới miệng giếng đi”.

“Là kẻ nào làm, rốt cục người nào muốn Triều Ca lâm vào họa thế này? Mau mau, lên Quỷ Cốc Tông, chúng ta phải phái người đến cầu cứu Sở Giang tiên sinh”.

Mấy lão già có thâm niên cùng bối phận ở quanh ngõ vội vàng nghị luận.

Bọn hắn nghe ngóng đủ nhiều, đi lại cũng không ít, một chút trải nghiệm nhân sinh, hiểu biết thế nào là nguy thế nào là hiểm dĩ nhiên phải hơn tuổi trẻ thông thường.

Dưới tình huống bầu trời yêu vân quỷ dị thế kia, giếng cổ thì đổ vỡ ra, quá nửa là có chuyện chẳng lành.

Tất cả mọi người lo âu chờ đợi đoạn thời gian nửa khắc trôi qua, nhưng trong lúc tình hình cấp bách này, bọn họ có cảm giác quá lâu rồi, cứ mỗi phút qua đi lại có người hỏi lại thời gian. Thần kinh người nào người nấy cực kỳ căng như dây đàn.

Trái lại là đám đệ tử thế gia cùng tông môn, tuổi còn nhỏ, hiểu biết chẳng có bao nhiêu, cảm thấy việc như vậy rất chi bình thường.

“Các vị đại lão, lão tổ, không phải các ngài lo hơi xa rồi sao. Triều Ca cấm chế nhiều như vậy, có thể trước mắt không nên quá sợ hãi, chúng ta đông đảo nhân lực như thế, chưa chắc đã đấu không lại hung địch. Mà thêm nữa, phàm là văn phạm viết giả thần giả quỷ, hầu hết đều chỉ là tiểu yêu giãy dụa”.

Tuyệt đại đa số lớp trẻ không nghĩ giống thế, bọn hắn có tự tin, cũng là có chút hiếu kỳ.

Thú thật, từ khi Triệu Hoàng bị lật đổ, cái tòa thiên thành cấp 15 này đã quá lâu không có nổi một ngọn sóng nhấp nhô. Triều Ca quá êm đềm, quá thanh bình, ngược lại không phải sẽ không xuất hiện một chút nhàm chán đến cực điểm người rảnh rỗi.

Bọn hắn đúng đại diện cho biểu mẫu ngày bình thường không có khả năng đọc sách trôi, văn lễ hậu túc không bằng người, thời đại tri thức liền muốn bị đào thải, bọn hắn thua thiệt, hay là giờ khắc này vừa vặn ở cùng một chỗ chí lớn gặp nhau, cảm thấy nếu có lâu lâu đôi ba biến động như vậy sẽ càng hay ho, kích thích dây thần kinh vận động.

Tư tưởng kiểu thế, ừm, không hiếm gặp, liền là xã hội não cơ bắp.

Yêu vân ngày càng nồng đậm, không gian thị giác bắt đầu trở nên mờ mịt dần, ngay cả âm thanh tần số cũng bị trì trệ, hai người đứng cạnh nhau đều nghe không quá rõ thanh âm của nhau.

.....................



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.