Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1400: Dang dở một cuộc chiến



.............

.....

Ngoại biên Triều Ca.

Trong một tòa miếu hoang cũ kĩ.

Dạ Du Thần sắc mặt tái nhợt tỉnh lại, cơ thể có chút lung la lung lay, giống như một người vừa mới tại mấy ngàn năm ngủ say, trải qua ác mộng thấy mình chết lâm sàng.

Bốn cái hộ pháp cho hắn vội vội vàng vàng bước tới quỳ ở trước mặt Dạ Du Thần đỡ hắn dậy, mà ở sau lưng của bọn họ, còn có tầm trăm tên cấp bậc cao nhất của Dạ Du giáo phái, bọn hắn đều là toàn bộ Đông Châu to to nhỏ nhỏ tông chủ cùng thế gia, biết Dạ Du Thần đại nhân hôm nay triệu tập, đều đến đây triều bái tập hợp.

Không thể không phủ nhận, bên cạnh sự suy yếu đi trông thấy của Quỷ Cốc Tông từ khi Phong Thanh Dương và Chúc Di Sơn không còn hoạt động, Điền Gia sau mấy năm liền mất đi toàn bộ thủ lĩnh hệ thống, như rắn mất đầu, bây giờ những thế lực nhỏ lẻ đều tin tưởng kết nạp vào Dạ Du giáo phái, biến Dạ Du Thần trở thành lãnh đạo dẫn dắt mọi người đứng lên, kiến tạo chiều hướng phát triển!

Đông Châu, Tây Giới thủ lĩnh hơn phân nửa cán sự Dạ Du giáo phái đều trình diện.

Dạ Du Thần đi chỉnh đốn chính mình y phục, điều hòa khí tức ổn định, sau đó tiến đến đứng tại bọn hắn phía trước nhất.

Thong thả bước đi, đột nhiên, Dạ Du Thần dừng lại một chút, từ yên tĩnh cho đến chậm rãi mở miệng nói ra.

“Mặt trăng máu giáng lâm, ngày này rốt cục cũng đã tới, ta tiên công sớm tại ức vạn năm trước nhìn vào thế đạo đã định ra một bàn cờ này. Các đồ tôn, vì tương lai to lớn nhất tín ngưỡng, các ngươi có muốn cùng ta một lần này đặt cược thật lớn không, vì mục đích càng cao cả, đi đến cuối cùng vô tiền khoáng hậu danh tự gắn với trời đất, các ngươi sẽ có đủ dũng khí”.

Đám người phía sau lưng Dạ Du Thần bỗng cảm thấy hôm nay đại nhân nói chuyện có chút thần bí kì quái, nhưng bởi vì bọn hắn tương đối sợ hãi vị này mộng thần nhân vật, cho nên cũng không có người đi hỏi thực hư lý do.

Chỉ gặp một tên Đông Châu tông chủ họ Trương, tên là Trương Kha Huy, là bộ hạ, đồng thời là tín đồ Đại Đế cảnh cấp cực kỳ sùng bái Dạ Du Thần nhất, hắn thực lực có ngày hôm nay, trong vòng mấy trăm năm đi từ Quân Chủ cấp đột phá đến Đại Đế cấp, tất cả công lao đều nhờ vào Dạ Du Thần chiếu cố.

Trương Kha Huy dẫn đầu giáo đoàn quỳ rạp xuống đất, liên tục lặp đi lặp lại hành động vái lạy chín cái để tỏ lòng thành kính với đại nhân, sau đó hắn đại diện phát ngôn: “Đại nhân, còn mong ngài dẫn dắt chúng con đi đến thương khung đại đạo”.

Khi hắn nói ra một câu này, phía sau những cái kia giáo đoàn mọi người liền đồng thanh hô lên một câu tương tự.

Dạ Du Thần gật gù, trên miệng treo một nụ cười rất hài lòng.

Hắn cứ thế nhàn nhàn bình tĩnh xoay người lại, hai con mắt đối diện phóng tầm nhìn giản dị gần gũi quan sát tất cả các đứa con giáo phái của mình.

Mấy phút đồng hô trôi qua.

Dạ Du Thần tiến tới xoa đầu Trương Kha Huy một cái, điềm tĩnh như nước chảy mây trôi mà nói: “Địa hồn của ta có chút thương tổn”.

Nghe một câu này, Trương Kha Huy ngẩng đẩu lên nhìn, có chút trực giác mách bảo có thứ gì đó... có chuyện gì không đúng lắm...

Chỉ gặp Dạ Du Thần cúi đầu xuống, hôn lên tóc mai bạc phơ của Trương Kha Huy một cái, như là thiết tha da diết lắm, ấm áp cất giọng: “Các con, ta cần các con tất cả linh hồn hiến tế để quy nạp”.

Giọng nói ấm áp lắm, nhưng kể từ khi mọi người mỹ hảo mỹ hảo nghe ra được, lại cảm thấy cơn ấm áp này, mang chút gì đó không rét mà run cầm cập...

...............

Một lát sau, Mệnh Liễu Vương Linh Đan gần đó chạy về, nàng đồng dạng đã mất đi Địa Hồn do cái chết của mình trong Mộng Cảnh, bị Chúc Chi Sơn giết chết. Nàng mang theo sắc mặt tái nhợt chạy vào miếu hoang cổ thời điểm, lập tức nhíu mày lại, bởi vì cả tòa cổ miếu vậy mà tĩnh mịch một mảnh, ngay cả một cái quét dọn đồng tử đều nhìn không thấy.



Tiến vào bên trong, người chết như rạ, tất cả mọi người đều đã bị giết chết một cách cực kỳ khó coi, thi thể các khớp bị xoắn bẻ ngược, khớp cơ quặn quẹo như con nhện ngược đầu vậy.

“Cái này... Cái này... Chẳng lẽ đám người Triều Ca đã biết được vị trí của đại nhân, tập kích lén rồi?” Mệnh Liễu Vương Linh Đan thất sắc mặt mũi, cực kỳ hoảng loạn nói.

Hơn trăm vị giáo phái đều là thành viên cấp cao, đều là những khuôn mặt thân thuộc lục tục ngã xuống, máu chảy tràn miếu, quạnh quẽ đáng sợ giống như rách nát thần miếu bị nguyền rủa đồng dạng.

Mệnh Liễu Vương Linh Đan cố gắng đi tìm kiếm Dạ Du Thần, hi vọng của nàng bây giờ chỉ có duy nhất Dạ Du Thần.

Chỉ là, nàng nhầm.

Đến khi nàng tìm ra được khí tức của hắn, bao nhiêu mừng rỡ cùng cảm ơn trời đất nhanh chóng hóa thành bọt biển tiêu tan trong không khí.

Dạ Du Thần Huỳnh Nguyên...

Không...

Hắn không phải là Dạ Du Thần Huỳnh Nguyên mà nàng biết.

Hắn là con quỷ, thân thể con quỷ phía sau có một đống xúc tu giống như là con mực vậy. Mà phía trước mặt, rõ ràng là hình dạng của một cái đại ma đầu Cổ Thần Miên Dương Nhân, cái đầu đầu của nó, y đúc con dê quỷ.

“Ngươi làm gì vậy Linh Đan?” Bị phát hiện bí mật lớn nhất của mình, Dạ Du Thần không có gì phải vội vã khẩn trương, ngược lại rất bình thản nói.

“Đại... đại nhân... tha cho ta... tha cho ta...” Mệnh Liễu Vương Linh Đan gọi là một cái hồn phi phách tán trạng thái.

“Ngươi sợ ta sao?”

“Đừng sợ”.

“Đây mới đúng là bộ dạng của ta”.

“Ta không phải là nhân loại, nhân loại thấp kém như thế, không xứng đáng để cho ta đồng hóa thành. Huỳnh Nguyên cái danh phận tên kia, chẳng qua chỉ là túi da người của ta mà thôi. Là bộ áo khoác ngoài hôi hám bẩn thỉu nhất ta từng mặc lên người”.

“Đây mới đúng”.

“Đây mới đúng là tiên công của các ngươi”.

“Ta là Hắc Ám Chúa Tể”.

“Giấy khai sinh của ta là Asmodeus”.

“Dạ Du Cổ Thần Asmodeus!”

“Á á á ...............................”

Địa hồn của Asmodeus trước đó bị Mạc Phàm làm tổn thương, may mắn là nó có thủ đoạn át chủ bài kịp thời thu hồi lại, không có triệt để bị xé nát mất đi. Bây giờ Dạ Du Thần mở phong bài.



Nó không còn gì để mất.

Nó sẽ cướp đoạt tất cả Dạ Du giáo phái cống hiến vì nó linh hồn, để cho nó một lần cuối cùng trở về nguyên bản đỉnh phong nhất đẳng cấp.

Một trận duy nhất quyết định thắng thua.

Asmodeus không ngốc, nó đương nhiên biết, kể cả bây giờ nó cũng không cách nào chiến thắng nổi Mạc Phàm.

Muốn thắng, phải bám theo đuôi Đọa Lạc Viêm Quân Lucifer, đây là quân bài duy nhất trong tay nó có thể lật bàn.

..................

Diệt trừ xong Xích Thố Chiến Hoàng Hạt, mặc kệ lý tưởng của Thần Mẫu thế nào, Mạc Phàm trong thâm tâm liền tự cảm thấy chính mình vừa tích đến một phần công đức lớn lao.

Cứ việc hắn từ lúc sinh ra mới bắt đầu liền không thuộc về Triều Ca nơi này. Nhưng chẳng biết tại sao, ở mảnh này dân chúng bá tánh an cư lạc nghiệp, đường phố nhộn nhịp hàng quán buôn bán tấp nập, hàng xóm lẫn nhau tình người chan chứa, lại có, nhìn xa xa những thư viện đọc sách, những đứa trẻ giống như Trịnh Khắc Thiên, Sở Nguyệt Cát kia, Mạc Phàm như cũ có một loại quê quán cảm giác thân thiết cùng lòng cảm mến.

Phảng phất chính mình thật hồi tưởng ở chỗ này lớn lên, giống như ở Bác Thành vậy, ở chỗ đó sinh sống mười mấy năm, bắt đầu từ nơi này chính mình pháp sư con đường đi.

Điểm tương đồng của Bác Thành cùng huyện Phúc Lộc xác thực có rất nhiều. Mỗi lần hồi tưởng lại nơi đó háo hức ước mơ tuổi trẻ cùng duy mỹ, vô luận người ở chỗ nào Mạc Phàm nội tâm luôn có thể có cảm nhận được một tia an bình.

Nhưng mà, ngay tại lúc Mạc Phàm cho là mình có thể lần nữa cảm thụ phần này nghỉ lại cảm giác, hắn nhìn thấy hình ảnh lại làm chính mình da gà lông tơ dựng đứng không thôi.

Ám mạch rung động.

Cực mạnh rung động.

Phải rất lâu rồi, Mạc Phàm mới thấy ám mạch của hắn cảnh báo sâu sắc đến như vậy.

Màu đen, nhìn không thấy bờ màu đen ! !

Cũng không phải là bóng tối bao trùm, Vĩnh Dạ ở chỗ này giáng lâm, thiên địa vẫn như cũ tràn ngập Quang Minh nắng ấm, thế gian vạn vật đều có thể rõ ràng thu vào đáy mắt, nơi xa bao la hùng vĩ núi cao, chỗ gần bát ngát đồi cỏ chiến tích lửa thiêu, dưới đại địa vẫn còn nóng rực xương khô của một vị tử vong Sa Đọa Đế Hoàng... hết thảy hết thảy thị giác người thường vẫn nhìn được.

Những này đều có thể trông thấy, không có bị hắc ám nào che mờ. Chẳng qua là, thế nhưng tất cả chúng nó đều không có màu sắc, giống như bị phủ lên một cái lăng kính máy ảnh, chỉ có cổ điển tông màu đen bút chì.

Cao Kiệt, Triệu Mãn Duyên và Giang Dục đã sớm rời đi khỏi nơi này, đống đổ nát tiểu trấn này chỉ còn mỗi Mạc Phàm đứng đó.

Hiện tại, hắn loại cảm giác này tựa như là một bức tranh đột nhiên đánh mất tất cả sắc thái, hoặc là nói, trong bức tranh tất cả vật thể đều bị cưỡng ép bôi lên màu xám đen chủ đạo.

Loại này màu xám cùng đen, đồng thời mang đến một loại cô quạnh, lạnh lẽo phảng phất ngay cả một khối bình thường nhất nham thạch sinh cơ đều bị tước đoạt!

Một con én bay ngang trời, bộ lông xanh lam của nó bị xâm nhiễm vào vùng địa phương này, thoáng một cái, liền lông trở thành màu than đen giống như là bị nhúng xuống thùng mực chì cho nhuộm.

Mạc Phàm nhặt một chút thổ nhưỡng, thổ nhưỡng là màu nâu, là màu son, đất đen là cực kỳ hiếm thấy, mà lại tuyệt đại đa số đất đen chính là phì nhiêu biểu tượng, nhưng cái này bị "Nhiễm" thành màu đen thổ nhưỡng, càng giống như là liệt diễm đốt đốt sau tro tàn. Hết thảy hết thảy, đều phất phơ có thể dùng ‘tro tàn’ để hình dung.

Phế tích cũng tốt, núi rừng cao nguyên cũng tốt, thổ nhưỡng cũng tốt, chim chóc cũng tốt, động vật ăn cỏ hay bò sát nhỏ bé đều sẽ có chung một cái kết cục, giống như một cái tro tàn chắp vá bôi lên đi ra thế giới.



Mạc Phàm nhìn một cái liền nhìn ra ngay.

“Vật chất tối”.

Bị tước đoạt màu sắc !

Bị tối nhiễm !

Bị ăn mòn !

Thế giới có sự xuất hiện của hắn, cảm giác tất cả liền là xám đen thế giới, là một thước phim khung hình chỉ tối giản duy nhất hai màu sắc tối.

Khác biệt giữa vật chất tối và hắc ám vật chất chính là, hắc ám vật chất, hoàn toàn đen kịt không thể thấy thứ gì. Mà vật chất tối, nó làm thế giới này bị nhiễm tối, tối đi mấy tông, đồng thời tước đoạt toàn bộ màu sắc.

Mặc dù vẫn có thể thấy vật thể trước mắt đấy, nhưng nhất định không thể tưởng tượng được trước đó nó là màu gì.

Thật giống như một bức ảnh màu, sau đó bị người ta đem chuyển thành trắng đen, và rồi giảm tông ánh sáng đi mấy tông, sau đó tăng điểm ảnh tông đen nổi bật.

Một màn này chẳng khác gì thế giới điêu linh, thiên địa tan biến vậy.

Mạc Phàm không có kinh hãi, chỉ là không nói ra lời.

Cũng đã lâu rồi, hắn chưa từng gặp lại người này.

Thật có chút hoài niệm.

Còn một trận chiến vẫn luôn chưa có tái đánh.

Thiếu một cái hẹn, lâu rồi chưa bắt máy lần nữa.

Nhân sinh phức tạp nhất một đối thủ, rốt cục muốn phân ra ai thắng ai bại.

“Ra đây đi, Lucifer!"

Ngược dòng Thánh Thành hồi ức 27 vạn năm trước, như cũ dang dở cuộc chiến kia, Mạc Phàm cũng là cái người chấp niệm nội tâm dằn vặt cùng khó chịu.

Thiên cơ thế nào kệ con mẹ thiên cơ.

Không đánh thắng ma đầu này một lần, không thay Tiểu Mei đấm vỡ mặt hắn, ngủ không ngon giấc!

.................



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.