Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1403: Chính bản... Dị bản




.............

Mạc Phàm sừng sững trên lăng mộ Triều Ca, sừng sững đứng tại một cái cấm chế cổ xưa trong huyện Phúc Lộc đổ nát đầy thi thể xác người, hắn hướng về bầu trời nhìn chằm chằm nam tử mới vừa xuất hiện.

Người kia tựa hồ cũng mới vừa trải qua một hồi chi chiến nhẹ nhàng, thẳng đến chân giẫm vào thương khung tinh vân, ngay tại thưởng thức cái này từ ngàn xưa không thấy rộng lớn cảnh tượng, sở dĩ nói là thưởng thức, đúng là hắn trong mắt toát ra loại kia hưng phấn cùng cuồng nhiệt.

Tựa hồ leo lên thiên đỉnh kim tự tháp thế giới, đứng ở hàng ngũ Bất Hủ cảnh này, tuyệt đại đa số mọi người chính là vì có thể tận mắt nhìn thấy hết thảy, có thể nhìn thấy thương sinh phía dưới tại trận này không thể thay đổi cục diện bên trong bi thảm giãy giụa.

Giữa thanh thiên hồng nhật, một đôi cánh dài, một cái dáng người cao, không quá vạm vỡ to con nhưng cơ bắp rắn chắc, hắn đi giày cổ cao Thánh Thành, một thân hắc hỏa xích luyện khôi giáp, tựa như thiên sứ nhưng không phải thiên sứ. Hắn trên thân không có chút nào nửa điểm quang minh chi khí cùng giữ gìn trật tự khí chất, ngược lại lộ ra một loại nguy hiểm lạnh nhạt, ưa thích phá vỡ nguyên tắc nhiều hơn.

Nguyên bản màn trời vốn chói chang lóa mắt bởi vì người này xuất hiện mà trở nên mất đi tất cả màu sắc như thường lệ.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn thật kĩ người này, chợt nhớ tới buổi chiều năm ấy, tại Thánh Thành phồn hoa, tại Thiên Không ác ma bị treo thị chúng ném đá phán tội, có một người đàn ông đã phía sau hậu màn thao túng tất cả nhân viên quan chức, định cho hắn một cái tội danh: Dị đoan...

Ha ha, thoáng cái đã 27 vạn năm trôi qua, dị đoan hai chữ kia, kì thật giống như lại vừa mới qua đi cách đây vài ngày, chính mình chung quy bước lên con đường này, từ dị đoan bước ngoặc mà bước.

Bây giờ Mạc Phàm mới lưu ý, mọi thứ đều khởi nguồn từ cái hôm định mệnh đó, lơ lửng trên tòa Thiên Không Thánh Thành, thế giới đi đến một cái thời khắc chuyển giao cực kỳ quan trọng, quan trọng đến đủ để cho trục xoay thời đại luân chuyển, mọi thứ từ nơi đó bắt đầu.

Có một lần nhắm mắt lại, Mạc Phàm bị chìm đắm vào một giấc mơ kì lạ, hắn mơ đến một cái khác toàn vẹn mỹ hảo đoạn kết màu hồng, không có Cổ Nguyệt Đế, không có quân bài Nhật Ánh, không có Liên Hợp Quốc, không có Bee, không có Vĩ Linh Hoàng, không có Thần Mẫu, không có Hải Yêu thiên tai bùng nổ diện rộng quay lại, càng không có nam tử trước mắt này. Mọi thứ như cũ bắt đầu ở Thánh Thành, nhưng lần này liền kết thúc ở nơi đó, kết thúc theo một cái cách không thể viên mãn hơn.

Mạc Phàm từng nhìn Trảm Không cùng Tần Vũ Nhi cuối cùng lựa chọn thoái nhượng dưới tay Michael, lựa chọn nhường thế giới này cho bọn độc tài lẫn nhau chơi, dạng này để lại cho hắn khắc rất sâu phản cảm. Cho nên ngay tại giấc mộng hư hư thật thật đó, Mạc Phàm hoàn thiện cuốn tiểu thuyết của chính bản dục vọng của chính mình, dưới thời khắc quyết định, đột nhiên thức tỉnh cấm chú thêm mấy hệ, phá vỡ thiên sứ 16 cánh Michael, lật đổ thế giới đơn cực một Thánh Thành, chính mình trở thành một vị khác thủ hộ giả nhân loại toàn chức pháp sư, cuối cùng thị uy toàn thể Đế Vương yêu ma bằng một quyền đấm lùi Khufu về hắc ám, khép lại cố sự vui vui vẻ vẻ. Một phương diện nhân loại có chỗ đứng với thế mới, thực nghiệm quốc học cao trung Châu Long ra đời, phổ biến dung hợp pháp môn để hoàn thành tâm nguyện của Phùng Châu Long, một phương diện khác, bản thân hắn được tổ chức hôn lễ, sống đến răng long đầu bạc cùng Mục Ninh Tuyết và Diệp Tâm Hạ, hồi chương bút ký.

A, rất vui vẻ, Loạn.

Bùm! Tỉnh mộng.



Không may, thứ mà mình vẫn tưởng là dị bản ác mộng, lại đúng chính mình phải đi càng thêm dài dòng cùng vất vả hành trình, chính mình rốt cục nghênh đón chiến đấu thuộc về mình.

Dung hợp pháp môn đúng là thần kỳ, nhưng không phải thứ đồ gì đó đủ cao siêu khiến nhân loại có thể thu hoạch được an ổn chỗ đứng. Trên thực tế, mặc dù không hình thành ra công pháp chính thống, nhưng tự nhiên thiên phú của rất nhiều chủng loài sinh vật, bản thân liền là sinh ra đã có dung hợp kĩ năng. Phùng Châu Long có thể nghĩ ra, Thiên Đạo cũng có thể nghĩ a, thiên địa sáng tạo vốn là dung hợp ngàn vạn thứ mà thành, có đúng không !!?

Thế giới rộng lớn vô ngần, đa vị diện, tầng thứ cao hơn vị diện càng chứa đựng vô số bố cục cùng thần bí, không có khả năng một cái nhỏ bé dung hợp pháp môn liền lật đổ.

Chính bản giấc mộng màu hồng rất đẹp, cất giữ trong ký ức của hắn là tốt rồi, xem như đã từng mơ một cái như thế chân thực đến rợn người.

Mạc Phàm biết rõ mình phải đi trên con đường thực tiễn dị bản này, không phải mộng, mà là thực tế. Thánh Thành thẩm phán ác ma năm đó, chính là khơi mào của tất cả, hai cái cốt truyện, hai cái hành trình, phảng phất gói gọn bởi duy nhất sự xuất hiện hoặc không xuất hiện của một người.

Là hắn ! ! !

Ngay trước mặt.

Cái nam tử trước mắt xuất hiện, đứng sau hậu màn Thánh Thành thẩm phán hôm đó, rốt cục thay đổi tất cả giấc mộng đẹp đẽ chiêm bao kia của Mạc Phàm.

Không phải Michael, không phải trật tự thế giới đơn cực mới là hiểm nguy.

Thứ hiểm nguy nhất, từ khi nam tử này xuất hiện, dần dần bố cục sau màn mới triển lộ rõ ràng.

Là hắn xuất hiện, mới kéo theo một dây đằng sau liên hoàn ẩn giấu cực sâu sự kiện, mới tiếp đó có duyên gặp đến những nhân vật mà đáng lẽ ra hắn phải sớm hơn nên gặp.

Mạc Phàm biết cái hành trình ác mộng thống khổ đến cực điểm này là bắt nguồn từ cái gì, càng rất rõ ràng con đường này của mình kết quả cuối cùng nhất định là như vậy.


Một nhân tố thêm vào, bẻ lái thay đổi toàn bộ phương hướng cốt truyện cố sự.

Từ lẽ ra phải là kết thúc, kết quả lại chỉ là khởi điểm bắt đầu.

Hết thảy là ở hắn.

Hoàn hảo nhất Thiên Sứ, là đứa con toàn vẹn nhất của Thiên Phụ ! !

Đại Thiên Sứ Trưởng Samael ! ! !

“Nhìn đôi mắt vô hồn của ngươi, xem ra ngươi không dễ để đi được đến bước đường này”. Mạc Phàm mở miệng nói.

Đọc sắc mặt, hắn lưu ý đến, trạng thái trên người Lucifer rất giống với một cái từ nhỏ đến lớn uất hận cùng tràn ngập oán ngưng không có chỗ phát tiết trong lòng.

Đổi lại là Mạc Phàm hắn, thật sự rất khó kiên nhẫn nhịn nhục đến vậy.

Thiên Sứ Samael sa ngã, trở thành Đọa Lạc Thiên Sứ Lucifer.

Từ Đọa Lạc Thiên Sứ cho đến ngồi lên ngôi vị Hắc Ám Vương, hiệu phong một trong những Satan của Địa Ngục --- Đọa Thánh Vương, rồi lại chịu đủ mọi thống khổ tranh đấu, thành công ly khai đoạt lấy thần quyền Luyện Ngục thế giới, trở thành Sa Đọa Hắc Ám Chúa Tể một đời, thẳng đến đột phá thành Đế Hoàng Đọa Lạc Viêm Quân.

Hành trình của Lucifer, kì thật thăng trầm cùng chông gai không kém hơn so với bất kì ai, không so với Mạc Phàm kém hơn, thậm chí còn đau đớn, tuyệt vọng, khổ sở tủi nhục gấp trăm ngàn lần.

“Là một người bạn của ta, hắn là một cái thông minh lại khôi hài người, bất quá, không cần nhắc thêm về hắn”. Lucifer hời hợt tự thuật chính mình bước vào bên trong: “Lâu rồi không gặp, Mạc Phàm”.

Lucifer tự nhiên là nhận ra Mạc Phàm.



Đây cũng không phải là bọn hắn lần thứ hai, lần thứ ba thăm dò lẫn nhau.

Xưa nay Mạc Phàm vẫn luôn đặt Lucifer đến bên cạnh mình là một phản diện ác nhân cần phải diệt trừ. Tuy bọn hắn ở khác biệt vị diện, nhưng vẫn song song cố gắng điều tra lẫn nhau. Thời còn ở thế giới ma pháp, Mạc Phàm vẫn tín nhiệm Ảnh Duệ Trưởng Giả để móc nối tin tức về Lucifer. Hắn cũng đang cân nhắc Hắc Ám Vị Diện nguy hiểm trập trùng bên trong. Mặc dù biết rõ Lucifer sau trận chiến Thánh Thành có nhiều giai đoạn suy yếu rõ rệt, nhưng cuối cùng cảm thấy cái người này nhất định bảo lưu lấy một ít chính mình không biết thần thông, cho nên câu kéo duy trì khoảng cách, nước sông không phạm nước giếng.

Lucifer đồng dạng, Bee giúp hắn biết tới từng đường tơ kẽ tóc của Mạc Phàm. Mỗi một lần Lucifer đều đang đánh giá cùng xem kỹ Mạc Phàm động tác, suy tính muốn hay không đem Mạc Phàm giết chết. Cuối cùng, Bee không cho phép giết, Bee ngăn cản, Bee đã nhìn thấy càng kinh khủng hơn thế giới bí mật đằng sau.

Ngày hôm nay, giống như Sở Giang nói.

Trận chiến này, hai người bọn hắn vậy mà gặp nhau ở một vị diện thứ ba, này vốn là điều tất yếu của vận mệnh, là thứ bắt buộc phải xảy ra, không thể tránh khỏi.

Bọn hắn, chính là hai cái thay đổi thời đại, luân chuyển cả một quỹ tích cùng chiều hướng thế giới ma pháp.

“Mỗi người đến thế giới này, đều chiếm được thượng thương thiên đạo một loại nào đó ý chỉ, ngươi nhớ ta, vậy ký ức hẳn đối với ta có càng khắc sâu ấn tượng. Ta vẫn luôn không có đoán được ngươi đã khôi phục hết trí nhớ hay chưa, hẳn là chưa đi, không có khả năng một kẻ như ngươi mà Thần Mẫu lại buông lỏng cảnh giác. Chỉ nhưng là, ngươi có cảm thấy chúng ta rất có duyên không?” Mạc Phàm hỏi.

Sau lưng Mạc Phàm.

Một cái cánh cổng không gian mở ra.

.......................



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.