............
[...]
Cổ Nguyệt nhìn vị này Phục Hiên Thánh Tử, vẻn vẹn từ đầu đến cuối sử dụng một loại đặc cách cư xử xưa nay chưa từng đối với người khác làm tương tự, ôn hòa mà điềm đạm, rất có kiên nhẫn cùng quan tâm.
“Từ khi nào phát hiện ra ta đâu?” Cổ Nguyệt hỏi.
Văn Thái ban đầu tỏ ra câu nệ hơi không muốn nói một chút, song, giây lát sau, hắn lắc đầu thở dài. Trong đầu buông lỏng cảnh giác, thôi thì nói hay không nói cũng không có cái gì khác biệt.
“Ta sớm nghi ngờ cả hai ngươi không phải nhân loại bình thường từ 2000 năm trước rồi. Các ngươi bố cục để cho ta cảm giác phi thường không phải bình thường, thực sự nếu mô tả, nên gọi là ‘tột độ bất thường’ ”. Văn Thái tổ chức ngôn ngữ tự thuật:
“Ta đúng là âm thầm học hỏi phía sau, ngày ngày ghi chép sổ tay cách các ngươi giải quyết vấn đề cùng động tác khi chết để ta tự hoàn thiện chính mình. Càng tại một thời điểm nào đó chậm rãi suy nghĩ, ta càng đặt nhiều câu hỏi hơn, kể từ lúc xem lại trận chiến giữa ngươi và Seiddark lúc trước ở bảo tàng người Maya cổ, việc Minh Nhạn không có bất cứ ghi chép về trận chiến Quang Vương cùng Hắc Ám Chúa Tể liền để ta khẳng định chắc chắn đó là hai người các ngươi”.
Không phải là Minh Nhạn không ghi chép, nó là chắc chắn có ghi chép, chẳng qua đối phương thần bí ngoài định mức, nó cũng không xác định ra nổi thân phận đặc thù của hai người kia.
Văn Thái phỏng đoán qua rất nhiều khả năng, hắn lúc còn là Thánh Tử Parthenon Thần Miếu, đã từng huy động toàn bộ nguồn lực đi điều tra lăng mộ cùng những lần luân hồi mà hai cái đồng bạn mình vẫn thường để lại không ít thì nhiều manh mối, hi vọng nhất liền là bên trong bày biện ra đáp án mình sai.
Mà không hi vọng nhất chính là nhìn thấy, bên trong điều tra chứng minh mình đúng.
Cho dù là có thông minh đến cách mấy, trải qua vô số năm tháng luân hồi, trải qua bao nhiêu lần là một cái nhân loại toại nguyện chết già vì tuổi thọ lặp đi lặp lại, nhất định sẽ từ loại nào đó chi tiết không thể ngờ tới bị lưu lại manh mối khó có thể chối cãi.
Văn Thái dựa vào những manh mối này tổng hợp điều tra.
Cuối cùng hắn đúng, khó trách thần hồn sẽ tại thế giới ma pháp trong tay nhân loại phát triển, nguyên lai hết thảy đều đơn giản như vậy.
Không có gì tự nhiên cả, chỉ có tất yếu.
Đây tuyệt đối là oanh động tất cả vị diện cực đại tin tức, lúc ấy nhiều như vậy chúa tể giả đều nhìn không rõ Seiddark và Chaos thân phận, cuối cùng mọi người nhìn thấy Seiddark bị đánh bại, thần hồn bị Cổ Nguyệt cường hoành xé rách, lưu lạc bám vào mảnh vỡ vị diện thế giới ma pháp, cuối cùng tại không ngừng trầm luân xuống địa ngục.
Có thể là, thần hồn nhân loại làm sao có thể có được sức mạnh lớn như vậy? Coi như Thiên Phụ, cũng sẽ không nhất định thoát nổi.
Trừ phi, kẻ đó có quyền năng cất chứa càng lớn hơn, hắn phải có Thiên Đạo pháp tắc nắm giữ thì mới có thể!!!
Cứ như vậy, Quang Vương bị đánh đuổi khỏi thế giới ma pháp trong bức vẽ của Minh Nhạn mà không ai hiểu hắn từ lúc nào rời khỏi. Bởi vì mọi người không đoán ra được, Seiddark chính là Quang Vương, là Đại Thần Bàn Cổ.
Nhưng hiện tại Văn Thái điều tra tổng hợp, kết hợp thông qua Hắc Ám Vị Diện và Thế Giới Ma Pháp độ tin cậy cao cán sự nòng cốt biết được một chút tin tức hành lang, Văn Thái đoán ra một cái chân tướng.
Cây kim trong bọc cũng có ngày bị bại lộ.
Từ Văn Thái hiện tại trên tay biết đến tình báo nhìn tới, tại viễn cổ thời điểm, cả Bàn Cổ cùng Cổ Nguyệt đều muốn tham vọng đi đến thế giới ma pháp tìm kiếm Thần Vị. Bọn hắn che chở cho nhân loại, cũng để cho nhân loại phát triển đến tột độ, bọn hắn tình nguyện chết già chết lưu tại thế giới ma pháp, thậm chí nắm thần hồn cũng lưu tại trong thế giới ma pháp.
Bọn hắn không biết người bên cạnh mình có phải là đối phương đại địch hay không, hơn nữa, bọn hắn cần một cái trung gian bàn cân, ba người thì uy tín hơn hai người, cho nên Văn Thái mới được lựa chọn.
Cũng không phải Văn Thái có cái gì đỉnh cấp sức mạnh siêu nhân, mà là cả Bàn Cổ và Cổ Nguyệt cũng sớm đã lựa chọn người trí lực như hắn, để hắn nắm giữ cùng một vị trí Thiên Phụ, giúp hắn có được thần hồn một mực truyền thừa tiếp luân hồi đi xuống, tạo ra bức tranh hoàn mỹ che giấu thân phận.
Văn Thái đương nhiên không tự ti, nhưng hắn cũng không có tự phụ.
Đây hết thảy tuyệt đối không thể nào là cơ duyên xảo hợp, cái này từng cái kỳ tích liên tục phát sinh, như vậy nhất định nhất định là trù tính đã lâu, nước chảy thành sông.
Đều là lẫn nhau chế tạo pháp môn, Bàn Cổ và Cổ Nguyệt sáng tạo ra ma pháp chiều không gian, Văn Thái rộng rãi tiếp thu, được hai bậc chí tôn âm thầm bồi dưỡng để cùng chung tay định hình nhân loại tam thế phát triển, cho nên, tốc độ phát triển về mọi mặt của Văn Thái là không thể khinh thường, cuối cùng hoàn toàn có tư cách ngồi chung một hàng ghế với hai vị Chí Tôn Đế Hoàng phân thân.
Chiều ngược lại, hắn làm sao có khả năng không trác việt hơn người, tuệ nhãn nhất định là phải có. Hắn điều tra ngược trở lại.
Thời gian dài dằng dặc như vậy, tiếp tục che giấu thân phận pháp sư quyết đấu là rất khó lừa qua Văn Thái, muốn lấy Thiên Phụ phương thức ẩn mình hiện ra độ khó càng lớn. Có thời điểm Văn Thái luân hồi trở lại nghi ngờ điều tra, những ngày đó đầu hắn đều muốn trằn trọc vắt nát óc suy nghĩ, cuối cùng đạt thành quả viết ra cái này kết luận đặc sắc đến.
Mặc dù ngay từ đầu kết luận sẽ có chút đột ngột, cũng có chút chậm chạp, nhưng hắn hiểu, dùng Thiên Phụ thị giác góc nhìn, đối phương lại là vô thượng chí cao tồn tại như Bàn Cổ cùng Cổ Nguyệt, loại lý giải chậm chạp này hiển nhiên cũng là một cái không tệ phương thức.
Nghiêm túc thẳng lưng ngồi nghe, Cổ Nguyệt mi tâm khẽ lắc lư, xúc động hỏi: “Ồ, chỉ vậy thôi liền nhìn ra rồi, ô ô, trách tên Bàn Cổ này, trách cả ta nữa, vì cái gì hóa thân làm diễn viên đều sơ xuất như vậy”.
Câu nói cợt nhả đằng sau, có một ý cười.
Cổ Nguyệt không sợ Văn Thái biết bí mật này.
Sở dĩ xưa nay Văn Thái kìm nén tin tức này không có đi giảng cứu với ai, chẳng bao giờ tiết lộ bí mật có lẽ là lớn nhất thế giới với bất cứ người nào, lý do khá dễ hiểu. Nói, chưa chắc đã có người tin. Lỡ nhầm tin, khả năng cực lớn rước họa sát thân về nhà. Mở chiếc hộp pandora này, Văn Thái biết mình đã bị hố, là cả Bàn Cổ và Cổ Nguyệt đều nhởn nhơ chế giễu vào mặt hắn, cho dù là biết được, cũng chỉ là buộc thêm một con ký sinh khó chịu ở trong lòng chính mình.
Lúc đầu trước khi mọi thứ sụp đổ, Văn Thái còn cầu nguyện, nếu là hai gã Thiên Phụ đề bạt mình kia chỉ là vị cấp cao Chúa Tể nào đó đến từ mặt khác vị diện, truyền thừa xuống một cái lợi hại pháp sư, chỉ được một chút điều khiển thần hồn pháp môn, cái này là hoàn mỹ nhất, cũng đơn giản nhất để cho hắn bớt sợ hãi. Tối thiểu ra sao hắn đều có động lực cùng cơ sở đi đối phó.
Nhưng bây giờ, liền kết quả kém cỏi nhất đều không xảy ra, xảy ra toàn bộ đều là ác mộng. Hai vị Thiên Phụ kia, vậy mà toàn bộ đều là thế gian cao nhất tồn tại Chí Tôn Đế Hoàng. Tất cả cũng không phải con hưu con vượn bình thường, mà là tại khởi nguyên viễn cổ thần linh tồn tại, bọn nó một mực ở thế giới ma pháp trùng sinh bên trong trù tính.
Văn Thái ở vào một cái tình thế mà hắn chỉ có thể bắt buộc tự nguyện chôn xuống sâu thẳm trong đáy lòng, miễn cho thế gian mất đi bình an vốn có.
Văn Thái hít sâu một hơi, khoan thai mở miệng: “Cũng không phải chỉ một mình ta phát hiện, có kẻ gần đây vừa mới tham khảo ý kiến của ta, hắn tùy tiện đi đến mấy chi tiết nhỏ bức hình quan sát, nhìn xem bọt nước bong bóng trong tảng băng trôi nổi lên, vậy mà có thể cực nhanh phá giải bí mật. Đồng dạng bởi vì là từ hắn tin tức mật báo, cho nên ta mới càng tin tưởng phán đoán của mình đúng”.
Nói lời nói, hắn cẩn thận chăm chú quan sát rất kĩ động tác cũng như thần sắc của Cổ Nguyệt, rõ ràng muốn từ trên khuôn mặt hắn nhìn ra một chút thái độ của hắn đối với chuyện này.
Chỉ gặp Cổ Nguyệt càng xem càng bình tĩnh hơn so với tưởng tượng, hắn thoải mái ung dung phiếm một chút chuyện cũ dựng đứng lên, ôn lại những cố sự của quá khứ.
“Ta sẽ không giết ngươi, đây là đến từ ta tất cả sự ấm áp và dịu dàng dành riêng cho người bạn của ta”. Cổ Nguyệt nói tiếp.
Có những thứ, một khi đã trải qua ấn tượng rồi, kì thật quá khó để người có thể làm như không có gì mà quên đi.
Là bạn bè, Chaos đối với Văn Thái là thưởng thức, là đối thủ, Cổ Nguyệt cũng vậy, mặc dù đối phương hết lần này đến lần khác đắc tội chính mình, can đảm hạ thế chính mình uy nghiêm, nhưng Cổ Nguyệt như cũ có một mặt thiên phụ Chaos, cả hai là một, hắn trước sau khư khư tha thứ, phần này tha thứ, là nhân loại xuất phát tận đáy lòng nhân từ.
Ngàn năm luân hồi, kinh lịch đến há lại chỉ có từng đó là ngàn năm, mỗi một cái luân hồi đều không thua gì một thế, mỗi một thế đều từ tầng dưới chót nhất sơ giai pháp sư bắt đầu, sau đó hướng cấm chú đỉnh phong leo lên, ở trong đó kinh lịch gian khổ vượt xa quá chính mình thời xưa Hắc Ám Sinh Vật hết thảy.
Nhưng vì sao chính mình chỉ có duy nhất nhớ kỹ Thế Giới Ma Pháp đoạn trường kỳ bên ngoài thế giới??
Cổ Nguyệt Đế minh bạch, cái nào là chân thật mỹ hảo, cái nào là hư ảo không có ý nghĩa.
Hắn có chấp niệm và lý niệm của mình.
Thiên phụ Chaos, bất quá chỉ là một cái hư vô phân thân không hơn không kém.
Tuy nhiên, người bạn của mình, là thật.
Văn Thái cũng vậy.
Nói thật lòng, Văn Thái cũng không biết rõ, chính mình có nhất thiết phải chống lại Chaos hay không. Đứng ở góc nhìn của hắn, Chaos thậm chí trở thành Thần Vương càng so với Mạc Phàm hay Lucifer tốt.
Hắn sẽ không phụ nhân loại, nói không chừng sẽ để nhân loại tiến lên huyết mạch cao nhất, vượt trội toàn bộ mặt khác giống loài, cái này Văn Thái có chắc chắn tin tưởng.
Chỉ nhưng là, nếu chọn Cổ Nguyệt...
“Đi với ta, cùng ta đến một nơi”. Cổ Nguyệt nói.
“Nơi nào?” Văn Thái hỏi đối đáp.
Cổ Nguyệt dẫn người bạn già của mình đến một cái Âm Gian Hỗn Độn Ma Uyên, Văn Thái nhìn một chút, cả người sững sờ.
Không phải liền là Âm Giới một cái ảnh thu nhỏ!
“Có một màn cược”.
“Cược cái gì?”
“U Minh Thần Tộc một ván đánh cược, Hắc Ám Vị Diện toàn bộ sinh linh đánh cược. Văn Thái, ta cho phép ngươi chọn phe, dù ngươi phe nào, ta cũng sẽ không giết ngươi. Hơn nữa, ta cũng sẽ không tác động đến lý niệm của ngươi, nguyên tắc và lập trường của một người, ta tôn trọng, ta không ưa thích thay đổi người khác”.
...........
Thông Báo: metruyenchu.com sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới