Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 154: Tù lung đóng kén Thần Tường



Thành có trạm gác trên cao là tòa ốc giám sát kiểm kê, mắt trông thấy tòa quan sát vắng tanh tự nhiên sẽ đồng nghĩa với việc hoặc là người kiểm kê đã đi vắng, hoặc là hắn đã bị giết chết rồi.

Đại khái nếu nổi lên sát ý thời điểm cũng sẽ không có đánh cỏ động rừng quá!

“Đôi lúc làm việc dễ quá đều khiến ta thật có chút thất vọng, cứ tưởng rằng sẽ được trận nhuộm mùi tanh bẩn lem máu bọn nhân loại hạ đẳng!” Da ngăm nam tử phì nhổ nước bọt xuống đất, một mặt nhàn nhạt không nguyện ý làm việc này.

Bất quá, hắn rất nhanh lập tức thay muốn đổi quan điểm của mình. Tại đứng dưới chân môn quan ngước đầu nhìn lên, quả thực là cái cảm giác ngột ngạt không thể tin được; thậm chí sinh ra một ít tự ti bản thân, rằng làm sao đột nhiên nhỏ bé đến vô hại.

Thần Tường bao bọc xung quanh Cố Đô chỉ là phân nhánh hạ đằng long vĩ nhưng chiều dài tổng cộng đều không dưới ngàn km. Chưa hết, trên tòa vạn trường khủng bố đó còn không ngừng phát tán ra hàng trăm đạo hạt sa từ thổ hệ bồi dưỡng, trở thành một lớp vỏ giáp cực kỳ kiên cố; tựa như pháo đài thổ tinh hiên ngang lẫm liệt, đang ưỡn ngực thách thức một nửa cái thế giới ma pháp này chinh phạt vậy.

Dù cho có phải hay không cường giả nhân loại vẫn là yêu ma mạnh mẽ cũng tuyệt đối chưa chắc đã nắm đủ tự tin xông vào va chạm.

“Soạt soạt ~~~~~~~~~~”

Da ngăm nam tử trên bàn tay nắm lấy một đám đom đóm chàm xanh bích phát sáng, hắn thả xuống đất, tự động loại đom đóm này thấm vào thổ nhưỡng bề mặt với tốc độ tương đối nhanh.

Lại trong thổ nhưỡng này, lớp bùn bắt đầu bị nhũ hóa bóc tách ra, hình thành vô số các vết đâm chồi li ti dưới mặt đất lên như rễ mầm cây con mới nảy.

Một tiếng cọ xát chói tai vang lên, một tia vết rách xuất hiện tràn khắp vài mảnh hecta diện tích; trước thấy ở mỗi hố có lần lượt tám mũi gai nhọn bò lên mặt, sau rõ ràng lộ ra không biết bao nhiêu đầu băng chu (nhện) cực kỳ quỷ dị, có thể là trăm ngàn con khoảng chừng đi.

“Đi, ủ hết toàn bộ bức tường lũy trước mắt các ngươi!” Da ngâm nam tử chỉ tay về phía Thần Tường ra lệnh cho đại quân băng chu.

Băng chu thân thể nhỏ thôi, khoảng chừng một gan tay người trưởng thành kích thước, còn có chút thô, loài sinh vật này mặc dù không có độc tố nhưng độ cứng cỏi cáp trên người liền là kim loại so sánh đồng khái niệm, hơn nữa cùng với bản chất băng giá tỏa ra, nó nhưng một đầu thôi vẫn có thể đông chết thống lĩnh sinh vật.

Trăm ngàn băng chu từ đại địa bò tới tựa hồ tổ kiến sâm lâm nhúc nha nhúc nhích đang di cư vậy, chúng dựa vào thân thể đặc biệt, thông qua tám cái chân nhện có độ bám dính phi thường chặt chẽ mà trèo lên thành tường, tuyệt để bên ngoài nhìn tổng quát qua không khác gì một mảng đại quân xâm thực kinh thành.

Đáng nói, quá trình xâm thực này nhanh chóng mặt, mới thoảng vài phút trôi qua, dĩ nhiên là một mớ đầu đàn băng chu đã tiếp cận đỉnh chóp Thần Tường chục trượng. Mỗi con băng chu đều mang trong mình loại tơ chất dẻo sền sệt màu trắng như keo, chất dẻo gặp không khí lập tức đông lại thành băng tơ, trở nên cứng rắn, lạnh lẽo và càng dai hơn trăm lần.

Băng tơ thải ra dày đặc tầng tầng lớp lớp quấn quanh hào lũy. Sau khi cuộn hết địa phương này, đàn nhện tái lập lần nữa di chuyển sang địa phương khác tiếp tục giăng kén.

Thời gian trôi qua, dần dần toàn bộ một dãy Thần Tường màu nâu phù sa hàng chục cây số đã bị nuốt trọn bên trong một toà kén tù lung trắng buốt đầy chất nhầy dịch.

Đây cũng là tuyệt kĩ mạnh mẽ giam cầm: Băng chu tù lung.

Băng chu sinh ra rõ ràng là từ huyết dịch của da ngăm nam tử, hắn đem cơ thể mình địa huyết ký kết lực lượng bồi đắp nên vô số băng thi giống loài.

Mà chỉ cần băng chu sinh ra đi qua địa phương nào, nó liền có thể trên mặt đất không ngừng kiến tạo tơ nhện, nếu trường hợp địch nhân bước vào trong phạm vi này nó sẽ lập tức phát động, bằng vào thuộc tính đặc thù loại băng tơ kia, lập tức sẽ hình thành nhà giam đem vô luận địch nhân vây ở bên trong đó. Kinh khủng hơn nữa, nếu một, hai loại đan xen tơ nhện vẫn còn miễn cưỡng cựa quậy thoát ra được, nhưng băng chu số lượng ở đây là trăm ngàn con đấy.

Liền khái niệm giam cầm đã trở thành toàn cục khống chế mất rồi!!!

“Siết siết siết ~~~~~~”

“Đông đông đông ~~~~~”

Băng chu bắt đầu có dấu hiệu căng dây tơ ra hai bên, chúng theo đàn nhoài mình nhảy ra khỏi Thần Tường mà rút xuống sâu dưới mặt đất, tạo nên một tác lực rút siết tương đối khủng bố quy mô.

Ngược lại, Thần Tường bị cuộn kín lại bên trong tự nhiên sẽ không ngừng giảm nhiệt độ xuống, đứng gần một chút thậm chí có thể nghe đến vài tiếng răng rắc cót két lại như lớp vỏ cứng rắn đang bị siết chặt đến mức phá vỡ cấu trúc nguyên tố.

Duy chỉ có điều, quá trình này không khoa trương lắm, tại da ngăm nam tử cũng thừa biết hắn cần rất nhiều thời gian, thậm chí là có thể hơn kém vài ngày vài tuần mới bắt đầu tạo được tổn thương đáng kể cho Thần Tường.

“Này, hôm nay Thần Tường đóng cửa, ngươi tháng sau quay lại được không?” Đột nhiên, từ lúc nào sau lưng da ngăm nam tử có một tiếng nam nhân thanh lãnh.

Tại biên ải môn quan Cố Đô mặt phía đông có một mảng lớn um tùm rừng rậm, gần khu vực là một dãy sam thụ làm chủ, âm thanh đến chỗ sâu liền đa số xuất phát từ những cây gỗ thông nguyên thủy.

Da ngăm nam tử hai đồng tử chợt chớp chớp lên giật mình quay đầu lại nhìn vào những táng cây thông, đó là một cái gã tóc trắng cao ráo có vẻ đứng đây quan sát từ khá lâu, dung mạo đều cực trần thoát tục càng trông đẹp mắt. Nhưng đáng sợ ở chỗ, bản thân mình dù sao liền nãy giờ không có vô luận nhận thức nào người này xuất hiện.

"Tại sao? Cho ta biết lý do." Tinh thần vốn cao ngạo, cho dù hơi hoảng loạn chưa rõ ràng, da ngăm nam tử vẫn tỏ ý địch nhân phát sinh, thanh âm rõ ràng trở nên lạnh lẽo hơn. Bằng câu trả lời nếu không vừa ý nửa điểm thôi, hắn liền sẽ trực tiếp muốn xung đột.

Mạc Phàm chỉ dùng một câu rất đơn giản để nói ra nguyên nhân: "Ngươi không xứng!”

Da ngăm nam tử đầu tiên hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó, hắn lập tức phản ứng lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Mạc Phàm: “Nhân loại thời buổi này có thói quen thích làm vong linh sớm hơn thường lệ, ta không biết từ khi nào kiểm lâm cảnh vệ lại còn mạnh miệng như vậy.”

“Ờ thì ta cũng nguyện ý làm vong linh lắm nha, bất quá ta không phải nhân viên bảo tồn đa dạng giống loài, cũng không phải kiểm lâm cảnh vệ; đã đến đây đương nhiên do nhìn bản mặt ngươi rất đáng ghét, rất không vừa ý ta.” Mạc Phàm mở miệng nói.

Mạc Phàm sở dĩ xuất hiện tại khu rừng này, chính là bởi vì Bee trước đó cực lực đề cử đây là một bãi săn rất tốt, nhất định sẽ dễ đưa địch vào bẫy hơn. Mà đồng thời, Mạc Phàm cũng có cái suy luận tương tự, Vĩ Linh Hoàng muốn đánh đổ Thần Tường mà nói, nàng sẽ không mạo muội trước đem thực lực của mình ra quấy nhiễu, nhất định sẽ để đồng đội một cái người đi tuần.

Tất nhiên, đồng đội nàng vẫn như cũ đều có sức tin cậy cực cao, hoàn toàn có thể là đế vương cấp bậc. Tuy nhiên, đầu óc một dạng chắc chắn không thể nào cùng nàng so sánh được, đây chính là then chốt hai người đến sớm lập kế hoạch quyết định.

Đi săn khó khăn nhất cũng không phải là làm sao giết chết con mồi, mà là muốn làm sao tìm che mắt, ẩn thân đi khỏi con mồi. Bắt mồi vốn dĩ là một bộ môn tương đối đòi hỏi kỹ năng phức tạp, bằng con mồi là đế vương mà nói, không có chuẩn bị giăng bẫy, tuyệt nhiên rất dễ bị vồ hụt.

Hướng trong rừng sam thụ đi đến, thời gian ở khu vực này cảm giác đều muốn chậm lại rất nhiều, lá cây già rụng cảm giác đều lơ lửng trên không rất lâu mới rơi xuống mặt đất. Đương nhiên, là Mạc Phàm đi ở phía trên, bước chân thời điểm mới để cho thời không sinh hoạt bình thường lại.

Rất rõ ràng, hắn đây là bố trí một thoáng chậm vô hạn hỗn độn thời gian nơi này. Mà tại mức độ thấu hiểu thời không cảnh giới, Mạc Phàm tuy còn chưa đạt tới cấm chú cấp bậc, nhưng là ít có ai sánh được với hắn mức độ nhuần nhuyễn thao tác này.

Ám ảnh ẩn giấu hành tung cũng sẽ không có khả năng qua mắt được nhưng cấp bậc tu vi vượt cực hạn.

Mắt của vô luận sinh vật nào đi chăng nữa, muốn thấy được vật, cái thứ nhất cần chính là ánh sáng. Kể cả trong bóng tối thì vẫn phải là loại nhãn bắt được ánh sáng yếu ớt trong bóng tối để nhận biết.

Mạc Phàm tạo ra tuần hoàn vô hạn hỗn độn, làm cho trung tuyến thời gian bị giãn cách ra rất xa, khiến ánh sáng từ cơ thể hắn truyền đến bên ngoài gần như bị mặc kẹt lại. Dễ hiểu hơn, khoảng cách từ da ngâm nam tử muốn thấy được Mạc Phàm tuy chỉ có vài mét thôi nhưng chí ít đều cần thiết phải nhìn xa được hơn ngàn dặm. Nếu là chủ động tập trung sẽ miễn cưỡng mờ mờ thấy được tín hiệu, còn nếu bận với việc phá Thần Tường mà nói, tự nãy giờ da ngăm nam tử đúng là không có khả năng nhận biết được Mạc Phàm xuất hiện.

“Ồ, bản mặt đáng ghét? Hóa ra hai người các ngươi có nhận biết.” Da ngăm nam tử chợt hiểu ra, vốn dĩ tính tình hiếu chiến, hắn cũng không ngại lộ ra khôi lỗi thông tin.

“Đại khái cho là vậy đi, ngươi cũng không cần phải lo, dù ngươi là Băng Bích Hạt Chu, vẫn là mượn xác cái Ngải Giang Đồ kẻ thù của ta. Dù hình thức nào đi chăng nữa đều quy về kẻ phải chết.” Mạc Phàm tiến gần lại nói rằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.