Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 172: Bạch Linh Chi Đế (hạ)



Tiểu Mei hai mắt hạt lê màu sắc mỗi lúc mỗi trở nên lẫm liệt đến cực điểm, toàn bộ cơ thể rõ ràng tỏa ra nồng nặc khí lưu bạch thần, để cho người ta cái cảm giác sùng bái tín ngưỡng. Nhưng tóc của nàng đột nhiên múa lên, ngược lại phảng phất là nội tâm hừng hực cùng ý chí kiên định, nghiêm túc, triệt triệt để để khiến không chỉ phòng ốc, mà cả bãi khách sạn cao cấp xung quanh lập tức muốn nổ tung giống vậy.

Bạch linh chi đế… nàng hiếm hoi lắm mới tỏ thái độ địch ý cao độ đến mức này đấy!!!

Trong phòng lúc này chỉ có ba người, Mạc Phàm là tiến vào minh tưởng rồi, chỉ còn mỗi Bee là thấy nàng lúc này tấm lòng tạc dạ.

Hắn vốn dĩ thông minh không ai sánh kịp, sơ vài ánh mắt cũng đã nhìn ra, đối với trong tộc Tiểu Mei sự tình, càng với thể loại nhân sinh của Bee là loại không thể chịu nổi tính tò mò đả kích, hắn hẳn sớm có điều tra bạch tinh linh tộc rồi. Nhưng hắn cũng không chút nào cảm thấy hứng thú. Về ý nghĩa nào đó, hắn quan tâm chính là Tiểu Mei cũng không phải khế ước của Mạc Phàm, cho nên nói, nàng vì cái gì có thể đem cao quý sinh mệnh của mình muốn thưởng thức Mạc Phàm? Tại sao một đế vương cao quý hàng ngũ, bộ tộc tôn quý nhất, sủng nhi của thiên địa bạch phúc lại đi theo Mạc Phàm?

"ừ ừ ừ!!!!!!!"

Khẽ nỉ non một tiếng, thoáng chốc sắc mặt trầm trọng thêm vài phần, Tiểu Mei trên người không còn vô luận tia hào quang nào, nàng giống như mất hết sức lực, buông tắt ngã nhoài xuống Mạc Phàm thân thể, là từ sau lưng ôm chằm lầy cổ hắn ngất đi.

Mở mắt ra, Mạc Phàm thứ nhất nhìn được quanh thân vẫn còn tung bay lít nha lít nhít những tàn dư thiên thanh hồ điệp, chúng lung linh đẹp mắt, từ từ hóa thành đom đóm ánh sáng hòa tan dưới ánh nắng mặt trời.

Cái kia có mùi phấn hoa, mùi thơm nhẹ nhàng bất đồng từ cổ áo hắn lay động tới, Mạc Phàm lập tức ý thức được hai miếng bột mịn mềm mềm chèn ép phía sau lưng mình đầu tiên, sau đó rất nhanh hiểu được Tiểu Mei tình huống.

“Mei Mei!!!” Mạc Phàm xoay người lại, hắn vội vã kéo Tiểu Mei thu về giữa ngực ôm chằm lấy, một dạng hơi sửng sốt, hoang mang.

“Nàng chỉ ngất đi, cũng không phải là nguy hiểm tính mạng” Bee sớm thu liễm hồn ảnh lực lượng của mình, hắn đối với Mạc Phàm tiện thể nói cái kết quả.

Vốn dĩ ban đầu Mạc Phàm còn hoài nghi kết quả trạng thái bản thân, muốn hỏi một cái nhưng thế nào vẫn là thôi đi. Nhìn Tiểu Mei như vậy lõa thể cạn kiệt tinh lực mà bất tỉnh, hắn trong lòng đều vừa tự giận vừa tự hận chính mình, xót xa đến cực điểm.

"Còn có chút sự tình, ta còn không có cùng ngươi nói rõ, nhưng..." Bee do dự một hồi, quyết định hay là đem chính mình những an bài khác cũng cùng Mạc Phàm nói rõ.

“Ngươi ra trước, ta sắp xếp cho nàng một thoáng rồi trở ra.” Mạc Phàm bế Tiểu Mei trên tay nói, cự tuyệt chưa phải thời điểm thích hợp bàn luận tiếp.

Tất nhiên, Bee cỡ nào biết người, biết tình huống, hắn cười khổ làm một cái gật đầu đơn giản điệu bộ rồi nhanh chóng bước ra khỏi gian phòng, khép cửa lại, cũng không cất thêm bất cứ một thanh âm nào.

“À, Bee…” Mạc Phàm bế Tiểu Mei đi đến trước thành giường lớn rồi dừng lại nói.

Vừa định khép cửa lại, Âu châu nam tử liền quay đầu lại tỏ ý lắng nghe.

“Cảm tạ!!!”

“Phải là ta nói.” Bee nửa vành môi thở dài ra đáp lại, trong lời nói có thể tinh ý thấy một nụ cười nhàn nhạt khó hiểu rồi cứ thể đóng cửa vào.

Đương nhiên, là hắn cố ý để Mạc Phàm một cái nút gờ thời điểm, còn lựa chọn ra sao kết quả suy tính, vẫn mờ ám đặt cửa khó cho người.

Mạc Phàm nhìn bóng lưng người này đến lúc cửa hoàn toàn khép lại. Tính kỹ thì hắn vẫn giúp đỡ mình thật nhiều, nhưng chưa chắc đã là đồng minh, cũng không thể nào hoàn toàn tín nhiệm được, chí ít may mắn ở chỗ hắn sẽ không lại trở ngại thời điểm.

Đặt Tiểu Mei lên giường lớn, sẵn một bên giũ giũ tắm chăn bông màu trắng sau đó nhẹ nhàng đắp lên cơ thể nàng, Mạc Phàm thậm chí đối với nữ nhân yêu quý thường ngày đều không phải chăm sóc ở mức này.

Đừng nói là Bee ban nãy thắc mắc, cho dù chính bản thân Mạc Phàm, hắn cũng tương tự vẫn không đọc được tâm tư của Tiểu Mei, nàng rốt cục vì sao lại đối với mình càng muốn tốt?

Rằng thậm chí nàng còn không phải là khế ước của hắn, nàng đơn giản chỉ là bị lạc lỏng bởi sự phản bội, bởi vì nỗi đau của chính tộc nhân mình cái cuối cùng người còn sống và cả của tỷ tỷ mình mất đi nữa.

Nếu theo cách nói Tiểu Mei đã từng là khế ước của Lucifer, chẳng lẽ suy luận được thời gian bên hắn như vậy có lâu cũng không ảnh hưởng nửa điểm tính tình của nàng? Hoặc là nói Lucifer trên thực tế cũng không tệ đến như vậy làm người. Hắn hẳn là đã nuôi dưỡng được một đứa trẻ tốt cực kỳ nhân phẩm.

Rất nhiều, rất nhiều luồng suy nghĩ chạy trong thùy não của hắn, nhưng là thoáng chốc hắn đều sớm không muốn nghĩ tới nữa. Loại câu hỏi này có quan trọng không, có cần thiết không đều chẳng cần trả lời.

Thật giống muốn để cho nàng một điểm tự nhiên, thật giống muốn cho nàng một cái chân chính cuộc sống xứng đáng thuộc về mình.

Ngồi dưới bện giường, Mạc Phàm nhìn Tiểu Mei thêm một chút lâu, hắn tiện tay một cái vuốt vuốt ngang mái tóc nàng, tiện tay một cái xoa xoa vành trán, tựa hồ người mẫu mực đại ca ca chăm nom sủng biểu muội của mình.

“Ta ngày xưa còn cắp sách đi học thời điểm, còn muốn trước cả nhập gia ma pháp vị diện này, liền đã từng có cái mơ hình dung về những vị chí cao thần tiên giả, đại loại mang pháp tắc tự nhiên chữa trị cho nhân loại, chúng sinh, là một cái vô thượng tồn tại không ai sánh kịp. Mei Mei, ngươi sinh ra có phải liền mang ý nghĩa giống như giấc mơ của ta?” Mạc Phàm hướng tới Tiểu Mei cười khổ nói rằng.

Sắp xếp xong chỗ nghỉ ngơi, chỉnh trang lại một thoáng phòng ốc, sau đó Mạc Phàm cũng là dự định đi ra bên ngoài, để lại nàng một mình an dưỡng, sớm sớm một chút mong đợi có thời gian phục hồi lại. Bất đắc dĩ, không nghĩ tới lại nhận được đầu dây điện thoại rung lên.

Màn hình mã vùng dĩ nhiên là đến Hy Lạp con số 3 chữ, thêm vào đầu đuôi hết sức quen thuộc nha, Mạc Phàm nhìn vào có chết cũng không dám không bắt máy.

“Tâm Hạ, ngươi làm sao giờ mới gọi cho ta, suýt chút...” Mạc Phàm tằng hứng bày biện.

“Chúng ta ở Thần Miếu cũng không dễ dàng gì thở được, một điểm thở cũng không có… trước khoan nói gì thêm, Mạc Phàm ca ca, ngươi tình huống nội thương thế nào?” Diệp Tâm Hạ bên kia giọng nói có chút cao cao sốt sắng nói rằng.

Quả nhiên, lão bà chính là lão bà, đến bệnh tình lão công mình ra sao còn có thể nhớ chính xác ngày chết đến mức độ cao như vậy.

"Tiểu Mei nuôi dưỡng rất tốt, nàng vì ta một ít điểm đại đại ma pháp giữ mạng, không sớm chút đã không còn được cùng ngươi cái kia kết nạp một tiểu hài tử." Mạc Phàm mở miệng nói.

"Chúng ta..." Diệp Tâm Hạ chỉ trò chuyện qua màn hình điện thoại thôi, nhưng giờ phút này vẫn là mặt mũi đỏ chót lên một mảnh.

"Chúng ta cái gì, người cần ta, có thể nói thẳng, ta ngày mai liền thu thập một chút đồ vật chuyển tới, cái này Tân Thần Nữ một dạng sạch sẽ bất phàm… ngạch… cho ta 10 phút!" Mạc Phàm cười cợt nói rằng, trong âm giọng một mực khá to tiếng.

Diệp Tâm Hạ như thế nào lại không rõ Mạc Phàm tên đại ma đầu này trong lời nói muốn biểu đạt, con người này vốn bản tính gần như là cỗ nước đục đen, đen tới không cách nào tẩy trắng nổi.

“Mạc Phàm ca ca, ta đang ở hậu đài đại sảnh, phía sau có rất nhiều lưu dân đến thăm viếng, ngươi nói lớn như vậy liền ta thấy không tốt, không tốt lại không muốn cùng ngươi nói chuyện, cũng không cùng người gặp mặt.” Diệp Tâm Hạ mũi đỏ, má đỏ càng đối với Mạc Phàm tỏ ra u oán nói.

“Được được, ta không nói, ta không nói nữa, ta vừa vặn cũng muốn qua thăm các ngươi, bây giờ lại đến!” Mạc Phàm ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Tâm Hạ thân người, có mấy phần may mắn, cũng có mấy phần bất đắc dĩ.

May mắn chính là, nàng từ lúc thành Thần Nữ đăng cơ, nhan sắc tự nhiên cũng càng thêm cao quý, nhuận trường. Bắt mắt nhất chính là… cái kia đài cát tâm hồn, làm thế nào lại đẹp lên một chút rồi. Để cho Mạc Phàm hoài nghi có phải hay không Thần Nữ tán dương cũng là một cách thẩm mỹ độn ngực hợp pháp đi.

“Khoan đã, ngươi tình huống không đơn giản như vậy hết nội thương. Liền ngay ở đó, sớm một vài ngày nữa sẽ có người muốn giúp đỡ!” Diệp Tâm Hạ thấy Mạc Phàm một dạng hấp tấp, nàng cũng là nhanh chóng nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.