Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 208: Đánh cược



Hoàng hôn dần tắt rồi, đã không còn thấy mặt trời rõ rệt nữa ở phía xa xa kia rặng sơn mạch, một ít rò rỉ còn lại, chỉ rất ít thôi vô tình lướt thướt sau bóng lưng Vĩ Linh Hoàng.

Nàng hồng y tơ lụa cùng bạch lam sợi tóc bồng bềnh trong gió, dưới cuối cùng ánh sáng hoàng hôn kia, càng lộ ra cao quý vũ mị. Mạc Phàm thấy được nụ cười của nàng, nàng đang mỉm cười với hắn, càng ngọt ngào đến không thể tin được, giống như vì vậy mà dung mạo tăng thêm mấy phần thần bí, thần thánh cùng khó cưỡng lại.

“Thoắt!!”

Vĩ Linh Hoàng đã tiến đến sát bên cạnh Mạc Phàm, một khoảng cách mà khẽ cử động một cái thôi cũng có thể chạm vào chỗ không nên chạm tới, so với chiếm tiện nghi càng không sai lệch.

"Ngươi cảm thấy ta không bằng nàng?" Vĩ Linh Hoàng hiện lên dáng tươi cười, nàng trong lời nói lộ ra mấy phần trêu chọc, đem khuôn mặt dán vào tai hắn cực kỳ hồ ly điệu bộ. "Hay ta đã chiều ngươi quá nên ngươi đang muốn bị thêm ngược đãi?"

Côn Lôn yêu hoàng thanh âm, thanh linh mà ôn nhu, nàng phảng phất căn bản không nguyện ý tại trường hợp này bại bởi bất luận kẻ nào, nói xong, ánh mắt của nàng thậm chí không có rời ở trên mắt Mạc Phàm, nàng thật sự muốn hắn phải cảm thấy mấy phần bất an cùng mấy phần không cam lòng xen lẫn khó chối cãi này.

Trên thực tế nàng đối với thế gian này tất cả yêu tộc, yêu nhân hay nhân loại đều không có cái gì tình cảm.

Làm cái tân nhiệm Hộ quốc thần long, một thân Tà Thần khí tức, chém chết Băng Ngưu Thú Vương, đánh bại Băng Bích Hạt Chu; Vĩ Linh Hoàng tự nhiên có thể nhìn ra, cho dù thực lực lẫn trí tuệ của hắn bây giờ không bằng chính mình, tương lai cũng sẽ hướng mình từ từ tới gần.

Nghĩ đến vui đùa một ít, cùng thao túng toàn bộ Hoa Hạ loại hình, tin rằng tìm một cái theo tuế nguyệt đủ tư cách, Cổ Lão Vương, thiên sứ, chẳng là không bằng thực lực gã tiểu thịt tươi trước mắt, hắn là số ít người cảnh giới có thể theo kịp nàng bước chân.

Mạc Phàm xác thật cũng là một cái cầm thú tính, dĩ nhiên trước động bàng tơ dâng tới cửa miệng, khẳng định muốn vọt thẳng đi vào.

Bất quá, hắn hôm nay vì quốc gia.

Bán thân cũng phải yêu nước, bán thân cũng phải có giấy phép hành nghề.

Không nói đến người yêu dục vọng, nàng làm vậy, khẳng định có chút bất tiện.

"Xác động, tâm không động, Vĩ tiểu thư, xin người giữ tự trọng. Nhà ta Mục Ninh Tuyết là không giết được. Ngươi nói xem, giả sử ta sau này gặp một người nữ nhân còn so với ngươi ưu mỹ hơn, nàng bảo ta đi giết ngươi, ta cũng sẽ không làm. Đây là Mạc Phàm ta cốt khí, ta bảo vệ Mục Ninh Tuyết, trên thực tế là nghĩ đến chúng ta tương lai muốn chưởng khống vị diện, muốn xưng bá thiên hạ!" Mạc Phàm có chín cái đầu, quả nhiên văn vở ngập tràn nói ra.

"Cũng đúng!” Vĩ Linh Hoàng không hỏi nữa.

Nàng chỉ như cũ đứng đó, sát bên cạnh ưu tú nam tử trước mắt mình, là cười cười không rõ lý do, nhưng cũng không thái độ một lòng muốn giết Mục Ninh Tuyết ra giá.

“Mục Ninh Tuyết phù hộ…” Mạc Phàm tự nhiên lúc này toàn thân mới thư giãn nới lỏng ra được, hắn trong khoảnh khắc ban nãy là không có biện pháp phòng ngự, giả dụ nói sai một câu, cái chết chắc chắn không tránh được.

“Vậy cho nên…”

“Cho nên nói bây giờ ta giết ngươi!” Vĩ Linh Hoàng nụ cười trên mặt dần dần lạnh lẽo đến không có nhiệt độ nói ra.

Ngạch…!

“Ah, bình tĩnh, Vĩ tiểu thư, ta xác thật muốn hướng ngươi cầu thân. Như vậy đi, hôm nay ngươi không đồng ý, chi bằng để ta đưa ra hai phương án để thương lượng, ngươi chọn giải pháp nào tùy ngươi.” Mạc Phàm kinh hãi vội vã nói ra.

Vĩ Linh Hoàng không trả lời.

Mạc Phàm nhìn nàng, tiếp tục nói: “Thứ nhất, nàng đồng ý thì gật đầu, không thì phương án thứ hai. Bây giờ ta nói cái thứ nhất, nếu ngươi vẫn muốn cùng ta trăng hoa tuế nguyệt, chúng ta giữ liên lạc a, 10 năm, 20 năm sau ta lại đến đây, trực tiếp lên Côn Lôn tìm ngươi thương lượng, ngươi cũng không có già đi thêm nên không sao đúng không?

Phương án thứ hai chính là, hai chúng ta đều đã không hợp nhau như vậy, thôi thì đường ai nấy đi, ta dẫn huynh đệ ta về nhân loại địa phương, bọn hắn vốn dĩ cùng ta đến đây thăm hỏi dọn cỗ, cuối cùng ta đã bị từ chối, thôi thì ngươi tiếp tục ở lại Côn Lôn chờ người tiếp theo lên cầu thân, chúng ta không ai nợ ai, nước sông không phạm nước giếng.”

Nói ra được một lúc, như cũ vẫn không thấy Vĩ Linh Hoàng trả lời, Mạc Phàm sắc mặt đều có chút qua loa xử lý: “Ha ha, hóa ra nàng không gật đầu, vậy là nàng chọn phương án thứ hai… Khặc khặc, có chút thương tổn nhưng trách Mạc Phàm ta tài không bằng người, không xứng với thiên hạ đệ nhất nữ nhân, mong rằng sau này nàng sẽ tìm được bến duyên, ta xin cáo từ”.

Dứt lời, Mạc Phàm từ rón rén, đến vô cùng thần tốc quay lưng lại định chạy khuất khỏi tầm mắt vị Côn Lôn Yêu Hoàng kia.

“Đứng lại!” Vĩ Linh Hoàng thanh âm lạnh người nói.

“Đừng cản ta, ta cũng rất buồn a, ngươi yên tâm, ta nhất định sống tốt!" Mạc Phàm không hổ là mặt dày có thể so với mặt đường, không có ý tứ quay lại nói.

Vĩ Linh Hoàng hôm nay thật sự bội phục Mạc Phàm.

Thiên hạ này đệ nhất vô liêm sỉ, hắn hoàn toàn không có đối thủ.

Thế gian luận bàn mặt dày làm môn nghệ thuật, Mạc Phàm chắc chắn đạt tới cấp bậc thần kỹ.

Làm sao hắn có thể trơn tru nhuần nhuyễn như vậy???

“Trước giả vờ để cho một người tên Lãnh Linh Linh cùng Trần Khương tách ra khỏi đoàn, cố tình triệu tập cấm chú cường giả đến. Vốn dĩ từ đầu là đặt bẫy để ta biết kế hoạch này, càng là phán đoán chính xác ta sẽ tương kế tựu kế dụ toàn bộ cấm chú Hoa Hạ xuất hiện tru diệt một lần. Sau đó tại Minh Lang Sơn, lưu ý đến đánh động khí tức, đem Hắc Long Đại Đế triệu hoán ra phát long ngâm để khẳng định chính mình vị trí, càng diễn xuất chứng tỏ cho ta thấy các ngươi bị lừa."

"Cuối cùng, tách đoàn ra, tại thời điểm ngươi đã biết Trần Khương cùng Linh Linh là bên ta tháo túng, sắp xếp thích hợp người chặn đứng tất cả. Cuối cùng, chính mình chờ đợi đợi sẵn ta xuất hiện giải cứu cấm chú hội. Đây là ngươi kế hoạch?” Vĩ Linh Hoàng đột nhiên đổi chủ đề, một hơi nói ra vấn đề đáy lòng mình còn khuất mắt.

“Ặc, thật ra là vị bằng hữu Bee của ta a, ta chỉ bất quá hỗ trợ hắn… coi như góp ba thành trí tuệ đi.” Mạc Phàm cảm giác lúc này chạy…chính là thật sự tự treo cổ chính mình.

“Ba người giả dạng ở Minh Lang Thôn, Đằng Sơn Cốt Bá Vương là Trần Khương, tiểu hồ ly là Linh Linh, ta chính là Đỗ Tuần Du. Ngươi rõ ràng nhìn thấy ta lúc đó không đi lên Côn Lôn Sơn thời điểm, làm sao có thể chặn liền không chặn, vì sao phải đợi ta ra tay?” Vĩ Linh Hoàng hỏi tiếp.

“Vĩ tiểu thư, chúng ta xác nhận lúc đó có hoài nghi Đỗ Tuần Du, nhưng không hề biết là ngươi a. Mãi cho đến khi ta đọc ký ức của vị tiểu hồ ly sắm vai Linh Linh, coi như rõ ràng.” Mạc Phàm cười khổ nói rằng.

“Ta hiểu rồi, ra vậy, ngươi đọc ký ức tiểu hồ ly thời điểm, ta có để một thần thức trong cơ thể hắn, ngươi khẳng định từng biết qua. Cho nên là, ngươi cố tình giả vờ như không biết gì, hoặc nói ngươi sử dụng thuật ngữ đội ngũ mạnh nhất… chính là ám chỉ chính ngươi đi tìm ta.” Vĩ Linh Hoàng cuối cùng cũng khai thông.

Nàng ngay từ đầu tỉ mỉ tính toán, điểm không hợp lý nhất, chính là cuối cùng đánh giá thấp Mạc Phàm trí tuệ.

Hắn vốn dĩ đã từng đọc ký ức Mục Đình Dĩnh, đã từng biết Vĩ Linh Hoàng có khả năng để thần thức trong bất kỳ sinh vật nào. Vậy cho nên, thời điểm hắn đọc ký ức tiểu hồ ly, tự nhiên chính hắn cũng giả vờ diễn kỹ phi thường đạt như chính mình bị lừa.

Hơn 30 cấm chú, chắc chắn là một đội ngũ mạnh hơn hẳn tất cả các đội ngũ khác. Lực lượng lực này đồng thời giáng lâm, Vĩ Linh Hoàng trong trường hợp không đề phòng, không có biện pháp phòng ngự bị công kích, chết thì có lẽ không, nhưng mạng sống thật rất khó toàn vẹn.

Nhưng là, bọn hắn vốn dĩ không phải chân thực đối thủ của Vĩ Linh Hoàng, nàng đề phòng mà nói, toàn bộ như cũ tuyệt đối sẽ bị đánh cho tan nát. Huống hồ Vĩ Linh Hoàng xưa nay chưa bao giờ triển khai thực lực của mình, nàng chỉ dùng một cái nhỏ nhoi yêu pháp huyền thuật, chính là thừa sức dậy sóng Hoa Hạ xuyên suốt toàn bộ lịch sử.

Vĩ Linh Hoàng chắc chắn là trí tuệ yêu linh.

Nàng thất bại trong đấu trí với Bee, nhưng Bee cũng không hoàn toàn lừa được nàng nếu Mạc Phàm không thể hiện ra trí tuệ thăng cấp của mình từ việc bổ sung tám cái đầu hồn cách.

Bất quá, kế hoạch, kế hoạch, trí tuệ, trí tuệ…

Đến đây thôi...

Cuối cùng, vẫn phải dựa vào thực lực để nói.

Bee chưa biết mình có hay không vượt qua được ngọn núi Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân.

Đám Triệu Mãn Duyên không biết có hay không thất thủ trước vạn vạn yêu quân đang đổ xuống công kích.

Mạc Phàm, có hay không hôm nay thoát chết khỏi tay Vĩ Linh Hoàng….

“Mạc Phàm, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội. Chỉ cần ngươi thắng ta màn cược này, các ngươi toàn sống rời khỏi Côn Lôn, ta cũng không đối với Hoa Hạ uy hiếp, ít nhất trong ngàn năm tiếp theo!” Vĩ Linh Hoàng cuối cùng sắc mặt như băng lãnh, đối với Mạc Phàm cũng không tiếp tục đùa giỡn.

“Ngươi nói?” Mạc Phàm giờ phút cũng đành phóng lao theo lao.

“Ta là vạn yêu chi vương, cũng là Côn Lôn yêu hoàng, chỉ cần ngươi có thể cứu bất kỳ một tên cấm chú sư nhân loại nào ban nãy rời khỏi ta truy sát sau ba ngày, ta liền hướng ngươi tuyên hệ cá cược!” Vĩ Linh Hoàng ngôn từ cực kỳ khẳng định nói.

“Trường hợp ta không thích cá cược thì sao?” Mạc Phàm tiếp tục hỏi.

“Vậy thì ngươi nghĩ mình có thể bảo vệ tính mạng bọn hắn lẫn ngươi trong bao lâu nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.