“Hỗn độn chiêm tinh cũng có thể sở hữu, này không phải là muốn siêu việt cả thời không sao? Trên thế giới quả thật có một loại đáng sợ như vậy Thần Nhãn?” Mạc Phàm khóe miệng co giật lên mấy cái, hơi sửng sốt nói ra.
Thần Nhãn, hắn nhưng cũng có một cái Ngụy Thần Nhãn.
Bất quá Ngụy Thần Nhãn của hắn là nhờ đến tổ hợp của tam cực đại thấu nhãn trong thiên hạ; Medusa chi nhãn, Hắc Long chi nhãn, Tà Thần hồn cách bát chi nhãn, cuối cùng thức tỉnh một cái ngân xuyên đồng tử cực kỳ lợi hại là Không Gian chi nhãn.
Nhưng so với hỗn độn chiêm tinh, hai cái từ “chiêm tinh” này nếu không phải là nói khống thì căn bản nó không phải là thứ mà Không Gian chi nhãn của Mạc Phàm có thể đem ra luận bàn.
Chiêm tinh mang ý nghĩa là đa vị diện chuẩn tắc, giống như thiên hà rộng lớn.
Vũ trụ chiêm tinh, hỗn độn đến trước, không gian đến sau.
Cảnh giới tối cao của Hỗn Độn chính là chiêm tinh cùng thao túng trật tự, trật tự này bao gồm biến động thời gian, phương cảnh pháp tắc, vạn vật diễn sinh.
Do đó nếu nhắc tới chi lực thời không, nhắc tới dòng chảy thứ nguyên đứng đầu, tự nhiên cũng là hỗn độn chiêm tinh đại biểu.
“Nghe nói hỗn nguyên vị diện của chúng ta đều toàn bộ là nằm cùng trên một lục địa, cũng đã từng có một cái Thần Nhãn như vậy quét ngang, đem phân tách lớp đại địa thành các mảnh lớn, phân tách hai đạo cực Bắc và Nam, chưởng khống cả cường độ từ trường, trọng lực thế giới, để sinh vật sống có thể tự do phát triển được. Hỗn độn chiêm tinh trên đỉnh chóp Kim Tự Tháp Giza, xem như có khả năng không nhỏ là nó đi.” Mục Ninh Tuyết vốn đọc nhiều sách, nàng đồng dạng minh bạch một ít truyền thuyết tồn tại.
“Làm sao bây giờ nó mới xuất hiện trở lại? Nếu Khufu nắm giữ chỗ khủng bố thần nhãn này, hắn lẽ ra không sợ không thống nhất được Minh Giới mới đúng, vì cái gì cần quan ngại Cổ Lão Vương đâu?” Mạc Phàm hỏi.
“Vô luận là ai trong chúng ta đều không thể rõ ràng trả lời được câu hỏi này. Nó vẫn ở đó chờ người đến giải đáp… Mạc Phàm, hay là ta đi với ngươi đi, cái kia hỗn độn chiêm tinh giáng lâm mà nói, ít nhất ngươi còn có ta.” Mục Ninh Tuyết có chút lo lắng cho Mạc Phàm đến nói.
Cổ đại thần vật, thì như cũ vẫn là cổ đại thần vật.
Một cái Khufu nhiều nhất cũng chỉ đem cho Mạc Phàm một ít uy hiếp, không đáng kể; do đó nàng ban đầu dự định không cần thiết đi cùng hắn, nhưng hỗn độn chiêm tinh lại là một câu chuyện khác, thể loại thần vật này nếu xuất hiện, tương tự sẽ nâng độ khó trường hợp lên một cơ số lớn vô cùng.
Lời nói của Mục Ninh Tuyết để cho Mạc Phàm hai vành tai đỏ rực lên.
Đại lão bà, mụ mụ của siêu cấp bảo bảo Tiểu Thiên Hy, quả nhiên chính là thương yêu chồng mình nhiều như vậy.
Chỉ là thời điểm bây giờ hắn có chút do dự, ngược lại hoàn toàn với lúc nãy còn tha thiết mong muốn các nàng cùng mình đi tìm Khufu tính sổ.
Mạc Phàm do dự suy nghĩ hồi lâu, mở miệng nói: “Tuyết Tuyết, ngươi vừa mới hạ sinh chưa đến một năm, nhiều việc còn cần giải quyết đến, ta có thể bảo đảm cái này không đối với ta phát sinh quá nhiều nguy hiểm tính mạng. Khufu là giảo hoạt, còn đặc biệt tiểu nhân. Hắn cùng ta có phần này cừu hận, nếu ta tìm đến hắn, khả năng không nhỏ hắn sẽ ngược lại chuẩn bị một ít quân lực tấn công Hoa Hạ, thậm chí Phàm Tuyết Sơn. Này rất có thể cần ngươi ở đó giải quyết.”
“Kỳ thực đúng là có tình huống như vậy. Phần lớn Đế Vương sinh vật sẽ có suy nghĩ cùng thủ đoạn thâm sâu hơn nhân loại nhiều lắm, Khufu rõ ràng là tồn tại cùng một hạng giảo hoạt, tiểu nhân như Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần. Mạc Phàm ca ca, ta thực sự rất muốn cùng ngươi đến Ai Cập một chuyến, cho dù là sự tình Con Mắt Giza trở lại, càng là nội tình cùng Hắc Ám Vương có quan hệ, ta cũng không muốn bỏ qua…Thế nhưng…” Diệp Tâm Hạ thở dài ra một tiếng ngập ngừng.
Cha của nàng, thánh tử Văn Thái, tại Ishisa nói cho nàng biết, hắn nhưng chưa có thật sự qua đời, thậm chí còn sở hữu một phần thần lực phân thân của Hắc Ám Vương. Khufu nếu trộm đi Hắc Ám Cội Nguồn nguyên bản, càng đang nắm giữ hỗn độn chiêm tinh của Giza, vậy thì có xác suất Văn Thái cũng bị kéo theo vụ này.
Chỉ là, Diệp Tâm Hạ còn phải đảm nhiệm Thần Nữ chức vị.
Nàng dĩ nhiên vẫn có một số chuẩn tắc làm việc phải tuân theo, vô luận muốn hay không cũng chẳng thể theo đuổi một cái không có chứng cứ, không quá rõ ràng sự kiện như vậy. Nhất là thời điểm mà tình huống bên kia bán cầu đang chìm trong bạo loạn, biến động khôn lường, không thể không tương trợ.
“Không sao, không sao, ta nói với các ngươi, ta sẽ…”, Mạc Phàm đáp lại.
Không chờ hắn nói hết câu, Diệp Tâm Hạ liền tiếp tục lấy thanh âm mình đè lên: “…Thế nhưng Mỹ Châu đang vô cùng bạo loạn, rất nhiều phân tranh diễn ra, thậm chí Tự Do Thần Điện đương nhiệm thủ tịch cũng vừa bị sát hại qua đời, cho nên là ta vô pháp hỗ trợ ngươi trong lúc này được.”
Tròn trĩnh từng câu từng chữ từ nàng nghe được, để cho tòa hoa viên Parthenon Thần Miếu im lặng tựa như mặt nước hồ trong ngày vắng gió.
Mạc Phàm lẫn Mục Ninh Tuyết đều thất kinh mặt mũi rồi.
Phải mất một lúc lâu, Mạc Phàm mới miễn cưỡng mở miệng: “Xác thực? Thủ tịch Tự Do Thần Điện bị hạ sát rồi?”
“Ừm, từ ba ngày trước, thủ đoạn ra tay tàn nhẫn vô cùng, liền đến thi thể cũng chỉ còn lại hai đôi đồng tử màu trắng cùng một mớ hủ hóa da thịt, rục xương hết cả. Tự Do Thần Điện không công bố với truyền thông tin tức này, vạn nhất có thể ảnh hưởng đến đại cử tri bầu cử sắp tới. Ngay cả ta vừa hôm qua mới nhận được lời mời xin trợ giúp.” Diệp Tâm Hạ nhấn mạnh.
Mạc Phàm hít sâu vào một hơi, cố ý không để mình bị tin tức này làm cho rối loạn.
Tự Do Thần Điện là đỉnh chóp Hiệp Hội Ma Pháp Mỹ Châu, thực lực tương tự có thể còn viễn siêu phần còn lại, liền nếu không tính Thánh Thành cùng Parthenon Thần Miếu, vốn dĩ chẳng một thế lực nào dám có nửa điểm bất kính với thượng tầng lãnh đạo bên trong Tự Do Thần Điện, huống chi là ám sát thủ tịch.
Đây là cỡ nào ngông cuồng!!!
“Thánh Thành bên kia không có động tĩnh gì sao?” Mạc Phàm hỏi.
“Có lẽ là có rồi, đại thiên sứ trưởng Gabriel đích thân thăm viếng nước Mỹ vào tuần tới.” Diệp Tâm Hạ nói ra.
“Hai ngươi biết không, ta luôn có một cảm giác văn minh nhân loại đang sắp sửa đi đến hồi kết thúc, nhất là thời điểm ta sinh tồn ở Nam Cực Vĩnh Dạ bên trong. Mỗi một cái chúa tể mạnh mẽ trên thế giới này, bọn hắn không ai hài lòng với lãnh thổ hiện tại cả, ai nấy cũng đều có cho mình một cái thâm hải mưu đồ riêng. Tuy là ta rất muốn rất muốn chúng ta nằm ngoài cái chỗ này chiến tranh chết chóc, nhưng nếu chúng ta thực không làm gì, không chừng vài năm, vài chục năm nữa, thời đại của Thiên Hy sẽ phải gánh vác thay chúng ta.” Mục Ninh Tuyết khuôn mặt có chút cảm xúc, nàng đồng thời xoa xoa đến một bên má mỏng của Tiểu Thiên Hy đang nằm chơi trên tay Mạc Phàm.
Đương nhiên, lời của nàng, cả Mạc Phàm hay Diệp Tâm Hạ nghe đến đều hiểu.
Lịch sử nhân loại trong vòng gần một ngàn năm trở lại đây, thời kỳ này rõ ràng là gặp xáo động một cách đột biến nhất.
Vì cái gì Hắc Giáo Đình tồn tại là bọn hắn thời đại?
Cổ Lão Vương, Khufu đồng thời xuất hiện sau dằng dặc chừng đó thời gian liệu là trùng hợp sao?
Hải yêu điên cuồng quấy phá toàn bộ duyên hải các nước ven biển, đỉnh điểm là Quân vương Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần cũng chân chính diện mục tấn công nhân loại, điều mà kể từ khi kết thúc trận chiến cùng các Thánh Đồ Đằng xa xưa kia, vốn dĩ chưa bao quay lại.
Hai trong số tam đại Thần Ma đứng đầu vị diện, Nam Cực Đế Vương, Sahara Chi Chủ thì bắt đầu rục rịch thở ra loại khí tức đặc thù của mình.
Đoạ lạc tổng lãnh thiên thần Lucifer tái xuất, kéo theo cường đại nhất thần hồn đại thiên sứ trưởng Michael cũng thức tỉnh sau mấy mươi thế hệ đều chẳng có lấy một vị.
Gần đây nhất, Côn Lôn yêu quốc phất cờ, vạn yêu thần tọa Vĩ Linh Hoàng tỉnh giấc, lập tức nàng đã sớm bắn viên đạn đại địch đầu tiên, liền để cho nhân loại suýt chút diệt vong toàn bộ.
Từng cái, từng cái sự kiện, có cái nào không muốn siêu việt mấy trăm năm trở về trước đó đâu, mà là tại sao nhất định phải dồn hết thảy vào, xảy ra trong thời đại của bọn hắn?
Cố sự này, nếu đi tiếp, đúng là mãi mãi sẽ không thể nào biết được đoạn kết của chính mình, không cách nào đoán được hậu đoạn của văn minh nhân loại trong tương lai.
Bọn hắn kỳ thực cũng có thể lựa chọn tự mình cho dừng lại, có thể bằng thực lực cực cao mà miễn cưỡng sống sót đến hết quãng đời này.
Không ai oán trách, không ai quy trách nhiệm.
Bất quá, đó không phải là Mạc Phàm…
Hắn đúng là chưa từng mong muốn làm một cái cao thượng người anh hùng, chỉ là những thứ diễn ra trước mắt ấy, hắn đã sớm dấn thân vào rồi, đồng dạng sẽ mãi mãi không bao giờ buông bỏ.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Mục Ninh Tuyết, Diệp Tâm Hạ, sau đó nhìn con mắt đẹp như tiên đồng ngọc nữ của Tiểu Thiên Hy đang ở trên tay.
Còn tốt, không phải mình đi chặng đường này một mình.
Chỉ muốn trên thế giới này còn có đồng bạn phía sau, còn có Tiểu Thiên Hy tương lai, Mạc Phàm liền cái gì cũng không sợ.
“Cố hết sức liền được. Mà lại, các ngươi hay là muốn giải lệnh phong cấm cho ta đi, ta nửa năm nay đều không được một lần nào, có chút sức khỏe thường nhật bị ảnh hưởng a.” Mạc Phàm ánh mắt thay đổi, cái kia bản chất không giấu chút nào bộc lộ ra.
“Đầu óc của ngươi lúc nào cũng có thể nghĩ đến chuyện này?” Mục Ninh Tuyết có chút tức giận đến đỏ ra vùng cổ, nói.
“Rõ ràng a. Ta có thể làm một cái công bố cho cả thế giới này biết, Mạc Phàm ta chỉ cần ở cạnh hai đại mỹ nhân các nàng, tự nhiên chỉ có thể nghĩ tới một loại chuyện nha…Đừng nói nữa, giải hạn, giải hạn, kỳ thực là chúng ta ba người cùng một chỗ… ngạch, có chút chưa từng nghĩ đến chuyện này.” Mạc Phàm cười cười, kéo cả Mục Ninh Tuyết và Diệp Tâm Hạ đi theo mình về Thần Nữ Phong phòng ngủ.
“Ngươi nói nhỏ một chút thì chết sao? Thiên Hy nghe được…”
“Cái gì nói nhỏ, Tiểu Thiên Hy nhà ta không phải là cũng cần được biết lý do mình ra đời hay sao? Ba ba mụ mụ cùng một chỗ chỉ dạy!”