Bất kể là vào mùa xuân rực rỡ, cứ việc có hay không ánh sáng ấm áp của Thái Dương liệt nhật, Parthenon Thần Miếu nguyên bản những ngày nay là phi thường có phổ quang cường tức nồng nàn.
Bầu trời trên đỉnh đầu Thần Nữ Điện rõ ràng là một cái khu vực thánh linh cao quý nhất, đồng dạng giống như bị chìm đắm, tràn ngập trong tam thải bạch quang, lam quang, hồng quang. Đẹp đẽ cùng quỷ dị đến xưa nay chưa từng có.
Đó là một trận liên hồi tiếng thở dài vang lên, trong nhẹ nhàng có thương yêu, càng yêu thương lại càng phơi bày ra mãnh liệt kích thích cảm giác, để cho tâm tình người ở cũng bắt đầu dần dần mất đi kiểm soát, chuyển sang si mê, thỏa mãn.
Này là nơi mà ba trái tim nhiệt huyết đều tại khoảng cách gần nhìn chăm chú nhau, nhịp nhàng gắn kết, sau đó lại tại một vài khoảnh khắc hưng phấn mà đột nhiên gia tăng dồn dập vô cùng điệu nghệ.
Có hơi thoảng hương hoa Lavender thơm dịu tỏa ra, căn phòng vốn dĩ cũng không quá đầy đủ ánh sáng đâu, chỉ vừa vặn mấy vầng vàng vàng chiếu vào khuôn mặt người bên trong, đủ để lộ ra cái bí ẩn kín đáo của mấy người bọn hắn.
"Chúng ta đã đủ chưa..." Mục Ninh Tuyết trở mình dựng lên, nói khẽ.
Mục Ninh Tuyết chỉ cảm thấy trên người mình từng cỗ điện tai cực nhỏ giật giật các nhóm cơ, nàng có chút run rẩy cơ thể sau không biết bao nhiêu lần cảm thụ lấy hỏa nhiệt phun ra.
"Tuyết Tuyết, ngươi khi nói những lời này, làm sao vẫn phi thường đẹp như vậy..." Mạc Phàm tại bên tai nàng nhẹ giọng nói.
“Không muốn, chúng ta Thiên Hy nhiều ngày như vậy còn chưa chăm sóc nàng.” Mục Ninh Tuyết đã từ trong đôi mắt lập loè tinh quang kia của Mạc Phàm nhìn thấy ý đồ xấu của hắn.
"Tiểu bảo bảo còn có cô cô Apase, có cô cô Mei Mei lo lắng, có thúc thúc Thương Văn U Lang bảo vệ, ai trong Thần Miếu này cũng đừng hi vọng hiếp đáp nàng. Trái lại là ngươi, Tuyết Tuyết, Tâm Hạ, các ngươi để ta khó khăn suốt nửa năm như vậy, rất đáng bị phạt." Mạc Phàm không quan tâm lắm việc Mục Ninh Tuyết nhìn thấu, hắn trực tiếp lộ ra nguyên hình.
Vừa nói, hắn vừa không chút do dự nào mà gắt gao ôm chặt cơ thể nàng lại, giống như mãi mãi không bao giờ muốn tách ra.
Nhân loại bản năng, Mục Ninh Tuyết giờ này không còn cái gì năng lực chống lại hắn, nàng thân thể mềm mại, trong ngực tràn ngập co dãn động lòng người liền sớm đã để cho Mạc Phàm khống chế không nổi, một lần nữa giãy dụa đến bên, để cho phần này sảng khoái cùng ấm áp trong khoảnh khắc thấm vào tâm linh rồi lan truyền ra khắp cơ thể nàng.
Chỉ là, Mục Ninh Tuyết kỳ thực có chút khởi đầu không quen lắm, nàng cũng không phải như thường lệ một mình với Mạc Phàm.
Một bên trông đến mệt mỏi còn có cái kia vô cùng cao quý Thần Nữ đang không ngừng co rút tương đối mãnh liệt.
Diệp Tâm Hạ bạch quang Thần Hồn trên người nhấp nhô nhấp nhô, mơ hồ có thể thấy da thịt của nàng đã hoàn toàn ửng hồng lên, có chút nóng như lửa đốt hỏa nhiệt từ bắp đùi nàng chảy xuôi xuống.
Nàng đồng dạng hai mắt long lanh ôm thật chặt nam nhân tuấn mĩ mà ngời ngợi khí chất trước mặt, tựa hồ như một loại nguyện ý đem thân thể của chính mình dung nhập vào người hắn vậy.
Săn chắc nóng bỏng, dương quang, hắc quang hội tụ, điên cuồng nhưng tốt thương yêu, rõ ràng là tràn ngập thuộc tính xâm lược nữ giới.
Tà Thần, Thần Nữ, Nữ Thần Tuyết Cơ.
Bản thân bọn hắn, dù là luận tu vi, cường độ thân thể hay linh hồn chi lực thì cũng chính là đồng nguyên cực hạn bên trong nhân loại.
Huống chi nội tâm có tình cảm chân thành, làm sao có thể tách được ra.
Trọn vẹn nhiều đêm không hề ngừng, thì lại như thế nào?
Diệp Tâm Hạ hừ nhẹ một tiếng, rốt cục cùng Mạc Phàm tách ra, nàng thật sâu nhìn chăm chú vào trước mặt hắn, ôn nhu nói: "Mạc Phàm ca ca, chúng ta ngưng đi. Chúng ta còn có nhiều việc quan trọng cần giải quyết tới, ta phải đi chuẩn bị một ít trước khi sang viếng Tự Do Thần Điện".
“Phù ~~~”
Thở dài ra một hơi, Mạc Phàm quả thật chính mình cũng không biết đây là lần thứ mấy động tâm rồi, hắn kỳ thực có chút bị tà ác tâm tính đánh cho sấp mặt thiện lương tâm tính trong cơ thể mình.
Hắn lười biếng chuyển động cơ hông xoay lại, buông ra cơ thể các nàng, có chút miễn cưỡng nói: “Được, hai ngươi khi nào xong việc, trực tiếp liên hệ ta. Ngày mai ta cũng xuất phát.”
"Ngươi phải cẩn thận!" Mục Ninh Tuyết đột nhiên vịn lấy tay của hắn lại, hai tròng mắt đóng chặt, trên mặt nàng lộ ra nhiều nét đỏ ửng hơn, như cũ lộ ra tiên khí dung nhan đẹp vô cùng.
“Ta biết làm việc, các ngươi cũng vậy."
Người ta nói, nam nhân nhất định vẫn phải bên cạnh có một nữ nhân mới được.
Mạc Phàm có tận hai nữ nhân, hắn liền khắc sâu cảm nhận được điểm này, càng kinh hỉ thăng hoa vượt xa mấy lần người thường có thể nghĩ tới.
Mục Ninh Tuyết và Diệp Tâm Hạ cũng không khác biệt, cho dù lực lượng của các nàng lúc này đã trở nên vô cùng cường đại, nhưng cảm giác từ chí cao cường giả biến thành nữ nhân lại khó có thể xua tan, càng nhiều phần vì là người mình thương mà thấy hạnh phúc, khoái lạc.
……………….
Hiện tại Mạc Phàm thật không có tâm tư đi để ý tới thưởng ngoại sự tình, hắn sớm bắt tay vào ước lượng đo tạc tọa độ tốt, sau trực tiếp mở ra Truyền Tống Trận, một mạch từ Athens thành, Hy Lạp di chuyển đến Cairo thành, Ai Cập trong phút chốc thời gian.
Địa điểm hắn được nhóm Triệu Mãn Duyên thông báo chính là Quất Sa trấn, thuộc Cairo thành.
Quất Sa trấn phi thường đơn sơ, trên cơ bản đều là một chút phòng ốc đất đá, nhà cửa sẽ không vượt qua bốn tầng lầu, đường đi cũng chỉ có mấy con đường như vậy, ít ỏi thưa thớt nhưng lại nhiều người.
Trên trấn đã có rất nhiều người, rõ ràng là một cái trấn rất nhỏ, lại giống như là phiên chợ, có vẻ như nhận được tin tức không chỉ có đám thợ săn, một vài thương nhân thường xuyên chạy buôn bán cũng nghe tiếng mà đến, trực tiếp ngay tại bên trên thị trấn bày lên sạp, bán những cái kia vụn vặt lẻ tẻ ma pháp khí cụ, ma pháp thảo dược...
Quất Sa trấn ngoài biên ải đã bị đông đảo quân đội cho giữ vững, mấy cái trọng yếu cửa ra vào thậm chí còn có lực lượng cao cấp pháp sư vũ trang.
“Có cả Trung Quốc quân đội a…” Mạc Phàm quan sát được một ít cờ Trung Quốc trong phục trang quân đội Ai Cập, mở miệng dò hỏi.
Từ sau khi Ai Cập vong linh cùng Trung Quốc vong linh tại Minh giới nhấc lên chiến tranh, Trung Quốc cùng Ai Cập qua lại vẫn tính mật thiết, song phương đều muốn thời khắc nhìn chằm chằm động tĩnh của hai đại Vong Linh đế quốc.
Mạc Phàm ngửi thấy trong trấn có một cỗ hôi thối từ bên trong bay ra, cân nhắc đến cần tìm một chút manh mối, có chút bị ăn thịt người yêu gặm qua thi thể đều không có được tiến hành xử lý, chỉ có thể tùy ý để cho ánh nắng chiếu xuống đến mục rửa.
Bất quá, mấy thứ này đối với người khác đáng sợ thế nào thì không biết.
Đối với Mạc Phàm, căn bản hắn không hề ngại quá nhiều.
"Người đều chết hết, mới đến quan binh quân đội, hiện tại đem thị trấn vây lên tới làm gì, sợ thi biến sao!" Cửa trấn, một lão bán kẹo dẻo đầy căm phẫn mắng.
Hiện tại Mạc Phàm thật không có tâm tư đi để ý tới mấy cái không quá có ý nghĩa sự tình, hắn nhanh chóng muốn diện kiến đồng bạn trước, sau đó sẽ truy tìm Con Mắt Giza kia.
Con Mắt Giza hẳn sẽ bắt nguồn từ Giza văn hóa.
Cho nên vô luận có ba toà Kim tự tháp, cao nhất tối quyền uy chính là Khufu Kim tự tháp.
(P/s: Chương 300 đúng vào ngày phụ nữ Việt Nam 20 – 10, cho nên vừa vặn ta gửi lời chúc tới các nàng thật vạn hỉ. Đừng như nội dung chap, như thế thật không phải đạo.
Ngoài lề: tâm trong sáng không ngại vẩn đục, tâm vẩn đục lặng lẽ bấm nút next đi ra, lần tới đọc chương 301).