Theo văn hóa Giza xa xưa, chỉ có Đại Kim Tự Tháp mới được ban quyền hạn làm nơi dẫn dắt Thần chỉ Horus tín ngưỡng, các Kim Tự Tháp khác chỉ giành chưng cất cho Pharaoh vua chúa nổi bật.
Khufu Kim Tự Tháp chính là Đại Kim Tự Tháp truyền thuyết đó, cũng là nơi nắm giữ chủ quân vong linh Ai Cập.
Trên thực tế, Mạc Phàm tin tưởng rằng đội quân của Khufu ở thời điểm hiện tại tự nhiên sẽ có chút nguyên khí đại thương.
Rõ ràng sau trận đánh lớn ở Thiên không Thánh Thành gần hai năm trước cùng Bát Phương Vong Quân và cường giả Thánh Tài Viện, Dị Tại Viện, kỳ thực đối với bất cứ thế lực nào đi chăng nữa cũng là không dễ dàng bảo toàn quân số sống sót trở về.
Ngay cả khi Khufu phát động chiến tranh Minh Giới, dung nạp thêm thật nhiều vong linh đội ngũ, song căn bản vẫn không còn bao nhiêu thực lực.
Chủ yếu là tin tức Thần Nhãn này tồn tại, không biết có về tay Khufu hay chưa, hết thảy đều hư hư thực thực, nửa giả nửa ám, khiến hắn có chút lo lắng.
Sai một ly tính toán, này rất có khả năng là Khufu tương kế tựu kế, chuẩn bị sẵn Thần Nhãn ở đâu đó trong cạm bẫy Đại Kim Tự Tháp, lừa chính mình không biết cái gì sự tình lao đến, trực tiếp giẫm vào.
“Na ~~~~~ Ba ~~ Ba ~~~~~~~!!!”
Sau lưng Mạc Phàm, Tiểu Thiên Hy đột nhiên cất lên tiếng giọng trong vắt của mình, nao nao lên vài đợt liên hồi nhõng nhẽo, để cho hắn có chút giật mình, lập tức gác lại toàn bộ suy nghĩ.
“Ba ba ở đây, ba ba ở đây, Tiểu Hy muốn ba ba bồng a!” Mạc Phàm một bộ vụng về quay người lại, bế Tiểu Hy từ trên tay Apase.
Tiểu Thiên Hy tại Mạc Phàm trong lồng ngực, nàng giống như bị huyết mạch mẫn kích, một dạng ửng hồng hai má, cái kia tứ chi liên tục ngọ ngoậy vui vẻ vô cùng.
“Này tính nết chắc chắn là kế thừa từ lão cha đi. Ở nhà cái gì cũng có, nhị vị cường đại mụ mụ cũng không muốn đi theo, liền lại liều mạng chọn con đường nguy hiểm hơn cả, theo chân ba ba đi tính sổ Minh Vương Ai Cập.” Apase mở ra môi cong xinh đẹp, ánh mắt vẫn như cũ không dời đi trên người Tiểu Thiên Hy.
Mạc Phàm hôn trán Tiểu Thiên Hy một cái, hai tai nghe được lời nói của Apase, vẻ mặt lập tức lộ ra một nụ cười khổ.
Trên thực tế trong lòng hắn cũng là đồng dạng bối rồi tới mười mấy phần, ngập ngừng nói: “Ta cũng là không mong muốn tình huống xảy ra theo chiều hướng như vậy a. Nha đầu này liền làm sao không có phong thái điềm đạm hay băng lãnh của mụ mụ gì hết.”
Xác thực, Tiểu Thiên Hy có mặt ở đây là nằm ngoài dự đoán của bọn hắn đấy!
Nàng trước đó bướng bỉnh, không được ở cùng ba ba liền khóc bù loa cả lên, để cho Mạc Phàm ngay từ đầu dù đã quyết định lén lút bỏ chạy khỏi tầm mắt nàng nhưng cuối cùng bỗng có chút mũi lòng quay đầu lại; cốt yếu không nỡ để bảo bảo cục cưng thương tổn, trực tiếp bàn luận cùng Mục Ninh Tuyết và Diệp Tâm Hạ để toại mang nàng đi.
Đương nhiên, so với đi theo hai cái mụ mụ, độ nguy hiểm của Tiểu Thiên Hy khi đi cùng Mạc Phàm khỏi phải nói nói liền liệt vào hàng cực kỳ khủng khiếp.
Hắn phải hứa để cả Tiểu Mei lẫn Apase lúc nào cũng bên cạnh nàng bảo vệ; ngược lại là hắn, mọi trường hợp đều chỉ tự mình chiến đấu riêng, vạn nhất tránh cho thiếu đi một cái hộ thể bảo bảo.
“Thật thê thảm…” Tiểu Mei tâm trạng tương đối không tốt, nàng thủy chung tự nãy giờ vẫn ngắm đó đây cảnh người, có chút bị ảnh hưởng tâm trạng đau buồn địa phương.
Đang chăm chú quan sát Thiên Hy chơi đùa thời điểm, bỗng chốc nghe được thanh âm Tiểu Mei mở miệng, Mạc Phàm không khỏi có chút sửng sốt phản ứng lại: “Cái gì thê thảm?”
“Thị trấn này… à không, là toàn bộ Cairo thành, bọn họ giống như vừa trải qua một đợt dài hạn thảm họa chưa có dứt đi vậy.” Tiểu Mei vừa nói, vừa chỉ đến cái kia lụp xụp cổng chào Quất Sa trấn.
Mạc Phàm cùng Apase nhìn theo hướng tay của Tiểu Mei, tại cái cổng chào Quất Sa trấn nhìn tới, bồi hồi thật lâu.
Giữa trưa, khói mù bao phủ toàn bộ bầu trời nóng bỏng, để tiểu trấn sa mạc giống như lò lửa khó có được một chút mát mẻ.
Sau đường phố phi thường cũ nát, cùng quy mô đô thị cao cấp đã từng so sánh liền chênh lệch rất xa, dọc theo hai bên thị trấn cũng không có mấy tòa nhà là hoàn chỉnh, liếc nhìn lại lộn xộn không chịu nổi, người mới đi vào loại địa phương này sẽ tự nhiên phát sinh một loại cảm giác giống như nhân gian văn minh bị chôn vùi trong sa mạc lòng chảo, quanh quẩn cũng chỉ có khô héo rách nát.
Đó là sáu, bảy cái hàng dài tít tắp không thấy điểm cuối cùng người tị nạn, bọn họ ai nấy đều như nhau, dù là trai trẻ, thiếu nữ hay người đứng tuổi, trẻ em; đại khái chỉ khoác lên một bộ quần áo ăn mặc xuyềnh xoàng, kèm với đầu tóc rũ rượi, tỏa ra một mùi hôi cống rãnh cực kỳ khó ngửi, nhìn đến thậm chí còn thấy giống thổ phỉ ăn mày hơn.
Quất Sa trấn nằm gần trung tâm thủ đô Cairo.
Cairo thành vốn dĩ lại là vùng kinh tế trọng điểm của cả Ai Cập.
Tuy là xưa nay vẫn thường hay có chiến tranh vong linh nổ ra, rất nhiều thị trấn nhỏ triền miên sẽ có người chết, có nhà cửa, đường xá bị ảnh hưởng, nhưng từ khi nào đã tới mức độ xuống cấp đến bộ dáng này rồi???
Chính quyền của Quất Sa trấn kỳ thực cũng là có chút tản mạn cưỡi ngựa xem hoa, bọn hắn đối với bất luận cái gì tiến vào thị trấn bên trong người đều làm như không thấy, bao quát một chút quần áo tả tơi đám ăn mày, cướp bóc, thành đàn thành đàn tràn vào.
Dài dòng đám thổ phỉ ăn màu cũng không biết là từ thành phố, địa phương nào chạy nạn tới, bọn hắn nói thứ ngôn ngữ rõ ràng Mạc Phàm một chữ đều nghe không hiểu; bọn hắn hết thảy là chen chúc nhau xếp hàng, nhìn ngắm phía trước mặt có một cái xe đẩy hàng quán cỡ to, trên xe ghi rõ năm chữ bằng văn phong quốc ngữ Ai Cập: “Phát miễn phí lương thực."
“Bọn hắn là ăn mày sao?” Apase nhịn không được, mở miệng hỏi.
“Ân, cổng chào Quất Sa trấn vị kia nữ nhân, tựa hồ tại đang phát nước suối chai nhỏ kèm một phần thức ăn cho những người đó.” Tiểu Mei từ xa đọc đọc nội tâm đến, nói rằng.
“Quái lạ, Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch cũng không nói với ta thủ đô Cairo đã biến thành một chỗ lưu dân tệ nạn.” Mạc Phàm nheo mắt suy ngẫm.
Nhắc tới cũng là không thể tin được, hắn đã từng tới địa phương này trước đây, vẻn vẹn thời gian vài năm nhiều nhất, cừu hận thảm họa gì, hay là cái gì tội ác cổ súy phục hưng đã sớm xóa sạch văn minh của cả một hệ thống đô thị cấp một như vậy, bụng người ăn không no, đói đến mức phải thành tập thể hàng dài đi xin trợ.
Mà lại, lúc nãy đặt chân tới đây, bọn hắn cũng có chú ý tới một ông lão bán kẹo dẻo đang chửi bới quân đội thủ đô.
Rõ ràng là có quân đội phòng vệ đi lại đi lại, bọn hắn hẳn là bị phân phối đến trong một vài thành thị Ai Cập hiệp trợ đóng quân, nhân số mặc dù không phải rất nhiều, mục đích rõ ràng muốn phân phố giữ gìn trật tự thị trấn người, bảo vệ khỏi vong linh ngoài kia đang lấn tới.
Ấy vậy mà vẫn để cho đám ăn mày thổ phỉ kia xếp hàng muốn dài, muốn lộn xộn, như thế càng không phải sẽ kích thích vong linh xen lẫn công kích đi.
Một người ngã xuống thôi, căn bản đối với vong linh quân đội sẽ hình thành thêm một cái binh hùng đội ngũ khả năng.
Vì sao thờ ơ không tính toán gì hết vậy?
Nhìn vào quân đội đội ngũ, nhìn tới vị nữ nhân đứng phát lương thực, cảm giác có chút hai thế giới tấm lòng phân biệt, hoặc nói, thiên thần cùng người dưng đang song hành tồn tại ở cùng một chỗ vậy.
Một loại giống như cố ý đánh lừa thị giác!!
Bất quá, phát lương thực cũng không phải gạt người, vị nữ nhân mặc đồng phục áo trắng nơ, quần kaki công sở kia tỏ ra tương đối tiếu dung hòa ái, đối với mấy cái này bần cùng rách nát kẻ ăn mày, trên thân mọc đầy con rận dơ bẩn cũng không có chút nào ghét bỏ, nàng như cũ bàn tay thoăn thoắt đem nước cùng một phần cơm chuyền tới hàng người trước mặt.
“Có vẻ cái nữ nhân kia phát lương thực là một cái ái nữ của người cầm quyền, đứng đầu tòa thành này, nàng là đang trong cuộc bầu cử nào đó, cố ý làm một chút việc tốt để lấy phiếu.” Apase nhìn thấy ánh mắt người phát lương thực, căn bản không mấy tin tưởng một cái tốt người.
“Không… không phải cố ý làm việc tốt.” Tiểu Mei nói.
“Nàng là người tốt sao, nhãn tử của ta cho thấy không mấy người tốt sẽ đi dùng cách này để giúp đỡ. Rõ ràng là cố ý không để ý vong linh ngoài kia dòm ngó.” Apase hơi hoài nghi.
“Nàng không phải người tốt, cũng không cố ý làm việc tốt, nàng… nàng là kẻ sát nhân.” Tiểu Mei ngập ngừng nói ra, hai con mắt của nàng, hiếm hoi lộ ra một tia quang mang lăng lệ, phẫn uất.
Mạc Phàm đã dự định quay đầu đi tiếp rồi, nhưng đột nhiên nghe Tiểu Mei nói hai chữ sát nhân này, hắn lập tức sững người lại, lập tức nhìn tới đám ăn mày thổ phí kia.
"Bạch bạch bạch bạch ~~~~~~~~~~~”
Đói khát, đám ăn mày cũng không chừa lại chút gì tiết nghi, trực tiếp uống nước, trực tiếp cuốn hộp cơm vào bụng ngay khi vừa nhận được.
Thế nhưng là trong nháy mắt chưa đầy năm phút sau, hết thảy tị nạn thổ phỉ này một cái tiếp một cái ngã xuống, không phải ngửa đầu đập xuống đất, liền là hướng phía trước mặt cắm thẳng xuống một cái, trên miệng tím tái, hai mắt khô lại.
Một chút kẻ phía sau nhìn thấy một màn này, dọa đến muốn chạy, đang uống nước dở liền đổ ra ngoài, tiện đá luôn đi hộp cơm cầm trên tay.
Chỉ là còn không có chạy ra mấy bước, liền như cũ co quắp một trận, miệng phun ra ngụm máu xanh, trực tiếp nằm bất tỉnh.
Mạc Phàm choáng váng.
Không thể nào!!!
Đây là ban ngày giết người sao???
Còn là minh bạch thảm sát trình độ lớn trước mặt quân đội, trước mặt toàn thể Cairo thành người.