Thân là người chấp chưởng trên thế giới này, Raphael chắc chắn sẽ không bao giờ cam chịu cái hình thù của nhược giả như vậy.
Là tầng lớp kẻ thống trị, chỉ có hắn mới nên là người gieo rắc kinh hoàng cho bất cứ ai khác, thậm chí kể cả không ít sinh vật cấp đế vương.
Chỉ là Raphael sắc mặt lại có chút biểu tình thất sắc, nhạt nhòa.
Một kẻ lẽ ra đã phải vĩnh viễn chìm sâu xuống tận tử vong chi địa, vạn kiếp không thể siêu sinh, đến cuối cùng vẫn có thể thoát khỏi, càng tồn tại sắc mặt hồng hào, thêm cái vẻ hưng phấn, tuyệt đối tự tin trước mắt mình. Không những thế, đến cả hắc ám đế vương sinh vật, một kẻ chỉ nên ở dưới địa ngục kia thôi, từ lúc nào cũng giống như người phụ trợ cho hắn.
Mục Ninh Tuyết là ly tai giả cảnh giới khẳng định đã có thể cùng đại thiên sứ trưởng mười bốn cánh đối đầu, nếu không phải do Raphael mang trong người những đặc thù nghịch thiên nhất định, nàng thậm chí còn muốn vượt trội hơn.
Vì vậy, hắn miễn cưỡng có thể đánh bại được nàng nhưng cũng đã bại lộ hết năng lực bản thân ra.
Hơn nữa, Mạc Phàm, cái gia hỏa này tồn tại giống như có thể tạo thành uy hiếp cường hãn cho cả Michael, cả Thánh Thành, để cho Raphael linh cảm chính mình quá nhiều thua thiệt.
Tột cùng bên trong hắc ám vị diện, không có ai biết đã phát sinh thứ gì, hắn như cũ suốt quãng thời gian mấy giờ đồng hồ, gồng mình đón chịu sức ép phi thường lớn lao bởi Mục Ninh Tuyết. Đến việc Michael đang ở đâu tạm thời cũng chưa thể cập nhật, chỉ loáng thoáng tưởng tượng ra được viễn cảnh Mạc Phàm đã thoát khỏi bàn tay vị lãnh tụ đừng đầu này.
“Tại sao lại không chết, khốn nạn!!! Ngươi làm sao lại có thể từ địa ngục trở ra…” Raphael bị cảm xúc dằn vặt xuống, không chấp nhận được đả kích lớn như vậy, liền bất chấp tất cả lao đến một cái sinh tử chiến với Mạc Phàm.
Theo tình huống liên tục phát sinh, hắn bên trong hoang mang thất thần, len lói đến nhũng tia oán hận, giận dữ, mà đối tượng giáng xuống tất yếu phải là hai cái sinh mệnh đế vương cấp bậc đang đứng trước mặt mình.
“Soạt”
Raphael đứng trên mái nhà thị trấn đã chìm hơn một nửa, vội vàng lấy từ trong người ra bốn viên Thủy Nguyên Tinh lực lượng, đây chính là những khối tinh thể bàng bạc thứ nguyên ma pháp, bên trong chứa đựng dày đặc thủy nguyên tố, có thể tương đương cả một con sông quốc gia.
Đây là thần phú của Raphael, hắn có thể tự mình tái tạo hoàn mỹ thủy nguyên tố tự sinh ra, là duy nhất trong giới ma pháp sư làm được.
Nhưng trong thực chiến đối đầu, ngoại trừ một số tình huống hoàn cảnh bắt buộc, loại thần phú này vốn dĩ trở nên phi thường vô dụng, vì chẳng tồn tại bất kỳ ai lại muốn mất thời gian, ma năng để tái tạo ra ít ỏi nguyên tố thay vì có thể trực tiếp nô dịch xung quanh, nhất là khi cấp bậc đã chạm đến cấm chú.
Do đó, Raphael đã âm thầm chuẩn bị cho mình bằng cách nhồi nhét sẵn vào những tinh thể lực lượng này, khi cần thiết mang ra dùng sẽ càng trở nên hữu ích, vạn phần đáng sợ.
Nhớ lại ngày trước, Mạc Phàm cũng từng có những viên như vậy khi cướp trong tay Ngô Khổ, nhưng không phải nói, loại của Raphael tuyệt đối tốt hơn rất nhiều và cũng cần tu vi lượng lớn tinh thần lực cường đại hơn để khống chế vỡ tan.
Hắn chỉ còn cách dùng hết tất cả những gì mình có để liều mạng, vận dụng ma pháp thủy hệ bóc tách vô hạn dịch thủy bên trong bùng nổ ra.
“Rào rào rào ~~~~~~~~~”
Nước trên tay hắn tuôn trào ra như rất nhiều dòng sông lớn cùng đổ về một nguồn, chẳng mấy chốc, đã ngập vượt quá hết thảy tòa nhà bên trong tòa thành, dĩ nhiên có thể một hơi đưa toàn bộ Thánh Đình chìm trong biển nước.
Thủy triều gột rửa, liên tục chuyển động, cuộn xoắn vào nhau vô cùng mạnh mẽ, luân phiên tạo ra những cơn sóng hải đăng khổng lồ, từng đợt từng đợt hướng về Mạc Phàm đánh tới, thể hiện rõ ràng nội tâm người thủ vệ quang minh điện hiện tại, đó là nhất quyết hôm nay sẽ phải chôn vùi gã Tà Thần này xuống mồ chôn thánh triều.
Đại mạch tòa thành rộng tới không thể nào hình dung nổi, bao quát kim sắc đỉnh, lân la tàng các, tháp canh, cùng với chánh thức điện, đại điện cũng phải hơn hơn mấy trăm hecta, như vậy mà phút chốc đâu đâu cũng ngập lênh láng đến tồi tàn. Mà trong mắt những người Hoa Hạ nhìn vào, cái này hồng thủy chính như bản sao hạo kiếp Ma Đô trong quá khứ đang tái hiện lại, là địa ngục ác mộng không ai muốn nhớ về.
Đồng dạng xác thực được khả năng chưởng khống kinh thiên của Raphael cùng mức độ bất chấp nhân tính, thiệt hại của hắn.
Mạc Phàm và Ảnh duệ trường giả nhưng vẫn đứng lơ lửng trên không trung nhìn vĩ thác kia kéo đến. Họ không di chuyển tránh né, mà có muốn hay không cũng chẳng biết được, chỉ lề mề phơi bày ra cái biểu lộ nhàn nhạt qua loa đón nhận.
Dưới chân là một dòng nước xoáy sâu thẳm, cuồn cuộn sinh ra mấy vạn tấn áp lực hút vào, để cho thiên sơn Anpơ sững sững ngoài kia nếu tồn tại trong địa vực cũng không dám tự mình có thể cao ngạo.
Xung quanh ngước xuống nhìn vào thì cực kỳ giống như đường kính của một đập nước khổng lồ, là vô song đỉnh tháp bao bọc cẩn thận, chuẩn bị ào xuống lưu vực, mang đến một hồi hải dương sụp đổ.
“Xé chúng cho ta!!!”
Raphael hô to một tiếng, kéo hết nguyên tố dao động bên trong khổng lồ trường giang thủy vực kia gào thét đến nhấn chìm địa phương Mạc Phàm, nội trong đại đạo đầu tiên đã kéo hắn xuống tận mấy tấn thủy tải vực sâu.
“Mạc Phàm…”
Cả đám người Mục Nô Kiều đang từ xa quan sát ở phía gian tháp canh, nhất thời trở nên kích động khi nhìn thấy cảnh Mạc Phàm bị nuốt chửng, họ vừa định bất chấp nguy hiểm di chuyển đến vùng đại hồng thủy thì đột nhiên sau lưng có một thanh âm nhỏ nhẹ giữ lại.
“Tin tưởng hắn, các ngươi không nhận ra khí tràng thực lực hai bên có sự chênh lệch tương đối…rất lớn sao?” Asha Corea nở nụ cười rất ôn nhu xuất hiện đằng sau lưng bọn họ.
Blanche lão sư hoàn toàn sửng sốt, luận về cấp bậc tu vi, vốn dĩ tự nghĩ bản thân dù sao cũng được xét về loại thiên tài, nhưng nàng là làm sao cũng hoàn toàn không phát hiện được Asha Corea từ khi nào đã đứng đằng sau lưng.
Nữ nhân này…thậm chí tồn tại thuộc về dạng muốn so sánh được với Mục Ninh Tuyết sao?
“Chênh lệch!? ý của ngươi không phải nói Mạc Phàm hoàn toàn sẽ bình an trở ra sao?” Tương Thiểu Nhứ nói rằng.
Asha Corea làm một nhún vai đơn giản, nàng cũng không đáp lại lời, bản thân quay sang Mục Ninh Tuyết đang nằm trên lớp đệm được kê cao lên, thi triển xuống khả năng của tinh nguyên dây chuyền để mang tới một hồi trì dũ.
Mục Ninh Tuyết bị thương toàn thân khá nặng, nhưng không có đến mức độ nguy hiểm khiến nàng không thể cứu nổi.
Tất nhiên, cứ việc đã đạt tới cảnh giới cực hạn nhân loại cũng muốn bục vỡ ra, Asha Corea chắc chắn không thể ban cấp cho nàng được trạng thái ổn định ngay lập tức.
Nhưng chỉ để tạm thời qua cơn nguy hiểm, tỉnh dậy từ từ phục hồi, thì việc này lại mang ý nghĩa vô cùng dễ dàng.
…
Bên dưới đáy hồ sâu ở đại địa tòa thành, ám mạch màu đen rãi rộng khắp nơi, chiếm hẳn một tầng thủy vực, chúng dần thu tích tụ lại, từ từ xuất hiện đến hai cái thân ảnh trong u dịch bồng bềnh đó đi ra.
Một người là Ảnh duệ trường giả, đang rãnh rỗi đầu óc, cũng không có việc gì làm, giơ tay lên búng búng những tạp sinh vật, đồ vật bị hồng thủy kéo vỡ tan.
Người còn lại là Mạc Phàm, hắn nhưng lóe lên từng cơn ánh sáng óng ánh màu bạc bao phủ toàn thân, dường như một cái thần thánh sử thi màu bạc, dĩ nhiên có thể từ trong hỗn độn hữu nhãn cộng hưởng với không gian tả nhãn phát ra hai luồng lam quang muốn chấn động cả từ sâu bên trong tòa thành.
Lam quang từ đồng tử của Mạc Phàm chân chính còn muốn vượt trội hơn Medusa chi nhãn đến vài cấp độ, dưới hai đạo ám lam sau khi bắn ra không chỉ phóng tới khoảng cách không thể dùng tư duy thông thường để đo đếm, tầm nhìn hắn thậm chí rõ ràng đến từng cơ cấu tế bào bên trong, tính cả nguyên tố, thứ nguyên.
Mạc Phàm cảm nhận được rõ ràng hết thảy, hai mắt mình trực tiếp có thể chứng kiến mọi thứ dưới nước, cho dù là lân phiến của các loài nhuyễn thể sinh trưởng dưới thảm thực vật tòa thành hay một số ít vật thể không xác định được tên gọi có hình thù kỳ lạ. Từng phiến từng phiến một phơi bày triệt để ra, hắn ngẩng đầu lên, lập tức xuyên tới hàng dài km vượt qua bề mặt thủy hồ, cắt sang không gian để nhìn kỹ càng thân ảnh mười bốn cánh Raphael đang tại thượng với vẻ mặt đắc ý trên cao.
“Ầm ầm ầm ~~~~”
Lấy vị trí Mạc Phàm đứng làm trung ương, lam quang từ đồng tử Mạc Phàm phát sinh ra một hồi bạo chấn vô cùng mãnh liệt, triển khai đến mấy đạo rung động toàn cục Thánh đình, rồi mở rộng sang quy mô rung lắc cả tòa thành.
Đột nhiên, một vòng xoáy hỗn độn bắn ra từ mắt Mạc Phàm, nhanh chóng kéo dài đến mục tiêu gã thiên sứ trưởng kia làm mốc.
Như một đường kẻ vô hình xoáy rách ra trên đường mốc, hải giang rung chuyển, lũ lượt bị tách ra hai bên đường kẻ này.
Từ một rộng lớn hồ sâu, phút chốc hóa thân thành hai cái bể đập cách nhau khoảng chừng không tới 20 mét, tựa hồ như một vách núi thủy vực tuyệt đẹp, là nhân gian bồng lai tiên cảnh.
Mà Mạc Phàm ở trong khe vực cùng với Ảnh duệ trường giả không khác gì một vị thần đang trú ngụ tại cửa biển đang đưa dân chúng tới vùng đảo an toàn sinh sôi.
Chỉ là hắn cảm thấy có chút buồn cười khi nhìn thấy ánh mắt Raphael…
So với thảm hại thì còn trông tái nhợt đến thê lương hơn…
“Của ngươi hết!!!” Mạc Phàm vỗ vai Ảnh duệ trưởng giả một cái, nói rằng.
“Hê hê hê, không nghĩ tới trò này của ngươi vui như vậy, có cơ hội, dạy cho ta.” Ảnh duệ trưởng giả tựa hồ đang đắm mình trong việc thưởng thức thứ nguyên nhãn lực của Mạc Phàm.
“Đồng ý, ngươi về sau trở lại hắc ám vị diện, tìm kiếm một cơ hội thuận lợi, ám sát Mạn Châu Vu Hậu, ta sẽ dạy cho ngươi...” Mạc Phàm nửa thật nửa đùa nói rằng.
Hắn trong lòng lúc này, vẫn chưa hết bồi hồi hoang mang về Mạn Châu Vu Hậu, dĩ nhiên một thân cảm tạ không hết, nhưng luôn luôn mang đến cái cảm giác tựa hồ sau này mình sẽ bị nàng dung túng chiếm giữ.
Chi bằng thà đóng giả người mù, làm một cái kẻ vong ơn, trảm một lần cho xong…
“Phốc!! Phốc!!”
Rất may, Ảnh duệ trưởng giả lập tức biến mất, cũng chưa có nghe Mạc Phàm nói xong hết câu.
Từ vị trí Mạc Phàm đến Raphael cũng phải tiếp cận 10 km, nhưng thoắt cái Ảnh duệ trưởng giả đã đứng ngay bên cạnh Raphael, với gương mặt tàn ác kèm theo cười vô cùng quỷ quyệt như sắp báo động đến một hồi đáng sợ xảy ra.