“Hắn giết 11 869 mạng người, ông trời của ta!!!”, Triệu Mãn Duyên đau đầu đau đầu, tự than vãn trong lòng một cái, cũng là cố giữ cho miệng của mình không banh ra ngoài.
“Không ấy bây giờ để chúng ta đi vào thủ hộ Hạ Băng, ngươi bắt giam cái kia huynh đệ ta lại từ từ hỏi tội trừng trị có được hay không? Ta cũng không thích đánh đánh giết giết loại hành vi này”, Triệu Mãn Duyên bất đắc dĩ nói.
Nữ bồ tát Thu Cúc biểu hiện điềm tĩnh, xem là vừa rồi không nghe thấy gì.
“Là như vậy, ngoại trừ mấy cái đó ra, hắn thật có rất nhiều điểm ưu tú, vì sao Thu Cúc bồ tát lại không nhắc đến, lại đi chằm chằm vào mặt xấu của cá nhân đâu. Người là bồ tát, theo lẽ phải nhìn vào hướng thiện mới đúng, đừng như Thiên Sứ, bọn hắn chỉ suốt ngày nhăm nhe tội lỗi người ta để trách phạt. Giết xong 11 869 người kia, huynh đệ ta trong lòng đã hối hận rồi, hắn cũng là vì một cái sinh mệnh người thân đi tới phẫn nộ đánh đổi. Thu Cúc bồ tát, ta hỏi ngươi, ngươi có con cái hay không?”, Triệu Mãn Duyên nói rằng.
“Bần ni là người xuất gia, không có tình si, con của ta chính là dân quốc”, nữ bồ tát Thu Cúc nói.
“Vậy thì ngươi không hiểu đúng rồi. Mỗi người có một mặt thiếu thốn nhận thức, ta cái này có thể giúp cho ngươi mở mang một chút. Chẳng hạn như nếu ngươi có cốt nhục, nó là một cái hài đồng đáng yêu vô cùng, cuối cùng có người bắt tiểu hài đồng của ngươi đi, ngươi nhất định sẽ bất chấp tất cả để đoạt về. Đây là khuôn khổ huyết mạch cùng cốt nhục lý lẽ”, Triệu Mãn Duyên ngữ khí mười phần tiên chân nói nói.
“Có thể như vậy sao, vì một người, đánh đổi cả sinh mệnh thế gian?”, nữ bồ tát Thu Cúc hỏi.
“Có thể, miễn chúng ta thấy đáng là được. Ngươi xuất gia, là cái nữ ni cô tu hành giả. Thế nhưng là phụ thân phụ mẫu ngươi sinh ra ngươi, bọn hắn một mức mong muốn nhất chính là thấy ngươi lớn mạnh phát triển a, là bảo vệ vô điều kiện bất chấp. Huynh đệ ta đến không có tàn sát chi ý, hắn muốn là thương thảo, truy tìm Khufu sự tình, các ngươi khư khư cố chấp năm lần bảy lượt bắt lấy hắn con gái, chính là lý do như thế này diễn sinh”, Triệu Mãn Duyên nói rằng.
"Đây là ngươi đang đứng trên lập trường người báo thù tới nói?" nữ bồ tát Thu Cúc hỏi một câu.
“Không có, ta đứng trên góc độ người phán xử công tâm a. Hắn đã là hạ thủ lưu tình. Phật pháp từ bi, hướng thiện không chờ đầu thai. Lý luận không nên cố chấp, ai sai ai đúng, ngươi và ta đều có thể nhìn rõ phía nào có lý lẽ hơn a, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu hắn là chân chính ác ma, các ngươi tuyệt đối không còn cơ hội trở mình. Nương tử của hắn...khặc khặc, e rằng còn đáng sợ gấp vài lần cái kia hắc ám vương cổ xưa đang ngủ say dưới đại địa Thiên Quốc đi”, Triệu Mãn Duyên diễn đạt ý mình đến thật tự nhiên.
Nữ bồ tát Thu Cúc rất là giật mình.
Còn cho rằng hắn là một cái kiếm chuyện giảo hoạt người, hóa ra thật sự hiểu biết về Phật tâm.
"Đạo lý này có lẽ không sai, nhưng còn chưa lấp được một lỗ hỏng. Phật pháp xưa nay không can thiệp trật tự thế giới, sinh cùng tử ranh giới cũng không thể can thiệp. Chẳng hạn bây giờ chúng ta nói về Jasper đi, hắn đã từng là cường đại chiến thần trong Thiên Quốc, vì Thiên Quốc đã làm nhiều lần cống hiến, cứ việc hắn lỡ bước sa cơ bị ma đạo nhập, tín ngưỡng cái gì đó Đọa Thánh Vương; nhưng hắn đối với Thiên Quốc xưa nay trung thành chưa bao giờ có cải biến, hắn bắt đứa trẻ trước hết xuất phát từ an nguy cho Thiên Quốc. Mạc thí chủ giành lại được đứa trẻ, giết hắn thì thôi, còn tàn nhẫn dùng hành vi trời đất khó tha tra tấn khổ hạnh, để hắn linh hồn chìm vào vạn kiếp bất phục. Cùng một cách trả thù giết người, vì sao lại đối với đồng loại tiến hành cái kia thủ đoạn man rợ?" nữ bồ tát Thu Cúc ngữ khí kiên định không gì sánh được nói.
Trong mắt nàng, Mạc Phàm phạm vào sai lầm đã không cách nào dùng tha thứ để hình dung, nếu như đem đủ mọi loại lý luận đến nói, trừ phi là nàng bị ám sát chết đi, bằng không, hành vi tàn nhẫn giết người kia của hắn vĩnh viễn là một loại ghê tởm cần bài trừ.
Cho dù Thiên Quốc nguyện ý bỏ qua, bản thân nàng không còn cách chống đối. Song, đối mặt cái này hung hăng cường đại địch nhân, Thu Cúc lại không có một tia sợ hãi.
Triệu Mãn Duyên cũng là rất bất đắc dĩ, vốn còn muốn đem miệng lưỡi mập mờ che vết, nhưng nào biết được nữ bồ tát giả quả nhiên nghiêm túc như vậy nghiêm túc.
“Hảo, ta thừa nhận cách làm của hắn có chút nhẫn tâm. Nhưng thật cần thiết, không đúng sao?”, Triệu Mãn Duyên nói.
"Cần thiết, xin chỉ giáo?" nữ bồ tát giả hỏi.
“Tính chất răn đe. Đức phật chân chính không ngại ánh mắt người đời soi mói. Hắn dùng cách tàn nhẫn nhất giết Jasper, ngươi nói xem, bao nhiêu ở vân không Thiên Quốc lúc đó chứng kiến sẽ nảy sinh sợ hãi cùng chán ghét trong lòng. Một vạn người, mười vạn người, một trăm vạn người, thậm chí toàn bộ Thiên Quốc. Từ sợ hãi cùng chán ghét dần dần sinh ra sự thoái hóa tấn công, dần dần đi đến tàn cuộc, không còn thêm người đổ máu, không thêm sự tình nào đáng tiếc nữa. Hắn vì cho mình trở thành một cái sát nhân tàn nhẫn nhất, cũng là gánh trên lưng sự gièm pha khiếp sợ, cuối cùng phổ độ được những người còn đang sống. Có đúng không?”, Triệu Mãn Duyên nói.
“Thu Cúc a Thu Cúc, ta hỏi ngươi, là ngươi trong tình huống đó, ngươi sẽ làm gì. Để cho con của ngươi chết, hay là để cho ngươi chết, hay là tiếp tục tàn sát phần còn lại Thiên Quốc? Nghĩ một chút, cách của hắn, mới là chân chính nghĩa hiệp, mới là chân chính thánh nhân có Phật ở trong tâm”
“...”, nữ bồ tát Thu Cúc nghe đến, ngôn ngữ trong đầu đang suy nghĩ đột nhiên bị mạnh mẽ cho đạp đổ. Loại lý luận như vậy, đúng là nhất thời không cách nào phản bác được.
“Đôi lúc, cái ngươi thấy là mặt nổi sự tình, cùng thiện lương không có quan hệ. Giống như cha ta, hắn sinh thời vơ vét của cải, khống tràng số liệu tài chính, bốc tiền của nhân viên, càng không quan tâm một chút thuê sát thủ giết chết những công ty tiềm năng có thể soán ngôi mình. Đó là mặt chìm, còn mặt trái, mọi người coi hắn là Bồ Tát sống, tạo công ăn việc làm, giúp kinh tế quốc gia khởi sắc”, Triệu Mãn Duyên nói.
“Triệu thí chủ, ngươi làm sao lừa gạt ta. Vừa nãy ngươi nói nhà ngươi ba đời cung phụng Phật đạo. Vì cái gì phụ thân ngươi làm như vậy đi trái đức phật lương tâm?” nữ bồ tát Thu Cúc con mắt phật tử chớp chớp mấy cái, mở miệng cắt ngang.
“Thì là ba đời theo đuổi Phật giáo a, bắt đầu từ đời ta là thứ nhất. Sau đó đến con trai của ta, xa hơn là ta cháu đích tôn”, Triệu Mãn Duyên nói nói, đồng từ không hề chớp mắt.
“????”, Thu Cúc sửng sốt một chút
Người này cảnh giới đạo tâm cao thâm khó lường.
Phật tâm nói chuyện nhân quả, là từ tiền đằng trước ra hậu đằng sau, từ đời cha thụ về đời con. Hắn nhưng phảng phất thánh nhân, lại có thể đi về tương lai, tự mình lừa chính mình, quả quyết chính mình phía sau ba thế hệ đều theo Phật pháp tín ngưỡng.
Đạo hạnh thế kia, Thu Cúc xin ngã mũ bái phục.
Thấy đối phương tạm thời thất thế lý luận, Triệu Mãn Duyên tiếp tục một bộ giảng đạo: “Ngươi biết Trung Hoa đại lục không, có biết qua Cố Đô lầm than, Ma Đô bị hải yêu vây quét sự tình, còn có xa xa một chút, từ Ai Cập, cho đến Âu Châu, vươn xa ra Mỹ Châu. Chính huynh đệ ta hảo hảo cùng ta phù hộ cho bao nhiêu người tai qua nạn khỏi. Năm ngoái còn có một trận đại dịch quy mô toàn cầu, cũng là chúng ta phá án, điều phối thuốc chữa... Hết thảy mấy điều này, có cái gì là kém so với Phật tự đâu. Các ngươi chân chính tu Phật, nhưng phổ độ so với hắn kém, tuệ căn so với ta còn cần phải học hỏi”.