Không đợi lâu, William lập tức tổ chức một cái ngôn ngữ, hỏi: "Ta biết rất nhiều người có động cơ để làm một thứ gì đó bài bản và theo đuổi đến cùng, đổi lại là ngươi, Mạc Phàm. Ngươi vì cái gì xưa nay rất thích nhúng tay vào chuyện của người khác?"
"Kì thực ta rất hiếu kỳ, vô luận là hải yêu, vong linh, địa ma yêu hay là hắc ám đế vương sự tình, lại hoặc là xa xôi tận Ai Cập biến cố, các quốc gia liên minh đều phát ra tín hiệu tương quan tuyên bố thảo phạt Ai Cập, liền ngay cả những thế lực tổ chức trên thế giới cũng nhắm mắt làm ngơ, bỏ mặc cho các quốc gia mang theo quân pháp sư hàng chục vạn người đi phát động khiêu khích lẫn nhau, nhưng là vì cái gì ngươi không chịu ngồi yên một chỗ đâu?"
“Chẳng lẽ ngươi thật sự cho mình là đại biểu thiên sứ, thay mặt thiên sứ làm trật tự giả? Nhưng nếu là vậy, cùng lời nói trước đó của ngươi phê phán bọn hắn, ta liền cảm thấy quá buồn nôn".
Mạc Phàm không nghĩ tới là vấn đề này, có chút ngoài ý muốn nhìn một chút William.
"À, ta quan tâm cái thế giới này tồn vong". Mạc Phàm đáp.
"Vì cái gì? Lấy ngươi lực lượng hiện tại, cho dù là ta chủ thần muốn tìm ngươi truy sát cũng không hẳn sẽ tìm được ngươi. Ngươi có thể yên ổn sống, có thể lành mạnh sống, có thể hưởng thụ phú quý cùng người ngươi yêu thích một dạng". William chất vấn.
"Nghe giống như các ngươi đang phiền lòng bởi vì ta phá đám chuyện tốt vậy. Hắc hắc, thế giới một khi đi hướng hủy diệt, lệch khỏi quỹ đạo văn minh nhân loại, tất cả sinh mạng như thể đều chạy không khỏi yêu ma cùng số chết, coi như ngươi ta, có thể sống sót thì lại làm sao?" Mạc Phàm ngồi bắt chéo chân, hai tay chụm vào nhau gác lên bắp đùi, mỗi câu trả lời đều chân thành hết sức.
“Sống sót, không tốt sao?” William thản nhiên nói rằng.
"Một ngày nào đó, yêu ma sẽ càng cường đại, nóc nhà đế vương nhất định sẽ không cho con người chỗ sinh sống. William, ta đã từng sống cho ta, nhưng là ta đã có nữ hài tử, giờ khắc này, nàng chính là ta tâm bệnh. Có một số việc nếu thời điểm bây giờ ta trốn tránh, tương lai thế hệ các nàng nhất định sẽ phải đối mặt", Mạc Phàm nhìn tới Thiên Hy trong tay Tiểu Mei, nở ra một cái vô cùng mãn nguyện nụ cười, "Loại tình huống đó, không nên xảy ra. Tỉ dụ một ngày đối mặt với tận thế, có người có thể thay đổi nó, có người không thể. Mà ta, hiện tại ta có năng lực như thế".
Nửa câu sau Mạc Phàm nói ra, khuôn mặt của William hầu như xám xịt, ngoài ý muốn không thể thốt nên lời.
“Ta có năng lực như thế...”
“Ta có năng lực như thế...”
“Ta có năng lực như thế...”
Câu nói này lặp đi lặp lại trong thùy não William không biết bao nhiêu lần, như thể nhấn mạnh hắn rằng, vô luận là Vĩnh Yên Vương hay Đọa Thánh Vương sự tình, con người trước mắt này dĩ nhiên sẽ không bao giờ lùi bước, càng mạnh mẽ tiến tới.
Mất một lúc, William mới ổn định tinh thần, mở miệng nói: “Nhân loại sinh vật này, bọn hắn vẫn là luôn tham lam, từ tham lam đạt được lại trở nên ngạo mạn. Ngạo mạn sinh ra ghen ghét, ghen ghét nảy sinh cướp bóc đồ sát lẫn nhau, tranh giành lẫn nhau, tận hưởng thú vui bạo lực. Thiên Quốc thấu triệt đạo lý này, cho nên từ lâu đã không muốn vươn tay ra cứu vớt bọn hắn. Đọa Thánh Vương, chủ thần của ta, càng sáng suốt hơn nữa, ngài muốn là đem Thiên Quốc cùng một chỗ cho san bằng".
"Nhưng ngươi cũng là loài người". Mạc Phàm nói.
"Ta tình nguyện chính mình không phải loại này hạ đẳng mà tràn ngập nguyên tội sinh vật". William nói.
“Tình nguyện, ngươi sau đó trở thành cái gì?” Mạc Phàm hỏi.
“Chủ thần của ta ban cho ta vĩnh sinh, ta sẽ giống như ngài, đạt được vài ngàn tuổi, vài vạn tuổi, trở thành bất tử sinh vật”. William có chút háo hức nói ra.
Mạc Phàm lặng yên.
Vĩnh sinh...
Ra là dạng này hứa hẹn, đứng trước tuổi thọ nguyên bản nhân loại, kì thật vĩnh sinh vẫn là một cái cực kỳ khiến người ta thèm khát.
Nhân loại có nhân loại hạn mức, ngay cả cấm chú pháp sư, ngay cả chí cao vô thượng thiên sứ 16 cánh, bọn hắn đều không thoát ly được mệnh cách tuổi thọ; vĩnh viễn là không có mấy trường hợp sống lâu hơn 100 tuổi. Mà lại là, tuổi thọ luôn luôn trở thành một cái vô cùng nan giải vấn đề cho pháp sư, chẳng hạn tới xế chiều mà nói, tinh thần sẽ bắt đầu xuất hiện thoái hóa, ma pháp sẽ không còn ổn định, càng ngày càng giảm sút.
Đây mới chính là khuyết điểm lớn nhất của loài người.
William có vĩnh sinh, sẽ giống như Lucifer một dạng. Đó là phá gồng xích mệnh cách nhân loại, mấy ngàn năm sau, mấy vạn năm sau, chuyện bọn hắn làm hôm nay, coi như là nhân loại chết hết rồi tái sinh, sử sách cũng theo kẻ tồn tại cuối cùng mà sửa đổi.
"Nơi này có một cái chỗ mâu thuẫn”. Mạc Phàm lại hỏi: "Ngươi nói ngươi tình nguyện không muốn giống con người một cái cấp thấp sinh vật, vì sao lại tham lam giống người đâu, ngươi muốn vĩnh sinh, đó là dục vọng".
William khóe miệng co giật, nhất thời không thể phản bác được.
“Lucifer là một kẻ bị tổn thương. Nguyên do bị tổn thương, hắn dần dần phát sinh đả kích, lại muốn đi thương tổn tất cả người khác. Hắn hận Thiên Quốc, hận Thánh Thành, hận các ngươi gia quyến chim chóc, thánh quang... sau cùng là hận nhân loại. Ta biết hắn vĩnh sinh lực lượng là từ đâu đến, nhưng ngươi đi theo hắn, đạt được hoàn nguyên bất tử thì sao? tương lai ngươi lại là kẻ đi đồ sát nhân loại chỉ để đứng trên đỉnh thiên nhai nhìn thấy tên nữ nhân của hắn? William, ngươi có bệnh não tàn phải không?” Mạc Phàm không khách khí mắng.
“...” William sắc mặt không tốt, hắn đang cố nhẫn nhịn, không nói tiếng nào, đang cố canh thật kĩ thời gian.
"Ta hỏi một câu nữa, là một câu ta đã hỏi trước đó”, Mạc Phàm nói, “Các ngươi muốn hồi sinh Vĩnh Yên Vương là mục đích gì?”
“Tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Một trận rung lắc liên hồi lan truyền toàn bộ lầu tháp chùa chiềng, lan vào điện chủ tẩm thất bên trong. Loại này chấn động, dĩ nhiên càng mang theo khí tức hùng hậu thổi đến, thổi vào sóng lưng mọi người, để cho vô luận là Mạc Phàm, Mục Bạch, Eileen hay Asha Corea đều cảm thấy thật có nhiều tia bất an đang ngập tràn lởn vởn.
“Bên ngoài có động tĩnh lớn, Mạc Phàm, nhanh một chút”. Eileen mở miệng nói.
“Chúng ta ra ngoài trước”. Mục Bạch nói.
“Không, không ai được phép ra ngoài, tiếp tục nhẫn nại chờ, bên ngoài còn rất nhiều người phòng thủ”. Tiểu Mei dứt khoát cản lại.
Nàng sắc mặt lúc này cũng kịch biến, thật nhiều mồ hôi giọt đổ trên trán nàng nhiễu xuống, thấm qua tấm lưng, gáy cổ chảy xuống, ướt sũng cả tà áo.
Mọi người cũng là sửng sốt mãi không thôi, chưa từng có ai thấy bộ dạng như vậy của Tiểu Mei, đây là nàng lần đầu tiên tỏ ra sốt sắng đến vậy.
Mạc Phàm nhìn nàng, tâm tình trong lòng càng phức tạp một điểm. Nhưng hắn lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, tiếp tục nuốt xuống một ngụm nước bọt
“Mau nói!” Hét lên một tiếng. Mạc Phàm bàng bạc không gian xuyên qua, đưa tay trong hư không một trảo, bóp lấy cổ họng William, rồi tiếp tục chớp mắt di động, thuấn di đến sát vách tường, đập mạnh thân thể William vào vách.
Hồng Ma Hữu Kiếm xoẹt ra lít nhít lôi điện giữa phòng, bị hắn nắm trong tay.
"Chậc chậc, dạng này không kịp", William tiếc nuối lắc đầu, "Xem ra ngươi cần trước mở mang kiến thức một chút địa ngục. Giết ta, ta bất quá là về địa ngục, chủ thần ta lại có pháp lực hồi sinh ta, nhưng ngươi thì không có diễm phúc đó".
"Ta kiến thức qua rất nhiều địa ngục, nhưng đến bây giờ còn chưa chết", Mạc Phàm ngữ khí phi thường lạnh lẽo, “Hoặc là ngươi bây giờ nói, hoặc là đến địa ngục ngươi cũng đừng hòng được xuống. William, ta cho ngươi biết, chết trong tay ta, trên đời này không có địa ngục dám nhận xác ngươi”.