Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 565: Hồng chỉ hoàn



Mây mù nồng đậm, khắp nơi bởi vì sương lạnh bốc lên từ Hư Vô Nại Hà quanh năm suốt tháng mà thảm thực vật nơi đây đặc biệt sinh trưởng nên hình thù quái dị, thân ngắn, cành to, vành hoa bè rộng, có chút như là hoa sen trong đầm lầy, trên cánh hoa cũng còn ngưng đọng nước của không ít hạt sương.

Đêm mát rượi đốt lên lửa trại, ba người, một nam hai nữ ngồi đối mặt nhau, bóng ảnh bị lửa phất phơ chiếu vào vải lều, yên bình mà ấm áp, tựa hồ thơ mộng kiểu gia đình cắm trại như vậy, thời gian cũng đình chỉ chậm trôi tại trong khoảnh khắc này.

“Tiểu Viêm Cơ!” Mạc Phàm tông giọng lộ ra muôn phần ấm áp.

“Lánh lánh ~~~~”

Bé nhỏ cỡ một bàn tay Tiểu Viêm Cơ chui ra từ không gian khế ước, đáng yêu vẫn hỏa rớt xuống trên vai Mạc Phàm, nàng nhún nhảy tưng tưng mấy cái, lanh lánh tiếng kêu tinh linh thiên thần khiến người khác thật không cách nào không muốn sủng được.

Sương hạt làm địa phương này ẩm ướt, vai của Mạc Phàm đồng dạng thấm một chút nước sương, Tiểu Viêm Cơ nhảy nhảy thời điểm, trượt chân xuống, đập mặt một cái bịch lên mảnh áo hắn, mũi đỏ chót, mếu máo.

“Lánh ~~~”

Mạc Phàm đem ngón tay khẩy khẩy xoa đầu cho Tiểu Viêm Cơ, vuốt vuốt xuống lưng của nàng, lại đặt nàng gọn gàng trong lòng bàn tay, hướng tới bên má kì kì, ôm ôm, có chút cảm xúc dạt dào bày biện ra trên nét mặt.

Hắn nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ trong đầu, nở nụ cười đối với Viêm Cơ nói: “Khuê nữ, ba ba sẽ không lại để ngươi một mình khổ chiến”.

“Lánh lánh ~~”

Tiểu Viêm Cơ không hiểu lời hắn nói, càng không nhận thức được cái gì tình huống nghiêm trọng ở tương lai. Nàng thấy hắn sủng, chính mình vui vẻ nhảy cẩng lên, hôn ba ba một cái, lại bay đi, bay đến bên người Apase, đậu lên mũi Tiểu Hy chơi cùng.

Mạc Phàm nhìn các nàng ở cùng một chỗ, ánh mắt đặc biệt chứa đầy ấm áp tình thương như người cha vậy, là một kiểu nguyện ý gánh vác cả cuộc đời này cho hai nàng.

Thế giới kì thực rất đáng sợ, chính như Tiểu Mei trả lại hắn ký ức của một lần giả tượng tương lai kia, quá nhiều không biết hung hiểm ập đến, liền liền cường đại như Mạc Phàm, bất quá cũng đều là đang lái thuyền nhỏ qua sông, xuất hiện vòng xoáy nước xiết, đá ngầm cản trở, hay cọc gỗ đắm thuyền là không thể tránh hết được, nhưng nếu là có thể tránh, dĩ nhiên càng nhiều người sẽ lợi dụng hắn con đường chạy tới, từ phía sau đâm vào lưng mình.

Kuran Yurri, Jasper, William, Khufu, Vĩnh Yên Vương, Đọa Thánh Vương, các ngươi chờ đó, ta Mạc Phàm kiếp này trở lại, liền là các ngươi cao nhất danh ngạch báo thù.

Nhắc tới Đọa Thánh Vương, Vĩnh Yên Vương, Mạc Phàm bất giác nhớ tới Vĩ Linh Hoàng.

Hắn kì thực đã tưởng nhớ tới nàng, một loại không chỉ riêng dục vọng tưởng nhớ, liền là nàng tại sống chết một khắc đều không do dự bảo hộ hắn tính mệnh, tự nàng bị thời không loạn lưu kia cuốn đi, sống chết không rõ, đoán chừng khả năng sống sót là ít hơn một chút đi.

Vĩ Linh Hoàng…

A… túi gấm!!

Mạc Phàm đột nhiên nháy nháy mắt, khẩn trương lấy ra túi hồng gấm từ trong không gian bồn chứa. Một cái kia tương lai hình ảnh phảng phất là cái này thiếu sót, hắn đều cố gắng không để sai phạm lặp lại.

Thần Mộc Tỉnh là không có sai hình ảnh, nhưng Tiểu Mei nói cho hắn biết, mệnh quỹ cũng không phải vô pháp sửa được. Bất cứ một chi tiết nào liên quan tới mệnh quỹ được cải biến, mang ý nghĩa chính là tương lai có thể tạo nên rất lớn tác động thay đổi.

Apase, Tiểu Mei hai cặp mắt đồng thời hồi hộp nhìn theo Mạc Phàm mở ra túi gấm. Đương nhiên, Apase lúc này cũng đã biết đến một tương lai kia, là do Tiểu Mei tổ chức ngắn gọn ngôn ngữ giải thích cho nàng.

Trong túi gấm là một mảnh da dê màu nâu sạm, ở góc bên dưới mảnh da dê có một cái khoan bị đục, chỗ đục liền thay thế một cái chỉ hoàn màu đỏ.

“Giống như ta đọc không được”. Mạc Phàm gãi đầu một cái, hắn nhìn tới mảnh da dê chữ quyết kia, căn bản không hiểu.

“Để ta đi. Không có loại chữ viết nào mà Medusa gia tộc không biết”. Apase nói ra.

Nàng tiến tới, cầm lấy mảnh da dê từ trên tay Mạc Phàm, nhìn một chút liền hai con ngươi đã lóe lên quang trạch, mở miệng làu làu: “Nam lĩnh Phi Châu, Trung dung sa mạc, Thánh Sơn mộ nhân, Linh Vĩ đế quốc. Đeo hồng chỉ hoàn đi đến đó, ngươi sẽ biết chính mình bí mật. Nương tử của ngươi”.

Đọc xong thời điểm, Apase không khỏi một miệng bật cười thành tiếng: “Đại ca ca, ta liền xem đã biết nàng dụng ý, đây là phi thường cố tình viết để ngươi không đọc được, phải nhờ đến người khác dịch thuật. Mà dạng này đọc to dịch thuật, nếu có Mục Ninh Tuyết tỷ tỷ hay Tâm Hạ tỷ tỷ đứng đây, ngươi hẳn sẽ rất biết thân biết phận”.

Mạc Phàm trừng mắt nàng một cái, giật lại mảnh vải, cũng tiện tay tháo cái chỉ hoàn kia xuống đeo lên mình ngón cái.

“Vừa khớp luôn nha, giống như hồng ngọc, mười phần tương đương tín vật phu thê đi”. Apase tiếp tục trào ý cho chọc.

“Đừng giỡn nữa, chúng ta thời gian rất gấp. Bằng không, hết thảy lại tiếp tục như cũ phát sinh”. Mạc Phàm không biết làm sao cho Apase dừng lại trào phúng, lập tức bật chế độ diễn kỹ, lành lạnh mà nghiêm túc.

Hắn do dự một hồi, vẫn là quyết định đi về hướng thuận kiều rời khỏi đảo cốc sương mù.

“Tỷ phu, ngươi đi đâu? Eileen tỷ tỷ sắp tới”. Tiểu Mei nói.

“Ta biết, cho đến lúc nàng tới sẽ còn khoảng hơn hai giờ nữa, ta muốn lặn xuống Hư Vô Nại Hà”. Mạc Phàm mở miệng nói ra.

Tiểu Mei nghe hắn nói mà giật mình, nghiêm trọng thần sắc nhìn chằm chằm tự mình người tỷ phu này.

“A, đừng nói với ta ngươi muốn...”

“Ân, hai giờ đồng hồ là đủ. Tiên Hải Sa Vương, ta cần cái này đế vương tinh phách, giống như bởi vì có ký ức tiền thế kia, ta đối với thủy hệ năng lực càng đi xa hơn lĩnh ngộ, nhanh chóng tiến lên siêu giai thủy hệ trước”. Mạc Phàm nói ra, nội trong vòng một chớp mắt sau đó, đã hóa thành bụi vẫn mất tích.

Một đạo bôn lôi màu đen di chuyển như chớp điện ở trong sương vụ, nó dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua vân kiều bắt sang sông, một mực thông hướng cái kia càng sâu khó dò sương mù.

Nương theo vân kiều tiến vào đến hư vô chi hồ cực kỳ thanh tịnh, đây chính Hư Vô Nại Hà.

Lần nữa một kiếp này đứng ở mặt hồ nhìn xuống dưới, có thể lại thấy Thiên Quốc lãnh thổ rộng rãi cùng chấn động tầm mắt vô cùng, tám bề có to lớn mênh mông dãy núi bao trụ, có thơ mộng lam uyên uốn lượn chung quanh thanh giang, hồng hà, càng có vô ngần thần thánh rừng rậm, nồng đậm chi quang, dồi dào tiên khí sinh mệnh, phảng phất đúng bản chất thần bí cùng mạnh mẽ nhất quốc gia bên trong nhân loại.

Tận lực hít sâu vào một hơi, Mạc Phàm nhảy xuống Hư Vô Nại Hà.

Không có mù đường, không có bí mật, không cần để ý. Mạc Phàm rất nhanh tìm được đến Kim Ngư Hổ Phách tộc đàn.

Giữa lòng Hư Vô Nại Hà, Mạc Phàm đem hỗn độn sao chép phân thân ra sáu đạo ảnh, ở bốn phương tám hướng di hình sát phạt, tại cực đoan thời gian ngắn nhất, liền khắp nơi chỉ còn nhìn thấy vô số mẫu xương cá cùng huyết dịch lả tả chìm xuống đáy biển sâu.

Tiểu Nê Thu hôm nay đồng dạng là tràn ngập phấn khởi, khi không được tiếp nhận hàng vạn tinh phách dưỡng chất, mỗi một tinh phách càng là có chất lượng nồng độ quang minh không nhỏ, thuộc về trước nay chưa từng có thánh chất thức ăn.

Nói khoa trương một chút, kì này hộ quốc thần long làm việc rất tốt, tại thần bí xa lạ quốc gia vậy mà kiếm được một bãi quái phồn thịnh ra trò.

“Ong ong ong ~~~~~~~~”

Ăn no đang tiêu hóa thời điểm, Tiểu Nê Thu lại lần nữa giống như cảm ứng được một cái khác phi chất chất lượng quý tộc khẩu phần, so với hàng vạn Kim Ngư Hổ Phách còn để cho người ta chảy nước miếng hơn.

Trước mặt nó, là một đầu thủy ngư quang ngư Đế Vương, Tiên Hải Sa Vương toàn thân kim huyết đang điên cuồng lặn nhanh trốn chạy.

Nhìn kĩ một chút bộ dáng của nó cái đuôi bị đứt ra làm hai đoạn, thấy con mắt của nó, vậy mà thở ra cả oxy, tựa hồ phi thường sợ hãi, vừa sợ hãi vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người ta bảo bảo đang yên lành ngủ ngon giấc, mơ thấy mộng đẹp, mơ thấy chính mình được Thiên Phụ đút đút đồ ăn ngon...

Vì cái gì ở đâu xuất hiện con chó biết bơi xuống cắn người ta???

“Vạn ngấn thủy lệ - Lam ngân li tâm!”

“Chíu chíu chíu chíu chíu chíu ~~~~!”

Hàng chục vạn giọt thủy lệ lam ngân không khác gì một trận tập nã laser đạn đạo số lượng vạn quân trong nháy mắt bắn vào người Tiên Hải Sa Vương, đem nó tuyệt đại đa số nội quan, ngũ tạng trên thân cho bắn nát, ngay cả trái tim cũng bị xuyên thủng, rốt cuộc bạo tạc toàn thân, vỡ ra hàng trăm, hàng ngàn quả bong bóng huyết dịch.

Tiểu Nê Thu chực chờ nãy giờ, no bụng về no bụng, chết cũng không bỏ lỡ cơ hội lè lưỡi ra hấp thụ tinh phách đế vương.

“Nhớ kĩ, kiếp sau đừng làm cá hồ người khác, muốn sống thọ thì chọn làm chó sân vườn nhà ta”. Mạc Phàm thở dài một hơi nói.

Hơn một tiếng chút đỉnh, nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, đi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.