Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 640: Vong linh bí mật



. . . . . .

Sphinx co quắp ở chỗ đó sủa, thậm chí qua một hồi, những vị cường giả siêu giai, bán cấm chú pháp sư kia cũng dám tiến lên bên cạnh Mạc Phàm, dĩ nhiên to gan nhìn xem nó sủa.

Đường đường Tử Thần Ai Cập, Sphinx luôn luôn ở tư thế để cho trăm vạn người chết một mực sùng kính, mà vật sống bên ngoài, cơ hồ cũng đối với nó phải quán triệt khái niệm biết sợ.

Hết thảy cũng chỉ tại Mạc Phàm.

Khốn kiếp nhân loại.

Tại sao đã rời bỏ Kim Tự Tháp, như cũ cũng bị hắn tìm tới tận nhà mới gõ cửa?

Tại sao cứ nhất định năm lần bảy lượt đuổi cùng giết tận?

Mặt khác, Sphinx không phải không công nhận, khí tràng của Mạc Phàm những năm gần đây xác thực quá mạnh, mạnh đến mức, ngay cả Minh Thần Khufu đồng dạng cực kỳ kiêng kỵ e dè, cảm thấy hay là không nguyện ý dây dưa với hắn.

Sphinx không hoàn toàn đồ vô tri ngu xuẩn, liền chỉ điểm này, nó nhìn ra được.

Hồi tưởng nhiều năm trước kia, ở quan ải Bắc Cương xâm chiếm, Sphinx đã từng có cơ hội giết chết được Mạc Phàm. Mạc Phàm lúc đó ác ma hóa, một mực vẫn bị Sphinx tổn thương, nếu không phải chủ quan khinh địch, Sphinx cùng với Minh Thần đội quân hợp lực một phen, thiếu chút đã đem Mạc Phàm ác ma trở thành câu chuyện lịch sử rồi.

Cơ hội một lần đó, không nắm bắt, sẽ lại không có cơ hội.

Mấy năm trôi qua, Sphinx phải thành thành thật thật cảm thán, nhân loại trước mắt mình trưởng thành phương diện tốc độ tuyệt đối là cường đại; cường đại đến yêu nghiệt cũng phải ngã mũ cúi đầu.

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Đến yêu nghiệt cấp độ còn có thể cúi đầu, làm sao chính nó một cái nho nhỏ đáng yêu tiểu nhân sư không thể cúi đầu đâu.

Sống mấy ngàn năm, không muốn oan uổng chết thảm! ! !

Phương diện khác,

Lặng yên đứng quan sát một màn này, Mạc Phàm nhìn thấy khuôn mặt nhân sư đều nằm sấp xuống, bày biện một bộ tinh nghịch hoàng kim chi cẩu, tức thì trong lòng không khỏi cảm thấy mấy phần xấu hổ giùm cho Khufu.

Sphinx đầu lâu, hai con mắt khoảng cách ở giữa, dĩ nhiên bị chém thành một cái rãnh sâu hàn khí, băng tuyết phủ đầy, bộ phận đều bởi vì sương khí khổng lồ tràn vào vết thương mà đông cứng.

Gương mặt kia, may mắn tạm thời không có bị đông lại, nhưng đâu đó thoảng nhẹ một cỗ cứng ngắc, thỉnh thoảng làm cơ hàm tiếng sủa của Sphinx không được tròn âm.


“Ngươi cảm thấy ngươi có chỗ dùng được phải không?” Mạc Phàm hỏi.

Sphinx khẽ bàng hoàng, lại suy tư một lát.

Thường thường mỗi một câu trả lời trong thời khắc sinh tử, đều có tác động mật thiết đến bản thân tính mệnh, không thể nói bừa.

Câu hỏi này còn có một trường ý khác, khi minh bạch sẽ được hiểu là: ‘Nếu ngươi đối với ta không dùng được, vậy thì ta trực tiếp chém ngươi, chào vĩnh biệt’.

Nhưng nếu dửng dưng mở miệng nói 'dùng được', loại từ ngữ này quá không đáng tin cậy.

Sphinx tựa hồ triệt để trấn định lại, lấy chậm rãi ngữ khí nói ra: "Ta kể cho ngươi một cái bí mật, lại dẫn ngươi đi tìm một cái khác bí mật. Lấy hai cái này bí mật cộng lại, hi vọng đủ thành ý dùng đổi mệnh t..."

"A a a ! ! ! ! ! !"

Sphinx thống khổ kêu lên, bàn chân chi trước của nó, liền thủng theo đường lưỡi kiếm Hồng Ma Hữu Kiếm, huyết khối ngưng tụ thành băng, đã thấy thân kiếm đều đâm xuyên qua, ghim chặt vào đại địa.

Gương mặt Sphinx vặn vẹo, hầu như quỳ bò trên đất, khúc khích đau đớn, nhưng không có nửa giọt nước mắt rơi trong tuyết bụi.

“Hảo giảo hoạt, ngươi thực sự cho ta kiến thức một ít tiến bộ khôn ngoan đấy. Thật biết cách thương lượng nhặt lại mạng mình”. Mạc Phàm cười nhếch môi, lộ ra khí chất cực kỳ hiểm ác.

Nói xong, hắn bình tĩnh nâng kiếm lên trên.

“A a a a ! !” Sphinx thống khổ gào thét.

Không phải lưỡi kiếm cắt ra lòng bàn chân nó, mà là bạt kiếm rút ra, liên miên sương băng giống như nắp cống hút nước một dạng, bùng phát trút một lần ra ngoài, phong quyển kéo vỡ nát một mảnh bàn chân to của Sphinx.

Trong dư quang giãy dụa, Sphinx cắn răng, cố nhịn đau, thâm tâm tràn ngập không cam lòng cùng oán niệm, nhưng nhất nhất biểu hiện không thái quá, không cùng Mạc Phàm đấu cứng.

Nó trông gian nan cực kỳ phun ra mấy chữ: “Tin... tin ta, ta tuyệt đối sẽ không nói dối nửa lời”.

Mạc Phàm dõi theo nó toàn bộ hành động bên trong, rốt cuộc mới chịu thu kiếm, gật gật hài lòng.

Đã thấy một bàn tay đặt lên Sphinx khuôn mặt, xoa xoa nó một con mắt vị trí, giống như xoa một cái tiểu bảo bảo nhân sư.

“Trước hết, bí mật về cái gì đã?" Mạc Phàm chất vấn.



“Kim Tự Tháp Khufu, Sát Uyên, viễn cổ tử tháp El Castillo, hư vô đảo, Minh Giới truyền tống cổng...” Sphinx ngữ tốc nhanh vô cùng phun ra.

Đây quả thực là gãi đúng chỗ ngứa của Mạc Phàm.

Ai Cập vong linh từ Kim Tự Tháp lại xuất hiện ở El Castillo tháp, El Castillo tháp bất ngờ tồn tại bên trong cơ quan cất giấu của Phượng Hoàng Thiên Tích Thần Đảo.

Cuối cùng, cũng là trọng yếu nhất vấn đề, Hư Vô Đảo, Minh Giới cánh cổng.

“Vậy đi, mù sư, ngươi kể cho ta nghe cái thứ nhất bí mật. Nếu ta cảm thấy xứng đáng, ngươi sẽ không nhất định phải chết”. Mạc Phàm quả quyết.

“Có thể được”. Sphinx đồng dạng dứt khoát trả lời.

Thứ này có thể cứu mình một mệnh, tuyệt không nên mắc sai lầm.

Nó hầu như đã tổ chức ngôn ngữ tốt trong đầu, một miệng đã chuẩn bị tường minh đi kể lại: “Hơn 2000 năm về trước, Minh Thần của ta, cũng là ta chủ nhân, cấm chú pháp sư Khufu. Khufu được triệu tập tham dự vào một trận vị diện quy mô chi chiến. Khi đó, chúng ta, hết thảy một phần tư vũ trang, chiến lực vị diện đều đứng cùng một phe, cùng một chiến tuyến chống lại một cái hùng mạnh tối cường thế lực đến từ Hắc Ám Vị Diện. Kẻ này gọi là Vĩnh Yên Vương. Vĩnh Yên Vương là huyết...”

“. . .”

Sphinx tóm tắt nhanh gọn Vĩnh Yên Vương cái kia câu chuyện cũ.

Cứ việc câu chuyện này, cùng sự tình liên quan đến Vĩnh Yên Vương, Mạc Phàm thậm chí đã rõ rành rạch hơn bất kỳ ai, nhưng hắn biểu hiện từ đầu đến cuối đều không đánh gãy lời Mù Sư, để yên cho nó diễn giải.

Diễn giải xong, Mạc Phàm mới tiết lộ: "Ta biết Vĩnh Yên Vương, ta biết cái kia cuộc chiến, không mượn phải nghe lại. Ngươi cũng đừng luyên thuyên rườm rà nữa, trực tiếp đi vào tiêu điểm vấn đề phía sau".

Khóe miệng Sphinx hơi co giật một chút.

Nguyên lai Vĩnh Yên Vương loại chuyện này hắn đã sớm biết.

Vậy mà ban nãy một mặt bình thản lắng nghe, giống như cố ý tiếp thu cái hiển nhiên sự việc.

Đây chẳng lẽ là thử xem mình có hay không nói dối sao...

Sphinx tận lực hít một hơi sâu.


Tự nhủ phải cẩn thận chú tâm điểm này, may mắn chính mình vừa rồi không có nói khống nói bậy, bằng không, mạng nhỏ khó giữ.

Sphinx tiếp tục bình tĩnh tự thuật: “Trận chiến qua đi phía sau, Khufu cùng Tần Thủy Hoàng đều bị ấn tượng bởi năng lực hồi sinh người chết của Vĩnh Yên Vương. Bọn hắn hướng cái này lực lượng làm kim chỉ nam truy cầu, sau đó từng cái từng cái đản sinh cố sự, bọn hắn giao tiếp được tới Minh Giới hành lang, mượn Minh Giới sức mạnh, phát triển vong linh, phát kiến ra khác biệt phương thức tái tạo vong linh ma pháp. Tuy là vong linh ma pháp so với Vĩnh Yên Vương, căn bản đều không thể so sánh, không cùng lý luận giống nhau, nhưng bước tiến đó, mục đích vẫn chính là tạo thành một nhánh không sai người chết quân đội”.

Điểm này Sphinx cũng nói không sai.

Chuyện xưa kể, Cổ Lão Vương nhờ vào Minh Giới hành lang lực lượng, kết hợp linh cốt huyền thuật mà Vĩ Linh Hoàng chỉ dạy, đem người sống bỏ xuống vĩnh viễn bên trong bóng tối, lảng tránh đi khỏi dương quang nhật liệt, cuối cùng thuế biến thành chân chính vong linh.

Ngược lại bên này Khufu, Sphinx nói thêm qua, Khufu từng là truyền thừa của nguyền rủa hệ ma pháp, hắn là cấm chú ma pháp nguyền rủa hệ vốn bị thất lạc. Từ nguyền rủa hệ, Khufu kết nối với Minh Giới hành lang, kêu gọi được Minh Huy, dùng Minh Huy kéo dài hơi tàn sự sống, chế tác được người chết quân đội.

Nghe tới đây, có một loại không cách nào miêu tả cảm xúc tại tâm Mạc Phàm ở giữa không ngừng súc tích.

Vĩ Linh Hoàng nhất định không có quan hệ gì với Tần Vương, đây là Mạc Phàm một trăm phần trăm xác định.

Như vậy, vì sao nàng muốn chỉ giáo một cái bí thuật, vì sao muốn để Tần Vương phải trở thành Cổ Lão Vương, thành Minh Vương một cái thủ trấn thân phận. Là để an bài Minh Giới càng xa suy tính sao!?

Mà lại là, tương truyền Vĩ Linh Hoàng từng bị Cổ Lão Vương phản phệ nguyền rủa, điểm này kì thật để cho người ta quá nhiều hoài nghi. Cổ Lão Vương cũng không phải chân chính cấm chú nguyền rủa pháp sư, hắn thời điểm đó chưa từng có thức tỉnh qua nguyền rủa ma pháp, ai có thể truyền thừa cho hắn, người được truyền thừa dường như là Khufu chứ không phải hắn. Huống chi cấm chú nguyền rủa, chưa chắc đã có tư cách chạm được vào người nàng.

Phía sau hành lang, nhất định phải có bí mật.

Bởi vì có liên quan đến Vĩ Linh Hoàng, Mạc Phàm lại càng nhất định phải tìm cho ra lẽ bí mật.

Mặt khác, cùng Ai Cập Khufu sự tình bên kia dính liếu, hắn là người truyền thừa của nguyền rủa hệ, không phải người khai sáng.

Đã từng có một đoạn thời gian nguyền rủa hệ hoàn toàn biến mất khỏi lịch sử ma pháp vị diện trước khi Khufu ra đời.

Tỉ mỉ suy đi tính lại, đối chiếu càng xa hơn thứ tự sự kiện. Người hợp thức nhất có thể truyền thừa cho Khufu, đồng dạng cũng là kẻ sáng tạo ra nguyền rủa ma pháp, Mạc Phàm vừa vặn chỉ biết một cái tên.

Lucifer.


. . . . . . .

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.