..........
Mạc Phàm nhíu chặt lông mày, từng cái suy nghĩ ở trong lòng nhanh chóng lướt qua.
Phượng Vĩ Uyên Ưng đột nhiên bất động thanh sắc, bảo trì khoảng cách là có ý tứ gì, là bị thương quá nặng, không thể trực tiếp cận chiến, vẫn là đang lặng lẽ ngâm xướng cái nào đó yêu thuật?
Không đúng, cả hai đều không đúng, loại này đang dã tràng hai đánh một thời điểm, Mạc Phàm thiếu khuyết thủ đoạn, địch nhân lại càng mạnh mẽ hơn, ngay cả Bách Sắc Vạn Vong Ưng con hàng này cũng khó đánh như vậy, hắn căn bản là không có bao nhiêu cơ hội động tới thân thể của Phượng Vĩ Uyên Ưng.
Mà ngược lại là đối phương, trường hợp song diện ưng thần đồng thời hợp lực tác chiến, rất hiển nhiên ngay sau đó Mạc Phàm sẽ bị dồn ép vào đường cùng, phi thường không có năng lực phản kháng.
Sở dĩ lý luận trên thuyết phục, bởi vì Mạc Phàm hiện tại đều miễn cưỡng có thời hạn duy trì ở Chuẩn Quân Vương trạng thái, không phải vĩnh viễn. Tà Thần hạch tâm ban cho hắn vô cùng cường đại mệnh cách, nhưng mệnh cách đều cần có đồng điệu hợp thức với thể trạng tu vi đến bổ sung; bằng không, chính là so với thông thường muốn tiêu hao rất nhiều, vừa gánh vác phản phệ lên thân thể, vừa trả giá hồn lực chính mình.
Điểm này Mạc Phàm cũng chỉ mới cảm ngộ ra thôi. Hắc ám vị diện hệ thống tu luyện cùng thế giới ma pháp nhân loại khác biệt. Ma pháp nhân loại giảng cứu hệ thống tinh tử, đột nhập vào chiều không gian thứ tư là Tinh Vũ thế giới để khai thác pháp tắc lực lượng.
Mà hắc ám vị diện lại chuyên sâu chú định hồn lực. Sinh vật hắc ám bàn về khế ước tài nguyên, hay nói cách khác, tư bản lãnh thổ chính là hết thảy. Căn cơ là lãnh thổ, có lãnh thổ liền mang ý nghĩa tất cả mọi thứ bên trong khối thuộc địa kia đều là chính mình toàn quyền quyết định, bao khỏa lãnh địa hắc ám cội nguồn năng lượng.
Làm Hắc Ám Vương, có vương quốc thuộc địa, liền giống như ngân hàng trung ương như vậy. Mỗi tấc đất, là một tấc vàng, mỗi tấc vàng, ươm trồng không biết bao nhiêu hồn lực thai nghén. Sử dụng hợp lý tài sản, sẽ nghĩ đến chuyện tổ chức chuyển đổi dòng tài nguyên, tài nguyên cung cấp sẽ là hắc ám vật chất, hắc ám quyền năng, cùng hắc ám sinh vật các loại. Ngân hàng chỉ việc biên soạn có lợi khế ước, sau đó cho vay nặng lãi cùng cái khác sinh linh ở giữa trao đổi, cuối cùng thu hồi hồn lực trả giá của kẻ sử dụng, lấy hồn lực đề cao chính mình sức mạnh.
Hồn lực ở hắc ám vị diện, chính là một dạng tương đương vai trò ma năng cùng tinh thần lực hai cái cộng lại ở ma pháp vị diện.
Đương nhiên, Mạc Phàm cũng không biết là bản thân hắn khác biệt; bởi vì hắn đồng dạng được pháp tắc ma pháp vị diện thừa nhận, có thể ở giữa hồn lực, cùng ma năng, tinh thần lực chỉnh sửa chuyển đổi một chút.
Ân, tỉ như ám ảnh ma pháp chủng loại kia, kì thật Mạc Phàm có thể đem từ lãnh địa của mình đến xài, hắn là Tà Thánh Vương, là Tà Miếu chi chủ, ai lại dám nói gì hắn đâu. Tuy cũng có tối đa hạn mức sử dụng, nhưng không đến mức phải đi vắt kiệt ma năng đến tắt lịm Tinh Hải như bây giờ. Đây là kiến thức vấn đề, cần giành thời gian đi đọc sách, rất khó tự mình đi lĩnh ngộ.
Hiện tại hắn chỉ biết một điểm, nếu chính mình không sớm mở phong ấn quay lại cấm chú cảnh giới, lấy ngưỡng tu vi siêu giai bấy nhiêu, e rằng không thể tiếp tục gồng gánh được hồn lực tiêu hao, có thể phải trả giá rất nặng.
Trở lại luồng suy nghĩ, Mạc Phàm loáng thoáng một chút niệm tưởng rằng: “Phải chăng Phượng Vĩ Uyên Ưng không muốn giết mình?”
Lẽ nào là cố ý mở cho mình một con đường quay đầu là bờ ? ? ?
Nghĩ liền làm, Mạc Phàm thử nghiệm quay đầu lại, nhẹ nhàng từ tốn kéo sợi bạch ngân quấn ở mắt xuống một chút, nhìn nhìn phía sau lưng cảnh tượng.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, trong chớp mắt này, tràn ngập ma diễm phóng lên tận trời, một đầu cực lớn Hắc Long phà phà long tức hủy diệt thải xuống, toàn bộ cơ quan thành mấy trăm dặm cũng vì đó mà run rẩy không ngừng, từ run rẩy cho đến đổ sập, hết thảy tử tháp mật thất đều bị chìm xuống mạch nước ngầm phía dưới lòng đất, nước ngầm chảy về biển cả, biển cả màu đỏ, giống như tế huyết, có lẽ không ai nghi ngờ đây chính là Hồng Hải bờ biển kia, thế giới điểm cuối cùng.
“Gào gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~”
“Chiếp Chiếp Chiếp ~~~~~~~~~~~~~~~”
Kịch liệt chống trả lại Hắc Long Đại Đế, Kim Bích Điểu Vương hai cánh quét ngang, chỉ một cái động tác đơn giản, hồng hải kịch chấn lên trăm mét sóng lớn, dữ dội vô cùng, đồng thời phá giải long tức chân long.
To lớn giống như sử thi, nhưng vô cùng nhuần nhuyễn bày ra ở trên chiến trường Minh Giới.
Hai đầu Đại Đế cấp bậc vẫn khư khư điên cuồng cắn giết, mỗi một lần va chạm, mỗi một lần trảo kích, thở ra long tức, không gian đều sẽ xuất hiện vết rách, hồng hải nước biển đều sẽ rung động, Hư Vô Đảo lộ diện trong khoảnh khắc này, nhưng không có bất kỳ cái nào vong linh quốc gia dám tới gần hai bọn chúng.
Một đen nhánh, một vàng óng ánh, tựa hồ đại biểu hắc ám cùng quang minh làn ranh phân định vậy, có chút để cho người ta mường tượng tới Hắc Long cùng Kim Long còn khuyết một trận chiến kia chưa bao giờ diễn ra.
Nhìn xem trận ưng long tranh đấu sinh tử không chết không thôi này, Mạc Phàm một tâm hồn mong manh dần dần trở nên vụn vỡ...
Quay đầu là bờ, quay đầu là bờ...
Nói thì dễ, nhưng vừa quay lại hắn liền minh bạch được, sau lưng mình chính là vực thẳm, vực thẳm bên dưới chính là Hồng Hải, toàn bộ Hồng Hải chỉ có duy nhất một cái bờ. Đó là Hư Vô Đảo.
Mà leo lên bờ này chính là ‘trọng sinh chi ta vong linh Mạc Phàm a’.
Thuyết pháp thế kia không thực tiễn, Mạc Phàm nhanh chóng lắc đầu phủ định, bàn tay cũng thành thành thạo thạo kéo sợi bạch ngân lên, trả về đúng chỗ cũ, quấn quanh chính mình đôi mắt.
Hắc Long Đại Đế cùng Kim Bích Điểu Vương ở giữa, bọn chúng thở thôi, đã thấy ngập trời tử vong khí tức rồi, sát ý có thể dùng từ khoa trương để hình dung.
Thậm chí, ngay cả Bách Sắc Vạn Vong Ưng cũng đang thoang thoảng nồng nặc sát khí đánh phá nghiền ép tam trọng đoàn đội Tô Lộc, Lãnh Liệp Vương, cùng Bạch Ngân Lonna. Loại này tà ác hiếu chiến, đồng dạng đã nói rõ bốn chữ ‘không đội trời chung’.
Phượng Vĩ Uyên Ưng hiển nhiên cũng biết điểm này, hiểu rõ thuộc hạ của mình, cho nên cầu hòa liền không có khả năng.
Mà thậm chí, nếu tự bản thân Phượng Vĩ Uyên Ưng từ bỏ giết chết Mạc Phàm khả năng, vậy thì hai gia hỏa kia chẳng phải cũng nên từ bỏ chiến ý mới đúng sao? Vì cái gì muốn điên cuồng như vậy?
Hết thảy bằng chứng bày biện ra trước mắt sẽ đi đến một kết luận, dù sao đi nữa, Phượng Vĩ Uyên Ưng vẫn sẽ đối với Mạc Phàm có mâu thuẫn thù địch.
Còn vì sao nó không trực tiếp ra, tạm thời không có cái nào thấu đáo lý giải được động cơ của nó.
Không, dường như còn một loại tình huống.
Trừ phi...
Mạc Phàm lấy tay chỉnh chỉnh mảnh vải bạch ngân quấn trên mắt, một thâm tâm nhiệt huyết dần dần nguội lạnh lắng xuống.
Trừ phi... Phượng Vĩ Uyên Ưng cũng không có chú ý đến Mạc Phàm hay Hắc Long Đại Đế. Bọn hắn bất quá là một chút kỳ đà cản mũi, là chướng tai gai mắt vật thể.
Chân chính Phượng Vĩ Uyên Ưng mục tiêu, xác suất không nhỏ rơi vào Hồng Ma Hữu Kiếm.
. . . . . .
Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.