Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 661: Thiên ý



. . . . .

Đứng hình...

Kiến thức diện mạo người nam nhân ngồi xe lắn trước mắt, Jasper triệt để đứng hình.

Hết đứng hình lại đến trầm mặc.

Phải trầm mặc một lúc, đoán chừng ít nhiều bảy phút tám phút gì đấy, Jasper mới chỉ tay về người này, dùng một loại ngữ khí ấp a ấp úng thốt lên: “Mạc... ngươi là Mạc... Mạc Phàm!!”

“Phải nha, ta là Mạc Phàm”. Mạc Phàm đơn giản giữ nguyên nụ cười trên miệng.

Nhìn đối phương cứ như vậy bình tĩnh nói ra, khuôn mặt Jasper bỗng chốc tối sầm lại, nửa ngày trời đều không có dấu hiệu hồi phục thần sắc.

Chân dung xác thực y đúc Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm... tại sao lại xuất hiện ở đây ? ? ?

Sở dĩ Jasper nhận biết Mạc Phàm, cũng không phải bởi vì hắn nắm giữ một ký ức tiền kiếp kia trong Thần Mộc Tỉnh dự đoán; Jasper chưa bao giờ có cái năng lực cao cường như vậy. Mà hắn ý thức được Mạc Phàm, như cũ liền là thông qua Ngạn Thánh Giáo trao xuống tin tức nhiệm vụ, là cấp lãnh đạo bên trên chỉ thị riêng cho một mình hắn, cân nhắc chăm sóc kĩ lưỡng đại ma đầu này.

William có lẽ nhận cái khác nhiệm vụ, hắn có động thái thu thập dữ liệu điều tra Mạc Phàm hay không, bản thân Jasper cũng không trả lời được. Về phần nha đầu Kuran Yurri, đoán chừng là không biết đi.

Còn Jasper thì khác, hắn nhiệm vụ một trong, tựu chính là Mạc Phàm; nhìn một cái, lập tức sẽ phân biệt ngay được.

“Ngươi... ngươi làm sao biết ta?” Tâm của Jasper bắt đầu dao động, rất là mơ màng nói ra.


Giống như đã soạn thảo sẵn ngôn ngữ cho lần này gặp lại, Mạc Phàm trong giọng nói mang theo vài phần tràn ngập ma mị, vừa ma mị vừa châm chọc: “Kiếp trước ngươi nói tên cho ta biết”.

“? ? ? ?” Jasper lần nữa lâm vào cực hạn sửng sốt.

Nói cái gì thế.

Kiếp trước... kiếp trước là đạo lý gì ! ?

Trên thực tế, Jasper không có sửng sốt bởi vì Mạc Phàm nói chuyện vô lý, mà hắn sửng sốt, chính là bản thân mình biết nó phi logic, nhưng một mực trong nội tâm không cách nào phủ nhận được, phảng phất thực sự tin tưởng có loại chuyện vô lý này tồn tại.

Bất quá, dù thế nào đi chăng nữa, Jasper nhớ rất kĩ, Dante đã truyền đạt nhiệm vụ từ Tuệ Tri Thần, đinh ninh khẳng định đại ma đầu này sẽ không xuất hiện ở Thánh Nguyên giải đấu.

Dựa theo bản thảo kế hoạch phía trên an bài, Jasper phải nhẫn nại chờ đợi Kuran Yurri xuất hiện ở nhạn môn quan, Hư Vô Nại Hà bên ngoài; một trong những đám người nàng dẫn về, xác suất rất cao sẽ có hắn. Cuối cùng Jasper mới cùng một chỗ gắp đá bỏ giếng buộc tội Mạc Phàm, để cho Thiên Quốc tư bản bóp nghẹt đối phương.

Hơn nữa, nguyên văn lời lẽ của Dante đặc biệt nhấn mạnh, muốn đủ thực lực để chiếu cố đại ma đầu này, liền phải thiết kế tình huống để dẫn dắt toàn bộ Thiên Quốc vũ trang. Đây không phải nhân vật mà một hai người như Jasper là có thể chống lại.

Vì vậy cho nên, gặp Mạc Phàm ở đây, câu chuyện trở nên hoàn toàn khác.

Tình huống có chút không quá thích hợp, tựa hồ lại cùng mình trù tính không giống nhau.

Không từ ngữ nào có thể miêu tả cảm xúc tại tâm Jasper đang không ngừng súc tích.


"Tuổi còn trẻ đã học thói nói nhăng nói cuội; ngươi thật không cảm thấy tình huống của chính mình là đang xấu sao?" Vị kia càng thêm già dặn so với Jasper, không nhịn được hành vi đùa bỡn của Mạc Phàm.

Mạc Phàm lại cười, phản bác lại ngôn luận của già nua pháp sư: "Ơ, không tin ta, thế bây giờ ta nói ta biết các ngươi đều là Ngạn Thánh Giáo nhân viên, các ngươi đã tin hay chưa?”

Một câu sau đó, thanh âm hắn ngập tràn ý vị khiêu khích: “Nói thế nào, biết lục đạo nhân quả hay không? Kiếp trước các ngươi gây nên tội nghiệt trầm trọng, người sống căm phẫn, người chết không dung. Cho nên kiếp này thiên phụ trùng sinh chi ta, đại khái đến đây để tiễn đám Ngạn Thánh Giáo các ngươi về lại địa ngục".

Vị già nua pháp sư là đô đốc người Maya, Joaquin.

Đúng vậy, hết thảy hùng biện đều tố cáo hắn là một tên Ngạn Thánh Giáo nhân viên.

Mặt khác, nghe ngữ điệu Mạc Phàm giống như muốn ăn tươi nuốt sống người, Joaquin đột nhiên rùng mình một cái, phút chốc toàn bộ ngôn ngữ đều bị đánh gãy. Hắn mang theo kinh hãi chi sắc nhìn sang Jasper, đồng dạng phát hiện biểu cảm quái dị trên cơ mặt Jasper, rốt cuộc ý thức được hành vi của mình.

Joaquin dần dần mất đi tùy tâm sở dục khí phách, khư khư lẳng lặng đứng yên một chỗ, thu liễm hơi thở, lắc lư cũng không dám lắc lư, mở miệng cũng e ngại mở miệng.

Mạc Phàm liếc sang nhìn Joaquin một chút, qua loa phán đoán được tâm cơ kẻ này.

Lúc nãy một phen hỏi thăm đằng sau, Joaquin là một gã nguyền rủa hệ cấm chú, như vậy, hắn là kẻ đã cố ý đứng sau màn ở đại thạch cương, dẫn dắt gài bẫy cho vô số pháp sư đi lạc tiến vào tử tháp El Castillo.

Nguyền rủa ma pháp, có một loại pháp môn gọi là định hồn thuật, pháp môn này chú trọng ấn ký sưu hồn, lại giống như phiên bản hắc ám của tâm linh ma pháp vậy, nhưng tàn độc hơn, thả trùng nguyền rủa để kiểm soát hồn phách người. Đám người Hirioko kia, thực tế là bị Joaquin khôi lỗi tiến vào tử tháp để thu thập tình báo. Chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao lấy cảnh giới cùng tâm cơ bọn hắn, rốt cuộc lại khó hiểu bị đám Vong Xuyên Ma Nhân câu được hồn. Thì ra nguyên do bọn hắn từ đầu đều đã vô thần không hồn phách rồi, đã bị một người khác thao túng trước đó.

Vong Xuyên Ma Nhân, bất quá chỉ là vô tình cứu bọn hắn thoát khỏi Joaquin thao túng, câu nhầm đi phần này trùng nguyền rủa.


May mắn là Joaquin cũng không quá am tường pháp môn kia, tên này lĩnh ngộ cấm chú còn kém, không độc lập thi triển được, thậm chí đều thần phú còn khó có khả năng thức tỉnh. Trình độ thế kia, tương đối chỉ múa rìu qua mắt thợ, là cấm chú yếu kém nhất trong hàng ngũ cấm chú, không thể để lại hậu quả di căn cho đám người Hirioko. Điểm này là tin tốt.

Mạc Phàm vuốt vuốt sóng mũi, nhẹ nhàng gắp lại mấy mẫu giả thuyết đặt ở trong lòng.

Đại khái giống như một kiếp trước kia, Mạc Phàm một đường thuận sơn môn, mặc kệ là tín đồ, thánh chức, hay cao tầng lãnh đạo Thiên Quốc, hết thảy trong tầm mắt hắn, liền bị hắn phá hủy; một mình chôn xác quá nhiều người, thi thể treo đầy nhạn môn quan, mấy loại già nua ngụy cấm chú thế này căn bản không để lại bao nhiêu ấn tượng, không nhớ nổi.

Có lẽ đã từng bị mình giết qua một lần cũng nên.

Hiện tại không hồi ức được nhiều như vậy.

Đã thiên ý sắp xếp duyên phận cho lần nữa gặp nhau, vậy thì chính mình đành thuận theo thiên ý, lại giết xuống một lần.

“Hai người các ngươi còn đứng đó làm gì. Nhanh, tới đánh một trận, đằng nào thì các ngươi hỏi ta cũng không có dự định trả lời, mà ta vừa vặn cũng không có lòng dung các ngươi đường sống. Thế thì song phương dùng bạo lực đến giải quyết đi a”. Mạc Phàm ngữ khí rất chi là trêu tức nói ra.

Jasper và Joaquin lập tức lộ ra kinh sợ, phảng phất bị lật đổ lá gan.

Không biết vì cái gì, cho dù là chưa từng giao thủ qua bao giờ, cho dù là mắt thấy gã ma đầu trước mắt chỉ là một tên siêu giai, còn là què quặt siêu giai, nhưng cả hai người bọn hắn tâm niệm ở giữa, đều hiếm thấy có một cỗ áp bức uy hiếp tinh thần vô cùng. Thậm chí, phất phơ một loại bị sỉ nhục bộ dáng.

. . . . . . . .

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.