Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 673: Triệu hoán sư



. . . . . .

Không chỉ là Thấu Đình Lôi Ti, những Thương Văn U Lang, Tử Linh Hỏa Long kia, bọn chúng cũng đều không có may mắn thoát khỏi, thậm chí bọn chúng cách tương đối gần nguyên nhân, mà bạo phát lại quá lớn, cơ thể ai nấy đều lung la lung lay không ngừng, Thục Nhục Ngưu Tinh tranh thủ húc một quả trời giáng xuống thiên đỉnh địa mạch, đem thiên đỉnh mấy dặm phá toái một cái kênh đào sâu.

Thục Nhục Ngưu Tinh giống như một vị tham lam ma quỷ, đang điên cuồng húc thục mạng đại địa đi xuống, cày nát mọi thứ trên mặt trận sủng thú đoàn đội của Mạc Phàm.

“Không gian chi nhãn!”

Mạc Phàm rốt cuộc không nhịn được, phát động không gian lôi kéo toàn bộ Tử Linh Hỏa Long, Thương Văn U Lang, Thấu Đình Lôi Ti ra khỏi địa phương nguy hiểm, tránh thoát khỏi đối phương đang thừa thắng xông lên, áp đảo trận hình.

Chỉ là đúng lúc này, sương khói trên thượng cổ ma môn lần nữa thải xuống, hắc uyên tràn ngập thiên đỉnh Phụng Sơn, Mạc Phàm ánh mắt từ bên trong xuyên suốt nhìn thấy rõ một màn hết thảy bảy đầu Thất Tinh quốc thú đều được Nhật Ánh thu hồi trở về vong mộ vực sâu, không có nửa điểm chần chừ tiếp tục đối chiến.

“Triệu hồi ra chỉ để đánh một cái rồi chạy ? ? ?” Mạc Phàm khóe miệng co bần bật, không giấu nổi ức chế.

Chiến thuật quỷ gì vậy!

Bọn hắn xông ra thời điểm, đánh trống rùm beng, xả xuống một đống ma pháp dàn trận, cuối cùng liền như vậy phủi mông bỏ đi. Gieo rắc đau đớn cho đối phương, nhưng lại sau đó bài chuồn, không cho đối phương cợ hội gỡ điểm, không cho người ta một chút trả thù phát tiết.

Thực sự là nuốt không trôi lối đánh này.

Bàng hoàng thoát khỏi choáng váng, Tử Linh Hỏa Long thấy Thương Văn U Lang bị đánh bay xuống mấy trăm mét đất đá sâu, nhìn thấy Thấu Đình Lôi Ti trên thân xuất hiện đếm không xuể vết thương, cơ bắp giữa ngực gần như bị Thạch Tượng giẫm cho lún xuống rạn nứt, lập tức ngẩng đầu phẫn nộ, nó trên gương mặt hiện đầy lam diễm, giận cá chém thớt, giương cánh bay như điên đến Nhật Ánh trên bầu trời.

“1, 2 ,10”. Nhật Ánh lẩm bẩm.

Lời nói ra thời điểm, Thượng Cổ Ma Môn – Vong Quốc Chi Mộ tựa hồ có một trận chưa từng trải qua lung la lung lay. Bầu trời tùy theo một trận lung lay kia mà vặn vẹo thành một cái vòng xoáy, thập nhị mang tinh ánh sáng hất lên trời, nhìn thấy mấy vạn đồ án cung điện tinh trần được ẩn giấu xong xuôi bày biện dàn trải đi ra.

Thân thể Nhật Ánh phảng phất hào quang lam lục phồn thịnh, bất đồng hoàn toàn với tòa cung điện mênh mông treo trên đầu hắn, từ trong thượng cổ cánh cổng của cung điện, một cái hắc uyên chậm rãi trên bầu trời đổ xuống, hầu như để không gian chung quanh có chút không chịu nổi vỡ nát.

Mạc Phàm nhíu mày, cảm nhận một luồng rõ rệt tử vong khí tức đang như hà giang thoát ra Vong Quốc Mộ cánh cổng, loại khí tràng kinh khủng này hầu như có thể tùy tiện vẫy chết Tử Linh Hỏa Long bất cứ lúc nào.


Dễ dàng đoán được ba đầu ma thần này, so với thất tinh quốc thú kia càng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Lấy hắn kinh nghiệm chinh chiến, Mạc Phàm là bậc nào thành tựu, hắn chiến ý cùng cực hạn sát chiến so với nhân loại cấm chú đều xa xa không mấy người đuổi kịp. Đuổi kịp hắn, ân, quân thủ quốc gia, thiên sứ Thánh Thành, vẻn vẹn lọc ra mấy người đứng đầu nhất trong đám người này, may ra có tư cách so với Mạc Phàm lịch chiến.

Nhật Ánh có thể vượt quy tắc thông quan Thượng Cổ Ma Môn để gọi xuống nhiều hơn một đầu, như vậy cũng là Thượng Cổ Ma Môn loại này vấn đề cốt lõi.

Chỉ cần khóa lại Thượng Cổ Ma Môn kia, Mạc Phàm có thừa tự tin phá tan Nhật Ánh ma pháp.

Hắn đem không gian, huyền âm, cùng hỗn độn dung hợp, hơn 6000 tinh tử thứ nguyên nhanh chóng phối trí thành hình giảng đồ phức tạp, cũng nhanh chóng tạo thành một cái Bạch Tường cách không thứ nguyên, đem chắn ở giữa vực sâu Vong Quốc Mộ cùng Phượng Hoàng Thiên Tích Thần Đảo, kiên cố chặn lại, nhất quyết cản trở đối phương xuất thủ đi ra.

“Gru ~~~~~~~~~~~~~~~~”

Vực sâu quốc thú bị làm chậm bước ra không gian tiến trình, Nhật Ánh cũng không tỏ ra sốt sắng hay xôn xao.

Người trung niên này bình tĩnh nhìn xem Tử Linh Hỏa Long thuận thế bay đã gần tới bên cạnh mình, một miệng Chân Long Lam Hỏa đều sắp phun ào ào kết liễu.

Đúng lúc này, Nhật Ánh cười.

“Tử Linh Hỏa Long, cẩn thận!” Mạc Phàm giật mình nhìn thấy Tiểu Kỳ Lan vậy mà từ lúc nào đã đáp xuống Tử Linh Hỏa Long bên cạnh.

“Na ~~~~~~~~~”

Đuôi óng ảnh uyển chuyển của Kỳ Lan Thanh Thánh Xà vòng qua cổ Tử Linh Hỏa Long từ đằng sau, nhanh như cắt co người quật mạnh xuống vách đá núi cao Phụng Sơn, kéo lê một đoạn đường dài rồi cho lăn thả rớt dốc, vô số đá tuyết to lởm chờm rơi vào người Tử Linh Hỏa Long.

Song, Kỳ Lan Thanh Thánh Xà nhưng cũng không có bất kỳ sát ý gì, nàng không có tiếp bồi vô luận thêm một chiêu nào thừa thắng xông lên, chỉ là hờ hững ở đó nhìn xem Long thúc thúc một mặt mộng ngốc nghếch không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Tâm...tâm linh hệ!”

Mạc Phàm sửng sốt kinh hoàng, đánh chết cũng không nghĩ tới Kỳ Lan Thanh Thánh Xà từ nãy đến giờ đều đã bị ma pháp tâm linh của Nhật Ánh đặt ấn ký thao túng rồi.



Hắn ban đầu không biết vì sao Nhật Ánh đều không công kích Tiểu Kỳ Lan ấy, thậm chí còn chứng kiến Tiểu Kỳ Lan thoải mái phụ giúp Tiểu Viêm Cơ ứng chiến, tuyệt đối không nghĩ ra hết thảy chỉ là xem tuồng giả kịch.

Nhật Ánh người này, lại là một cấm chú tâm linh hệ.

Vị Đông Dương đệ nhất triệu hoán dĩ nhiên lựa chọn dễ thao túng trí óc non trẻ Tiểu Kỳ Lan, lại một mực nhẫn nại chẳng hề làm gì, chính là thu cho mình một con đường lùi khi cần thiết.

Nhưng là Mạc Phàm biết, Nhật Ánh tận dụng Tiểu Kỳ Lan, hoàn toàn đều không có tâm cơ nào cả, nếu hắn động tâm cơ, Tử Linh Hỏa Long liền không chỉ có như vậy bị rớt xuống vách núi; mà Mạc Phàm cũng đã sớm bị Tiểu Kỳ Lan thọc gậy bánh xe rồi.

Nhìn kiểu nào thì nhìn, Nhật Ánh phảng phất vừa rồi đều là dạy bảo Mạc Phàm.

Chiến thuật của đối phương, tầng tầng lớp lớp, ẩn nhẫn thủ đoạn đều vượt xa mình.

Mạc Phàm triệu hoán đội hoàn toàn bị đả bại.

Tiểu Viêm Cơ có thể từ trong thất bại toàn tập mà chiếm về một chút lợi thế cho đội ngũ thú sủng của Mạc Phàm, nhưng một mình nàng lại rất khó nhanh chóng giải quyết toàn bộ bộ tứ vực sâu Hoàn Kiếm Hổ Tinh, Cát Tiên Sư Tinh, Mã Cậc Tinh, đặc biệt là tiệm cận chính thống Đế Vương Phúc Lân Tinh quấy nhiễu.

Mạc Phàm minh bạch.

Giả sử hắn không xuất thủ động pháp, có lẽ Nhật Ánh cũng không muốn xuất thủ.

Nếu Tử Linh Hỏa Long vừa rồi không phẫn nộ càng quấy công kích lên vị trung niên điềm tĩnh kia, có lẽ Tiểu Kỳ Lan cũng chẳng làm gì cả, vẻn vẹn là treo người ở đó để phòng hờ ngoài ý muốn kịch bản. Thậm chí, nếu không có Tử Linh Hỏa Long liều mạng công kích, có lẽ là cho đến cuối cùng, Mạc Phàm cũng sẽ không biết Tiểu Kỳ Lan bị thao túng.

Mạc Phàm dùng không thể tin được ánh mắt nhìn xem Nhật Ánh đang lơ lửng giữa Thượng Cổ Ma Môn trên đỉnh trời, hết lần này đến lần khác phát hiện vị trung niên này giống như một vị lão thiên gia phúc hậu vậy, vẫn luôn luôn duy trì nét mặt hiền hòa cùng gần gũi, vẫn nhẹ nhàng mang theo một nụ cười vô hại.

“Hồn tôn khế ước có liên kết linh hồn không quá mạnh, nếu như ngươi có khế ước thứ hai ở đây, ngươi có lẽ sớm phát hiện được ta thao túng nàng”. Nhật Ánh mở miệng nói.

“Ân”. Mạc Phàm nhẹ gật đầu, không có gì phản bác.


Kỳ Lan Thanh Thánh Xà được thả ra thần niệm, cơ thể long lanh thiên thanh cuộn tròn mấy chục vòng ở không trung, bốn cánh linh động sau đó liền không chần chừ chuồn gấp về trên vai Mạc Phàm, hóa trở lại làm một đầu nho nhỏ xinh xắn tiểu thanh xà, có chút rụt rè không muốn tiếp tục ứng chiến.

“Được rồi, được rồi, ngươi làm đã rất tốt rồi. Chờ ngươi tới thành thục kỳ, hoàn toàn kỳ về sau, chờ ngươi mụ mụ trở lại, tuyệt sẽ không ai có thể xâm nhiễm ngươi trí óc”. Mạc Phàm đem ngón tay vuốt vuốt tiểu kỳ lan thân mềm, an ủi.

Nhật Ánh tiếp xuống lại nhìn qua dàn sủng thú khác của Mạc Phàm vẫn còn chưa thôi phẫn nộ, mở miệng nói tiếp.

“Hỗn độn, không gian, huyền âm, triệu hoán. Đầy đủ thứ nguyên hệ thức tỉnh, đã vậy còn biết qua dung hợp pháp môn. Ra là vậy, thảo nào, thảo nào, ta vốn cho rằng một nhân vật tính cách thẳng thắn cùng kiên định như ngươi, làm sao lại bây giờ mới xuất hiện đâu, hóa ra là thân phận mới”. Nhật Ánh hiện lên dáng cười minh bạch các sự kiện.

Vừa nói, Nhật Ánh chậm rãi hất tay một chỉ, mở ra một đạo không gian chỉ lực mạnh cực hạn bắn thẳng vào Bạch Tường Thứ Nguyên của Mạc Phàm, nhìn thành một vành vòng tròn sóng chấn phân tán như bom nổ như vậy tại bề mặt Bạch Tường Thứ Nguyên lan ra.

Lấy bên trong Thượng Cổ Ma Môn tác động của vực sâu chi mộ cùng bên ngoài không gian ma pháp tác động, trong ứng ngoại hợp, Bạch Tường Thứ Nguyên lập tức xuất hiện lít nhít vết nứt, sắp sửa không kìm hãm nổi ba đầu viễn cổ quốc thú sắp đi ra ngoài.

Nhật Ánh nhìn thấy phía dưới đồng thiếc chiến trường, Mạc Phàm còn đang bàng hoàng tiêu hóa thất bại của sủng thú, hắn cũng không quá gấp gáp làm gì.

Một phương khác nhẹ nhàng bắt chuyện: “Ngươi biết điểm khác biệt lớn nhất của triệu hoán ma pháp giữa ta và ngươi là gì không?”

Mạc Phàm dở khóc dở cười, lắc đầu thừa nhận không biết.

Bản thân đã sớm bị lật đổ nhận thức triệu hoán ma pháp, bây giờ đối phương thở cái gì ra, hắn đều muốn sái cổ đem ghi chép lại, ghi chép không một chút câu nệ.

“Ta là triệu hoán sư, ngươi là mục sủng sư”. Nhật Ánh nói.

Vừa nói, hắn vừa mở ra chính mình không gian khế ước.

. . . . . . .

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.