Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 683: Vô hải



. . . . .

Cố gắng kìm lại ánh mắt thèm thuồng Yến Quy, Mạc Phàm bắt đầu nhìn Nhật Ánh đang chậm rãi khôi phục ma năng, hắn theo thói quen đánh giá một chút, lại nhất thời có cảm giác không thông rùng mình.

Linh hồn người này...

Mạc Phàm nheo hai mắt, đồng tử giãn nở ra kinh ngạc.

Chẳng trách...

Nguyên lai thế giới tinh thần vị Đông Dương quân bài đã sớm chảy đến vô hải, một cảnh giới tinh thần thậm chí còn vượt qua ngưỡng cấm chú cực hạn. Thật giống như linh hồn hắn từ lâu đều muốn nhào nặn thăng cấp thành thần hồn. Thế gian thiên sứ tối cường thần hồn, 16 cánh sí thiên sứ trong truyền thuyết, chính là phạm trù tinh thần lực ở vào vô hải nơi này; mà Tà Thần Mạc Phàm, cũng tọa nơi này khuếch tán.

Vô hải uyên thâm, bắt đầu từ thuở xa xưa nhân loại cực cổ, Thiên Phụ sáng tạo ra thần hồn phương pháp, sau đó ban tặng thiên sứ thời đại, tựu chính là ở thế giới tinh thần vô hải chiêm nghiệm, cường hóa tinh thần, cô đọng tinh thần thành thần hồn, lấy thần hồn tiếp tục trọng sinh, duy trì đỉnh trụ nhân loại hạt giống.

Thế nhưng là thế giới huyền ảo, trải qua ngàn vạn năm văn hiến đi lên, không phải chỉ có Thiên Phụ mới là đỉnh tiêm thiên tài độc nhất, thiên sứ càng không phải duy nhất những người trác việt. Tua về quá khứ đếm ngược: Tesla là ai đâu, Edison là ai đâu, Alexander Đại Đế, Napoleon Hoàng Tổ, Nhân Vũ Hưng Đạo Vương, Thành Cát Tư Hãn, Albert Einstein, Stephen Hawking... Mỗi một vị kể trên, có ai đều không từng tạo lên một trận sóng gió đại lục, không từng nhấc lên quốc gia then chốt quân bài, để cho yêu ma làm khắp nơi dậy sóng đều phải lưu ý, đưa vào mục tiêu cái gai trong mắt, so với một ít Đại Thiên Sứ Trưởng, bọn chúng vẫn là càng muốn nhổ bỏ nhiều hơn.

Chẳng hạn như Tesla là dạng này, sở dĩ hắn được người ta gọi là thủy tổ lôi hệ ma pháp, không phải nguyên do hắn là người thứ nhất sáng tạo ra lôi hệ, mà bởi vì hắn có thể dựa vào chính mình trí tuệ thẳng tới phương pháp thức tỉnh lôi hệ, viết thành sách giáo khoa. Việc này xảy ra liền trước khi Thiên Quốc công khai truyền bá ma pháp ra bên ngoài.

Những người như bọn hắn, vẫn luôn tồn tại đi cùng qua mỗi giai đoạn phát triển của nhân loại, đem nhân loại tinh thần xốc lên, thật giống như Thánh Thượng trên trời an bài cho nhân loại kỳ tích vậy.

Vì vậy cho nên, ai nói nhân loại luôn phải nép sống dưới bóng dáng Thánh Thành ? ? ?

Một mình Thánh Thành, không đủ để tạo ra thế cân bằng cho nhân loại giữa quá nhiều các thế lực yêu ma, yêu tộc, thánh linh.

Thiên Quốc cùng Thánh Thành tách ra, chính là để cho nhân loại có phòng tuyến đường lùi, cũng là mục đích để Thánh Thành thấy nhân loại phát triển mà tự nỗ lực phấn đấu đi lên.

Nếu bọn hắn chủ quan thụt lùi, không sớm thì muộn, một ngày nào đó nhất định sẽ có cái khác tổ chức mọc lên, giẫm xuống uy nghiêm Thánh Thành.



Đây là vì cái gì đến thời đại của đương đại Michael, tên này tư tưởng liền có như vậy phát sinh càng lúc càng cực đoan cùng độc tài vượt quá lý lẽ thông thường, kì thật là chủ yếu bị Lucifer cắm rễ từ bên trong đầu độc.

Những hạng kiến thức này, Mạc Phàm chưa từng có đọc qua, nhưng sớm được Chaos phổ cập đến trong cuộc trò chuyện duy nhất kia.

Quay về Nhật Ánh lão sư, theo Mạc Phàm cảm nhận, kì thật bây giờ Nhật Ánh đang có cơ sở rất lớn lặp lại Thiên Phụ kì tích kia, sáng tạo ra thần hồn.

Hắn đã chạm tới rất gần rồi, chỉ thiếu một chút thôi.

Một chút kia, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nó là kỳ ngộ cùng cơ duyên ở giữa. Thậm chí Nhật Ánh có biết hay không cũng không thể xác định được. Cho dù là biết, lại còn tùy thuộc xem xem vị Đông Dương quân bài có muốn hay không tiến tới một bước này. Một bước này, xa tận chân trời nhưng gần trước mắt, gọi là Thiên Phụ bước chân, không thể cưỡng cầu.

Có thể đạt tới liền đạt tới, Mạc Phàm hiểu rõ, không thể thuyết giảng nhắc nhở cho Nhật Ánh giai đoạn này, nếu nói ra, rất dễ để ý niệm nhân sinh lung lay, cũng rất dễ để cho Nhật Ánh đánh trượt đi lý tưởng cùng con đường ban đầu.

Nhật Ánh có thể còn lâu mới sánh bằng Thiên Phụ, cũng có thể không bao giờ được như Thiên Phụ. Nhưng vị Đông Dương quân bài này, Mạc Phàm còn lâu mới sánh bằng.

“Việc của ngươi, gấp gáp không?” Đột nhiên Nhật Ánh mở miệng nói.

Hắn đã dần dần khôi phục ba bốn thành ma năng, khuôn mặt Nhật Ánh dường như nhuận hồng trở lại, khí sắc cải thiện không tồi.

“Lão sư, người còn chưa hoàn toàn khôi phục a...” Mạc Phàm không trả lời vấn đề của mình, hắn hỏi thăm.

Vành Khuyên chỉ là tiến giai thống lĩnh sinh vật, tốc độ chuyển giao ma năng dĩ nhiên sẽ có nhất định hạn chế, không thể trong nháy mắt đẩy từ một vạch khô cạn về đầy cây hưng thịnh cho người có linh hồn cường đại như Nhật Ánh được; thao tác này nên diễn ra từng chút từng chút một thẳng đến quy nạp.

Muốn khôi phục về trạng thái đầy đủ như ban đầu là tương đối mất nhiều thời gian; thật giống như một mình Vành Khuyên chuyển giao ma năng liền có hơi miễn cưỡng lực lượng.


Đây là tranh tài giao lưu thi đấu, tại chỗ lẫn nhau nên kết thúc sớm một chút, không phải trên tử chiến phương diện như đối phó hải yêu, không đến mức phải dàn xếp thăm dò cùng lập kế hoạch rút lui về sau hậu trường để hồi phục.

Thường thường mà nói, người như Nhật Ánh ở trên trận địa, tự nhiên quốc gia sẽ cấp cho một đội ngũ chục người siêu giai quân pháp sư trở lên sở hữu chúc phúc ma pháp; bọn hắn chủ yếu là chuyển ma năng từ Phỉ Thúy Yến Quy để bổ sung cho Nhật Ánh, như vậy thì tốc độ sẽ nhanh hơn một mình Vành Khuyên làm rất nhiều.

Nếu là Mạc Phàm nắm Yến Quy, hắn nhờ vào trung hồn Lonna phóng thích bạch ngân đi ra hấp thụ, Mạc Phàm trong lòng tràn ngập tự tin sẽ trong cực ngắn thời gian khôi phục đấy.

Bạch ngân có chúc phúc chuyển đổi ma năng không kém gì Parthenon Thần Miếu nguyện lực, tuy nhiên, thi pháp tiêu hao rất nhiều, cho dù là gia trì thêm Chính Hồn Lãnh Liệp Vương, trên căn bản bạch ngân vẫn cần có thiên địa linh khí cùng ma pháp dư thừa đi ra để hấp thụ, dẫn đến ma năng bổ sung cực kỳ có hạn. Đây là vì cái gì Mạc Phàm thèm nhỏ dãi Yến Quy.

Nhật Ánh hít sâu một hơi, thần thái điềm đạm bình thản nói: “Ta cũng có kỳ hạn công việc, đồng dạng không tiện nán lại nơi này quá lâu. Ngươi xuất hiện, chính là biến cố để cho ta cảm thấy mình quyết định tham gia đều đúng”.

“Mọi thứ ta sắp xếp ổn định, hiện tại dùng nửa giờ tiếp theo phân định thế nào?” Mạc Phàm tổ chức dự liệu xong xuôi, sau đó cất lời.

Bên Khufu không thành vấn đề, Mục Bạch, Thánh Cung cùng Laura liên hợp, thêm vào Bá Tước phủ có cơ cấu từ trước trong Thiên Quốc, rất khó để xảy ra ngoài ý muốn.

Vấn đề lớn nhất là xuất hiện Minh Nhạn dạng này, không biết Sphinx cùng đám Vong Quỷ Khafre cầm cự được hay không.

Niềm tin của Mạc Phàm đặt trọn vẹn lên Khafre đầu óc cao, có thể tìm ra một con đường sinh lộ, khóa chặt Minh Nhạn lại.

Đương nhiên, cũng không loại trừ xác suất Khafre cùng Minh Nhạn quay sang hợp tác, nhưng nghĩ tới Minh Nhạn loại này thường thường không nói lý lẽ, Mạc Phàm rất nhanh bài xích trường hợp đó.

Trên thực tế, thật hi vọng bọn hắn có thể lưỡng bại câu thương ở giữa, kịp thời đồng quy vu tận đúng lúc Mạc Phàm vừa quay lại là tốt nhất.

“Không cần nửa giờ, chỉ cần 10 phút, không, ngươi hóa giải xong một lần cấm chú triệu hoán ma pháp, ta lập tức rời đi”. Nhật Ánh trái lại dứt khoát nói rằng.

Hắn nhận thấy Mạc Phàm ngơ ngác khuôn mặt, một lời bổ sung: “Nhị hải quần yêu lớn nhất liên minh, sắp tới Ấn Độ Dương cùng Thái Bình Dương các loại thủy ma ngư tộc dường như sẽ càng phát sinh ra nhiều biến động, ta đi chuyến này, một phần là vì chính mình an bài, một phần là vì an bài cho quốc gia. Thời gian này cũng nên trở về rồi”.



“Vì chính mình an bài cho quốc gia?” Mạc Phàm không hiểu hỏi.

Nhật Ánh dùng ngữ điệu kĩ lưỡng giải thích: “Đúng, hải yêu cũng giống như nhân loại chúng ta, có đầu não, có trí tuệ. Chúng ta có kế hoạch phòng chống hải yêu, hải yêu ngược lại đối với chúng ta cũng chưa từng từ bỏ bất cứ cơ hội xâm lược. Bọn chúng tìm hiểu biết được mỗi quốc gia có ai là lá bài chiến lược có thể mang tới đả kích cho bọn hắn nhất, sau đó nhất cử nhất động đều theo sát”.

Mạc Phàm trầm tư một chút, lập tức hỏi lại: “Ý ngươi nói, bọn chúng chú ý ngươi động thái?”

“Thật không may, đúng là như vậy”. Nhật Ánh cười khổ.

“Thế là khi ngươi rời đi thời điểm, đây chẳng phải...” Mạc Phàm nhấc lên lông mày, hoài nghi không ổn.

Chỉ thấy Nhật Ánh chậm rãi lắc đầu: “Không, ngược lại".

“Bọn chúng đã có kế hoạch, cho dù có ta hay không, bọn chúng cũng sẽ tấn công toàn bộ Đông Dương. Chủ yếu là bởi vì ta đột ngột mất tích đi, việc này sẽ để bọn hắn nhất thời lung lay lo lắng, nhất thời kéo giãn thời gian để quan sát xem động tĩnh ta đang làm gì. Đây chính là ta thẳng đến dẫn dắt kế hoạch”.

“Kì thật, ta thông qua một vị bằng hữu ở Thánh Thành, đã sớm biết về sự tồn tại của Thiên Quốc, kể cả không có cái này giải đấu, ta cũng sẽ dự định đến Hải Lâu Sahara một đoạn thời gian, vừa là vì tạo cho quốc gia thêm một thời gian chuẩn bị, vừa là để an bài cho ta hậu sự”.

“Hậu sự? Lão sư, người định đồng quy vu tận?” Mạc Phàm bắt đầu sốt sắng rồi.

“Ngươi chống đỡ được ta cấm chú ma pháp, liền ta sẽ nói cho ngươi kế hoạch”. Nhật Ánh cười khổ nói rằng.

. . . . . . .

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.