Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 691: Nhân sinh



. . . . .

Phượng hoàng thiên tích thần đảo.

Bình minh ngày thứ mười ba sử ký.

Phục bút, hạ màn.

Bầu trời lục bình có khúc hát đồng dao, Ly Loan yểu điệu bay lượn, quang minh nhiễu xuống cổ lai đệ nhất hào, phong thần bảng trăm trượng bồng vân.

Đỉnh phù vân, Phụng Sơn luận pháp.

Thánh Nguyên Pháp Vương, Mạc Hoàng Chủ.

"Mạc hoàng chủ, chúc mừng ngươi. Phía ngoài có hàng chục vạn người đã xem ngươi thi đấu, bọn hắn bày ra ngưỡng mộ rất lớn. Ngươi có thể phát biểu sao?" Thiên triều thủ tọa Welbeck tiến vào Thánh Nguyên không gian, đứng ở Mạc Phàm bên cạnh nói ra.

Welbeck không có gọi Mạc Phàm là bệ hạ, mà gọi Mạc hoàng chủ, đây vừa thể hiện tôn trọng Linh Vĩ Quốc láng giềng vị đương nhiệm hoàng đế, cũng là tiết khí cần thiết cho Thiên Quốc.

Dù sao đi nữa, từ khi lập quốc đến nay, Thiên Quốc cùng Linh Vĩ Quốc luôn luôn bằng mặt không bằng lòng, có lẫn nhau ở giữa mâu thuẫn ngầm. Không ai biết người lập Linh Vĩ Quốc là ai, nhưng việc bọn họ bây giờ có hoàng đế, vậy thì cũng nên giải quyết triệt để sự tình chuyện cũ.

Ân, một phần bởi vì vị Linh Vĩ Quốc hoàng đế này quá thần uy, thực sự mạnh phi thường, khủng khiếp phi thường, không muốn đứng ngược chiến tuyến với hắn.

“Uy, có nhất thiết hay không, ta không giỏi khích lệ động viên người khác”. Mạc Phàm ngược lại tỏ ra lúng túng, đối với tình huống này liền chưa có chuẩn bị rồi.

“Ngươi nói một chút liền được. Đại khái cổ vũ tinh thần bọn hắn, có không ít học viên người trẻ tuổi hướng ngươi cực kỳ ngưỡng mộ”. Welbeck chậm rãi nói rằng.

Trên quảng trường lớn, đếm không hết thế lực các cấp của các quốc gia trong Hải Lâu Sahara đến ủng hộ, ngoài ra còn có các học viện lớn nhất khu vực, Hắc Báo học phủ của Wakanda, Tri Linh học phủ của Maya, Hải Ngư học phủ của Atlantic, đặc biệt là sự xuất hiện của Nostha học viện cùng Seiddark học viện ở Thiên Quốc, những nơi này chính là địa phương đào tạo ra hạt giống tương lai của hết thảy không gian Hải Lâu Sahara này.

Mà Mạc Phàm, tỏa sáng như mặt trời ban trưa sau một giải đấu, dĩ nhiên thu hút toàn bộ nhóm độ tuổi kia chú ý, đồng thời cũng trở thành hình mẫu trong con mắt của bọn hắn nói theo.

Mạc Phàm còn đang lúng túng suy tư, đột nhiên thấy cung chủ Henry, điện chủ Hạ Băng, giáo chủ Veldora Tempest đồng dạng xuất hiện ở phía sau, phụ cận đại thánh tể Welbeck.

Hắn nhìn qua ba người này một chút, đại khái trong lòng nhẹ nhõm đi một trận.

Dẫu sao cũng là ba mục tiêu then chốt cần phải bảo vệ cho bằng được ở kiếp này.

Chỉ cần ba người bọn hắn còn sống, Vĩnh Yên Vương thần hồn căn bản sẽ không cách nào trở lại.

“Được, ta cố hết sức”.

Mạc Phàm ngưng tụ huyền âm, hướng ánh mắt đến một loạt diều hâu camera, mở miệng nói: “Hmm, các vị, ta là thế giới đệ nhất Pháp Thần”.

“? ? ? ?” Welbeck sầu não ngay từ câu đầu tiên, khóe miệng vô ý nhếch lên một chút.


A, câu này kì thực không cần phải nói.

Không nhất thiết phải hoa lệ như vậy khoe khoang...

“Một trận chiến tranh bá này, có lẽ là không cần thiết, nhưng từ khi trải qua, ta lại cảm thấy thu được nhiều hơn mất. Bầu không khí của giải đấu rất tốt, tinh thần học hỏi vô cùng cao. Ta được gặp qua một cái tuổi trẻ nhiệt huyết cùng bản lĩnh giống như mình ở mấy năm về trước, đó là một tên siêu giai pháp sư người Mỹ. Hắn là siêu giai, nhưng để cho ta thấy tinh thần đều không chút nào dưới một ít cấm chú pháp sư lão làng".

Dưới một quán ăn trong thị trấn, vừa ăn hamburger, vừa nhìn vào màn hình TV vừa xúc động cực kỳ mãnh liệt là quân nhân Steve.

Lời nói này của Mạc Phàm, dĩ nhiên là ám chỉ hắn.

Mặt khác, không khí toàn trường rất tốt, đại khái nhuệ khí người trẻ đằng sau câu kia tuyệt nhiên sẽ dâng trào lên.

Mạc Phàm nói tiếp: “Ta còn gặp qua một vị tồn tại như thiên nhân, là hắn chưa từng quen biết ta trước đây, nhưng lại đối với ta đều không ngại chỉ điểm, đối với ta mở mang một chút kiến thức, mà hầu hết những người khác đều khư khư giấu cho riêng mình. Hắn rời đi rồi, ta với hắn không có thắng thua trong chiến trận, nhưng ta có thể không do dự cúi đầu nhận thua một tiếng. Hắn rời đi, là để cứu lấy nhân loại một chỗ an cơ cho các ngươi sau này, hắn rời đi, là để cùng quần thể Hải Yêu đối chiến... Trong mắt ta, hắn so với hết thảy chúng ta đều là viên ngọc sáng nhất, là nhân loại tấm gương”.

Đây là nhắc về Đông Dương quân bài, lão sư Nhật Ánh.

Không có người không biết về vị này, sự thật là bên cạnh Mạc Phàm, Nhật Ánh chính là người khiến ai nấy đều thổn thức nhiều nhất.

Trên thực tế, tuyệt đại đa số Hải Lâu Sahara bộ phận đều rất hiếm khi ra ngoài lịch luyện, bọn hắn chưa từng đối chiến hải yêu, nhưng nhất định đã từng nghe qua Hải yêu rất mạnh, mạnh siêu việt nhân loại, biết được bọn chúng chiếm hơn ¾ thế giới này.

Mạc Phàm nói ra người này vì hải yêu chi chiến mà rời khỏi giải đấu, càng triệt triệt để để khắc sâu vào hàng vạn người có mặt một loại phi thường cảm phục.

Nhân loại như vậy, chính xác là tấm gương, chính xác cần phải noi theo.

Trên quảng trường, đã có rất nhiều học đệ, học muội đứng lên vỗ tay, tinh thần dâng trào gần chạm đỉnh điểm.

Vẻ mặt Welbeck cũng rất ngạc nhiên, việc này kì thật đã là quá mong đợi của hắn.

“Ngươi làm tốt hơn ta tưởng”.

“A, ngươi vẫn thực sự để ta nói hết lời sao? Lời phía sau đây có chút khiến người ta không cảm thấy còn động lực”. Mạc Phàm ngưng một chút, thấp giọng hỏi.

"Không có chuyện gì, ngươi không phải cũng là nhân loại sao, cũng không phải vô địch Thánh Nguyên giải đấu là vị nào đó Đế Vương, càng không phải là Hắc Ám Vương nào đó lén lút tham gia thi đấu vô địch. Ân, ngươi cũng không phải Thiên Phụ đầu thai, là một cái chân chân chính chính nhân loại kiệt xuất. Nào có cái gì mất mặt hay không mất mặt, ta ngược lại thật ra hi vọng trong quang minh điện của ta mấy tên trẻ tuổi kia nhiều thêm ra một chút dạng kỳ nhân này, thật tốt mài dũa một chút tinh thần lớp trẻ nhuệ khí". Điện chủ Hạ Băng rất là khẳng định chắc nịch nói ra.

Nghe hắn nói, khuôn mặt Mạc Phàm kì thật biến tấu dở khóc dở cười.

Ngươi nói như vậy, ta càng cảm thấy nhuệ khí thế hệ trẻ Thiên Quốc các ngươi... tiêu rồi.

“Khụ, khụ, các bạn trẻ, lời này ta giành cho các ngươi”. Mạc Phàm dừng suy nghĩ, quyết định dứt khoát nói ra: “Các ngươi nhìn bản thân các ngươi, da dẻ hồng hào trắng trẻo, không một vết sẹo, không nhiễm chút bụi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cần đi cảm ngộ. Đơn thuần là học thuộc làu làu thuyết pháp ma pháp, sinh ra trong tổ ấm, lớn lên ở trong tổ ấm, chết đi thì trở về tổ ấm quang minh, các ngươi ngưỡng mộ ai nấy thì có ích gì?”

Dõng dạc tuyên ngôn, nụ cười trên mặt khắp các học viên trong quảng trường Thiên Quốc đều hơi gượng gượng lại.


Chỉ nghe Mạc Phàm điệp gia: “Ta lấy thời gian lịch luyện tích lũy của ta đến để cam kết với các ngươi. Thế giới bên ngoài liền không có an ổn giống như các ngươi tưởng tượng, nếu như các ngươi vẫn còn khăng khăng trốn trong bọc Thiên Quốc, trốn trong cái vỏ Hải Lâu Sahara này, cả đời các ngươi đều không có cách chống lại một đầu cường đại yêu ma. Yêu ma có rất nhiều chiêu bài, trí tuệ rất cao, bọn chúng có thể đóng vai bất cứ người nào trong số các ngươi, lấy các ngươi làm khôi lỗi, dùng thủ đoạn để hủy diệt thân nhân các ngươi. Một lúc nào đó, đến khi yêu ma có thể xâm lấn vào Hải Lâu Sahara, vậy thì các ngươi xong rồi”.

Mạc Phàm không nói thì thôi, khi đã nói liền không để cho người ta còn cơ hội ngẩng đầu: “Giống như ta đã từng, lúc ta bằng tuổi các ngươi, ta khổ chiến cùng mấy vạn vong linh, xương cốt chất chồng, hết lần này đến lần khác đều muốn tử trận. Hết vong linh đến sơn yêu, điểu yêu, ma yêu, nhân yêu, ta phải liệp chiến cùng các thế lực lớn nhất ở thế giới bên ngoài, bước qua thế giới học phủ chi tranh, những người mà so với các ngươi càng có thực lực. Ta ăn thịt hải yêu, gần chết trận ở quan ải chục vạn thây ma, đã từng thấy nhân loại cao tầng hãm hại lẫn nhau, đã từng bước xuống Hắc Ám Vị Diện cầu đường sinh lộ, đã từng tại Thánh Thành, Parthenon dậy sóng thoát thân. Các ngươi làm được sao?”

“Nhân loại pháp năng lực cao nhất là cấm chú, ân, theo như ta biết, cấm chú mà nhân loại hướng tới thực sự, cấm chú mà Thiên Phụ vạch ra, cùng cấm chú các ngươi mờ nhạt thu hoạch, có rất xa khác biệt. Ta từng có mặt ở một cuộc chiến... nơi mà cấm chú pháp sư đều không khác gì phế vật... không, là rác thải". Mạc Phàm ngữ khi đã phi thường cao.

Khuôn mặt Welbeck, Hạ Băng, Henry, Veldora Tempest tái nhợt chịu không được.

“Mạc hoàng vương, ngừng lại, ngừng lại được rồi!"

“Thế này đã không còn là mài nhuệ khí lớp trẻ nữa..." Hạ Băng kém chút thổ huyết nói ra.

Toàn trường lặng ngắc như tờ.

Ức vạn vong linh, đáng sợ hải yêu, yêu ma... Vì sao lại đem ra hù dọa người trẻ tuổi?

Hắc ám vị diện sự tình, bọn ta còn không dám quản, ngươi nói cho bọn hắn nghe chẳng khác nào chà đạp tình thần...

Cấm chú không khác gì rác thải. Khụ khụ, lời lẽ như vậy...

Cái gì mà lòng người gian trá, nhân loại hãm hại ám toán lẫn nhau, ngươi đang vả vào mặt bọn trẻ a ! ! !

Khích lệ tinh thần, nâng cao nhuệ khí, nguyên bản là cho người lấy không gì sánh nổi động lực để vươn mạnh lên, tin tưởng tương lai không lâu có thể chiến thắng trở ngại.

Tình cảnh trước mắt lại bị Mạc Phàm vẽ ra một bức tranh màu đen hoang tàn. Những lời này, triệt triệt để để tát gáo nước lạnh vào những hạt giống tương lai, có thể để cho bọn hắn sau này dù gặp bão cát sa mạc, mùa đông hàn băng, mưa đổ xói đầu, bọn hắn cũng nhất nhất một lòng kiên quyết không dám ló đầu ra thế giới bên ngoài.

Đã biết nỗ lực khuếch trương tu vi đến đỉnh cao cấm chú đều bị người ta coi là rác thải, ai mà muốn nỗ lực ! ?

Đã thế giới bên ngoài đã hiểm ác như vậy, ai mà muốn ra chứ ? !

Bước nhầm một bước, vạn kiếp bất phục, không có khả năng quay đầu.

“Mạc hoàng chủ nói lời này... quá độc ác!" Henry cúi thấp đầu nói.

Ngoài quảng trường lớn, mấy vị cấm chú bị Mạc Phàm đào thải vốn là đã chịu sỉ nhục tới cực điểm, thân thể trọng thương chưa chữa lành, hài, rốt cuộc nghe được thêm mấy lời lẽ này đổ dầu vào lửa, kém chút tại chỗ thổ huyết làm đám tang.

“Các ngươi nhớ cho kĩ lời ta. Học tập phải đi kèm tích lũy chinh chiến, mà lại phải không nên nhìn người khác bề ngoài rồi kết luận ngu ngốc. Làm gì cũng phải tính táo, đừng dại dột hiến mạng nhỏ đi ra. Mạng các ngươi, không có người thương hại”.

“Dẫn chứng: các ngươi có biết Thánh Thành Đại Thiên Sứ Sariel chết như thế nào khó coi không? Cái cổ của hắn bị bẻ, bị vặn như một con gà trụi lông vậy, đều toàn bộ bị nướng chín. Không lâu sau, các ngươi có biết Thánh Thành Đại thiên sứ Raphael bởi vì thiếu lịch luyện, không nhìn được thế giới vật gì nên đụng vật gì không nên đụng, cuối cùng thi thể đều bị thịt nát xương tan, huyết nhục đều không còn”. Mạc Phàm lời lẽ cực kỳ dọa người phun ra.

Mấy câu này, phảng phất để khắp Thiên Quốc chìm vào vực sâu hắc ám.


Giống như ngôn ngữ kề dao giết người vậy.

Thiên Quốc làm sao có người không biết đại thiên sứ Thánh Thành lợi hại.

Trừ thiên triều thủ tọa Welbeck ra, bất cứ một vị nào Thánh Thành đại thiên sứ, đều có thể dễ dàng đả bại hết thảy cao tầng Thiên Quốc đấy, tu vi chênh lệch không nhất định chỉ hơn một chút.

Lời Mạc Phàm phun ra, một lần nữa khẳng định thế gian này chỉ toàn ma quỷ, quá đáng sợ, quá u ám.

“Mạc hoàng vương! Xin dừng lại, ngài đừng nói nữa!" Hạ Băng gương mặt đỏ chót cả rồi.

Cao tầng Thiên Quốc đều muốn điên cả người.

Ai đó dừng hắn cái miệng lại đi.

Các học viện tiếng tăm lừng lẫy như Nostha, Seiddark, các thế lực đưa người tới khảo sát học hỏi Thánh Nguyên giải đấu, ghi ghi chép chép, rốt cuộc dừng bút, ôm đầu khóc ròng.

Phía sau những đám nhân tài mầm non kia giống như bị sốt rét như vậy, miệng sùi bọt mép đều có, không thiếu trẻ người non dạ bị hù một trận, đột nhiên ngã lăn xuống đất.

Cố gắng nỗ lực, còn cái gì mà cố gắng nỗ lực...

Thiên sứ trưởng Sariel là bọn hắn vĩnh viễn không có tư cách đuổi kịp.

Mà Sariel lại được người ta miêu tả bị bẻ cổ như con gà thế kia...

Đạo tâm không vững, thế gian quá khó sống, tuổi còn nhỏ nhưng chịu khổ hạnh, thực sự là muốn đầu thai làm quái vật.

Tiếp tục như vậy, đừng nói nhuệ khí cái gì, coi như dũng khí đầu thai làm người, Thiên Quốc ở quảng trường cũng không còn mấy ai.

Vì không để cho các hạt giống mầm non chịu tổn thương lòng tự trọng lại cảm thụ đả kích nặng nề, dẫn đến định kiến nhầm lẫn về thế giới tương lai, Welbeck lập tức phải đứng ra trao thưởng cho Mạc Phàm, cũng đồng thời thu hồi toàn bộ quá trình thu sóng.

Phần thưởng của Mạc Phàm, ân, hắn cũng không có dự liệu tới.

Thánh Nguyên không gian, Thái Dương quang minh đại thiên chủng.

Thánh Nguyên không gian bên trong, càng bất ngờ có một đầu trấn Phụng Sơn Ly Loan, là kiếp trước Mạc Phàm từng chiến đấu qua Ly Loan ! ! !

Ly Loan kiếp này, dĩ nhiên về phụng sự cho Mạc Phàm trong tay.

. . . . . . . .

Đấu trí căng thẳng, quyết đầu đỉnh cao, ngộ đạo huyền ảo, nhân sinh sâu sắc... Tất cả chỉ có tại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.