. . . . . .
Hải yêu mật độ dân chúng quần yêu sát ở nhân loại rất nhiều, dân số khổng lồ tính bằng ức vạn, một khi dính Siêu Khuẩn Trùng, chính là tập thể chết, tập thể lây lan.
Siêu khuẩn trùng 3 năm trước lây lan nhưng là cực kỳ nhanh. Hải yêu đùng đùng án binh bất động, rút lui khỏi các thành thị duyên hải, trên thực tế chính là lo sợ mắc bệnh dịch từ nhân loại ảnh hưởng đến.
“Ngọa tào, chúng ta trách lầm Vĩ Linh Hoàng sao?” Triệu Mãn Duyên nghe xong, không khỏi bàng hoàng ba chấm.
Mà một bên khác, Mục Bạch, Linh Linh cũng âm thầm gật đầu, có chút mất đi thế giới này nhận thức.
Nếu 3 năm trước không phải Vĩ Linh Hoàng giả làm ác nhân, bị thế giới nhân loại thù ghét đến cực hạn, như vậy 3 năm trước, nhân loại cũng đã đi đến hồi chung cực rồi.
Trương Tiểu Hầu nói: “Nàng nói với ta, nàng không phải đối nghịch nhân loại, nhưng cũng không phải đứng về phía nhân loại. Cho dù là đánh hải yêu, nàng ra hải dương cũng sẽ có nhất định bất lợi, cho nên không thỏa đáng can thiệp vào sự tình này lắm”.
“Mặt khác, ba năm trước, Phàm ca còn quá yếu, không thể địch nổi hải yêu, cho nên Vĩ Linh Hoàng mới kéo dài cho nhân loại thêm ba năm thời gian, cho Phàm ca thêm ba năm phát triển”.
“Quỷ, lần trước tên Mạc Phàm bảo ta kế hoạch ngàn năm cái gì đó, bây giờ thành ra 3 năm trước vì Mạc Phàm. Thế tại sao lại chặt đuôi Thanh Long làm cái gì kia?” Không hiểu vì cái gì, Triệu Mãn Duyên bắt đầu cảm giác Trương Tiểu Hầu là khôi lỗi của Vĩ Linh Hoàng.
Đây là đang tẩy trắng hành động tàn ác sao?
Chỉ là lúc này, Linh Linh cuối cùng cũng hiểu ra được, nàng ngược lại quay về phía Trương Tiểu Hầu tán đồng.
Linh Linh nói: “Ta hiểu rồi. Kế hoạch siêu khuẩn trùng đúng là rất lâu dài mới có thể để cho Băng Bích Hạt Chu tạo ra độc tính. Cái này chính xác là dài hơn 3 năm, nói ngàn năm cũng không sai, ngàn năm trước, Vĩ Linh Hoàng đã muốn đặt bẫy hải yêu rồi”.
“Thông tin lúc trắng lúc đen, đừng để bị nhiễu. Về phần 3 năm trước kế hoạch, thật giống như Vĩ Linh Hoàng muốn dành cho Thanh Long. Nàng chẳng qua chỉ có chặt đuôi Thanh Long thôi, ngươi thử nghĩ, nếu Băng Bích Hạt Chu không chặt đuôi Thanh Long chuyện gì sẽ xảy ra?” Linh Linh hỏi.
Triệu Mãn Duyên không cần suy nghĩ cũng biết câu trả lời: “Dựa theo tính khí Mạc Phàm, hắn muốn thảo phạt Côn Lôn để báo thù Nam Giác, hắn nhất định sẽ tìm kiếm Địa Thánh Tuyền còn sót tất cả lại đi hồi sinh Thanh Long thêm một lần, tổng tấn công Côn Lôn yêu quốc”.
Con mắt Mục Bạch đột nhiên lóe sáng, Triệu Mãn Duyên nói tới đây, chính Mục Bạch cũng hiểu vấn đề rồi.
Mà Linh Linh cũng cười một cái, dõng dạc phân tích: “Đúng! Bất quá, có phải hay không một lần hồi sinh như vậy, quá phí phạm Địa Thánh Tuyền rồi? hơn nữa còn tổn thương nguyên khí hai bên trầm trọng. Thanh Long xuất hiện ở Côn Lôn, nhất định sẽ bạo sát yêu tộc của Vĩ Linh Hoàng, Vĩ Linh Hoàng dù muốn dù không, cuối cùng cũng sẽ vì danh dự Vạn Yêu Thần Tọa mà bóp chết luôn cả Thanh Long chứ không đơn giản chỉ là chặt đuôi. Lúc đó mới là vĩnh viễn không có đường lùi”.
“Ít nhất bây giờ chỉ cần phục hồi đuôi lại, chúng ta sẽ có một chút cơ hội cứu sống, hơn nữa cũng không phí phạm Địa Thánh Tuyền dùng sai việc”.
Thanh Long mất đi trạng thái toàn thịnh, nếu vơ vét hết Địa Thánh Tuyền toàn quốc gia, may mắn lắm chỉ được thêm một lần, Vĩ Linh Hoàng chặt đuôi Thanh Long, chính là để trì hoãn đến thời gian này, Linh Linh là như thế nào không nhìn ra được đâu.
“Thế sao lúc đó nàng không nói ngay ở đó, đỡ phải đánh nhau trời long đất lở a”. Triệu Mãn Duyên cau mày nói.
Trương Tiều Hầu thở dài nói rằng: “Triệu ca, nàng là Thập Uyên Chúa Tể bài danh đứng đầu. Các ngươi khi không hùng hùng hổ hổ xông lên nhà người ta đòi đánh, nàng không giết các ngươi đã là may rồi. Có bao giờ một con Rồng phải đi giải thích cho con kiến hôi việc nó cứu cả một tộc kiến nhưng vô tình giẫm mất vài anh chị em họ hàng làng xóm con kiến hôi kia không?”.
“. . .” Triệu Mãn Duyên cứng họng, không nói được thêm lời nào.
Cái này có chút không thể phản bác.
Thật giống như Triệu Mãn Duyên bây giờ là cấm chú, hắn làm một ít việc đúng đắn với cả thế giới, nhưng lại có lỗi với một phần nhỏ bộ phận nhân tộc, sau đó lại có vài tên sơ giai tiểu bối nào đó ở đâu xuất hiện đòi hăm dọa thảo phạt, lại còn bắt Triệu Mãn Duyên giải thích.
Huống chi là, Vĩ Linh Hoàng đều là vạn năm trở lên tuổi thọ.
Hành động khi đó của bọn hắn, đúng như Trương Tiểu Hầu nói, không chết đã là may rồi ! ! !
Một lúc sau, Mục Bạch bẻ lái, hướng Triệu Mãn Duyên nói đỡ một câu. “Nhưng đuôi của Thanh Long vẫn là mất thật, căn bản là không phục hồi được a..."
Trương Tiểu Hầu thấy thế, liền nói: “Triệu Ca, Mục ca, Linh Linh, quốc gia của chúng ta, thổ hệ cấm chú là ai mạnh nhất đâu?”
. . .
. . .
“Na ~~~”
Theo Thương Kim Thiên Sứ Thánh quang của Tiểu Kỳ Lan chiếu xuống đại dương, Đông Hải Bạch Xà rốt cuộc không có chỗ độn hình nữa rồi, thân thể trắng muốt lộ ra dưới 700 mét đáy biển.
Nên nhớ, ngay cả Mạc Phàm cũng không thể phát giác được Đông Hải Bạch Xà thuật ngụy trang đấy.
“O o o o o~~~”
Một cái lập loè Thẩm Huyết lãnh quang long trảo phá vỡ không gian, thẳng dưới vuốt đâm vào đầu Trung Vị Đại Đế Đông Hải Bạch Xà, cự trảo nhanh như chớp xuyên vào đại dương, móc thõng xuống võng mạc, Đông Hải Bạch Xà lập tức phát ra khiếp đảm tiếng thét chói tai, cố gắng giãy dụa rời chuồn khỏi khu vực Hải Môn Quan.
Gré ré! Một tiếng.
Đông Hải Bạch Xà mặc dù là tổn thương chưa lành, nhưng đó cũng là Trung Vị Đại Đế cấp a, hình thể dài gần 1 km, lực bộc phát càng không phải nói, nhưng mà chính là như thế một đầu Bá Chủ Đông Hải thì sao? Tại Tà Thánh Vương sống trong tủi nhục đang phẫn uất trước mặt, Đông Hải Bạch Xà chính là giống như một loại lươn trắng nằm trên thớt cảm giác.
Cứ việc nó là Trung Vị Đại Đế trình độ, cứ việc lực bộc phát như thế nào mạnh, hay xà giác quan cảnh giác cao bao nhiêu, chạy trốn nhanh cách mấy, một khi bị song sát Hồng Mãng Tà Long cùng Apase để mắt tới một giây kia, vận mệnh của nó liền đã đã chú định.
Lóe~~~!
Apase xà nhãn để cho tốc độ Đông Hải Bạch Xà trong phút chốc tốc độ bỏ chạy bị trì hoãn liên tục, hết lần này đến lần khác lực hóa thạch không ngừng đông đá cơ thể to lớn của nó, cho dù nó có khả năng vùng vẫy thoát ra, vẫn là bị chậm đến cực hạn.
Ầm ầm!!! Hồng Mãng Tà Long cự trảo thẫm huyết giống như Lưỡi Hái Tử Thần xông từ Địa Ngục tới, long trảo quét ngang tầng mây, cắt xuống hải dương, ghim chặt lấy Đông Hải Bạch Xà thớ thịt, một tiếng kinh thiên tiếng long ngâm, bỗng nhiên một lần phát lực, Đông Hải Bạch Xà bị hất tung từ đáy biển lên trời.
Tàn nhẫn vô cùng, Hồng Mãng Tà Long bốn cái móng vuốt giống như móc ngược đâm căng cơ thể Đông Hải Bạch Xà ra, nó căn bản không cách nào cựa quậy, máu chảy liên miên đi xuống.
Trên thế giới này không có máu Xà Tinh nào không độc cả. Đáng tiếc, dùng độc với Tà Miếu bên trong một vị Tà Thánh Vương, loại này hẳn là phải gia tăng liều lượng rất nhiều thì mới thấm được.
Quạp một tiếng, Đông Hải Bạch Xà phát ra tức giận tiếng kêu, nó chòm đầu dậy táp vào cổ Hồng Mãng Tà Long, để lại vết cắn cực lớn ở một cái đầu. Nhưng mà Hồng Mãng Tà Long không có chút nào buông tay, thậm chí còn gia tăng cường độ, bốn trảo khủng bố xé toạc cơ thể Đông Hải Bạch Xà rách ra làm mấy phần, lộ xương mềm cùng nội tạng đỏ chót bên trong.
Tiếng thét Đông Hải Bạch Xà vanh vảnh toàn bộ Hải Môn Quan.
Nhưng dù như vậy, sức sống nó cũng là cực kỳ mãnh liệt, không có chết ngay. Hồng Mãng Tà Long đối với công kích của Đông Hải Bạch Xà liền là khinh thường. Nó giương hai đầu khủng bố của mình cắn ngược lại vào đầu Đông Hải Bạch Xà.
Ngoằm ngoằm vài tiếng trên không trung, cả phần đầu của Đông Hải Bạch Xà đã bị nuốt vào trong thực quản hai đầu Hồng Mãng Tà Long, phần thân thể còn lại, tùy tiện bị Hồng Mãng Tà Long ném quăng trở về biển.
Cảnh tượng xác thực chấn động vô biên không gì bì được.
Mà đúng lúc này, Tiểu Kỳ Lan phát ra Thanh Thánh Quang chiếu tới Hồng Mãng Tà Long vùng cổ bị Đông Hải Bạch Xà cắn trước đó, tranh thủ tịnh hóa tẩy lễ vết thương.
“Tiểu Mãng, lùi về một chút dưỡng thương”. Apase xoa xoa cổ Hồng Mãng Tà Long nói rằng.
. . . . .
Mời các bạn vào đọc #ThấtNguyệtTuChânGiới. Hãy hòa mình vào thế giới Tu Chân, dõi theo bước chân của Bắc Tiểu Lục.