Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 794: Phàm Tuyết Thành là nhà của hắn



. . . . .

Cùng lúc với Huyền Quy Bá Hạ cõng lên Ninh Bàn Tháp đang di chuyển chậm rãi về phía trước, phòng biển bờ đê Hải Môn Quan lúc này rốt cuộc đã hoàn toàn bị đổ sập rồi, bao quát khu vực bình nguyên ở Bàng Môn Quan cũng dần dần phân tách từng mảng từng mảng rồi chìm xuống đáy biển, cảnh tượng băng liệt chấn động lòng người, giống như tận thế vậy.

Ầm Ầm ! ! !

Sấm sét như mạng nhện liên tục đánh từ mạn trời đi xuống.

“Tách Tách Tách ~~~~!”

“Tách Tách Tách ~~~~!”

Mưa ngày càng nặng hạt, màn mưa mông lung che đậy những thứ ở xa xa.

Chẳng biết có phải do ánh sáng ảm đạm của ngày tận thế hay không, Phàm Tuyết Thành rơi xuống màu hồng nhạt nước mưa, ban đêm nhưng lại để cho người ta một loại chiều tà cảm giác.

Phảng phất đột nhiên tiến vào đến một cái đặc thù thế giới, chỉ cần đứng ở ngoài khu dân cư trong phạm vi Tây Thành mở to mắt nhìn về phía cửa sổ, tức khắc sẽ thấy một màn tinh hồng thê lương mùa mưa.

“Mưa mùa xuân là màu hồng sao?” Một cái tiểu hài thắt tóc bím hai bên đang xòe tay ra ngoài cửa sổ hứng nước mưa, trong tròng mắt long lanh lộ rõ sự hiếu kỳ.

“Tiểu Lợi, đi ngủ đi”. Gia gia của nàng đang đun ấm nước, nhìn thấy một màn này cũng là bị dọa cho giật mình.

Lão chống gậy bước từng bước đi chậm rãi tiến tới bên cạnh Tiểu Lợi, một bàn tay già nua nhăn nheo nhưng mang đầy hơi ấm yêu thương che lại mắt nàng, giống như bảo bọc, giống như vuốt ve vậy.

“Đi ngủ đi, Tiểu Lợi ngủ ngoan, ngày mai gia gia sẽ dẫn ngươi đi chợ xuân có được không?”

“Gia gia, nhưng mưa có màu hồng, bầu trời cũng như tinh hồng, không phải rất lạ sao?” Tiểu Lợi lắc lắc cái đầu, ngồi không yên nhún nhún đến lợi hại.

Chỉ thấy lão nhân gia xoa đầu nàng một cái, từ tốn đóng cửa sổ lại, kéo luôn màn che vào.

“1 giờ khuya rồi, đi ngủ thôi”.

Tiểu Lợi chu mỏ, lại chạy nhanh tới leo lên giường, tiện tay đắp chăn lại. Nàng nằm được một chút, đột nhiên mở miệng nói: “Gia gia, kể chuyện ta nghe đi, gia gia kể chuyện, ta mới ngủ ngon được”.

“Hảo, vậy gia gia kể cho ngươi, ngươi muốn nghe gia gia kể chuyện gì?”


“Hộ Pháp Thần Long, gia gia lần trước hứa kể cho Tiểu Lợi nghe truyền kỳ Hộ Pháp Thần Long xuất hiện ở Ma Đô”.

“Khụ, khụ... à, à. Ma Đô hạo kiếp 5 năm trước sao. Thật giống như Hộ Pháp Thần Long cũng bắt đầu xuất hiện với một trận mưa này”.

“Oa, gia gia, vậy khi đó ở Ma Đô mưa cũng có màu đỏ sao?”

“Không có”.

Lão nhân gia cười khụ khụ, tự mình tiến tới thắp hương cho người con trai xấu số. Trên lư hương ngoại trừ di ảnh con trai hắn ra, còn một cái khác pho tượng rồng.

Pho tượng rồng đúc bằng ngọc phỉ thúy, trên đầu càng có một cái nho nhỏ dáng người tóc dài, này chính là ân nhân đã báo thù cho con trai của lão.

Đối với Tiểu Lợi, đối với lão, Hộ Pháp Thần Long chính là tín ngưỡng, chính là Thần.

“Thật là chán, như vậy hai lần mưa không giống nhau, Hộ Pháp Thần Long sẽ không xuất hiện”. Tiểu Lợi thất vọng nói ra.

“Hà hà, vậy cũng không hẳn... 5 năm sau, gia gia nghe người ta nói, Hộ Pháp Thần Long đã quay về Ma Đô để giết chết Ma Vương Hải Yêu, dường như lúc đó trên bầu trời có xuất hiện ánh sáng tinh hồng giống màn mưa hôm nay”.

“A... còn có việc tốt như vậy... gia gia, ngài nói xem, Hộ Pháp Thần Long có bảo vệ Phàm Tuyết Thành của chúng ta không?”

Tiểu Lợi nói lời, đã bắt đầu ngáp, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chỉ thấy lão giả mang theo khuôn mặt phúc hậu ngồi ở đó, nhìn vào di ảnh con trai mình, chậm rãi trả lời: “Tiểu Lợi, chúng ta đang sống ở vùng đất của Thần”.

“Phàm Tuyết Thành là nhà của Hộ Pháp Thần Long”.

. . .

. . .

Mưa liên tục.

Tinh hồng màn mưa làm cho cả tòa Ninh Bàn Tháp nhìn qua giống như là thi họa bên trong Tiên cảnh chi thành vậy.


“Lão sư, ta đã chờ đợi theo như ngài nói, chờ đến một ngày gặp được cái gã kia mà ngài tin tưởng hết mực, nhưng hắn cho đến bây giờ đều không xuất hiện qua, chúng ta đã bị đánh ra nông nỗi này, hắn vẫn y nguyên trốn chạy. Ngài đã sai... Bây giờ, ta muốn tự mình trả thù cho ngài, yên tâm, Giang Dục đều không có đi theo ta. Ta đã tìm thấy đám Nga Nữ Hải Yêu hại chết ngài... lần này, hãy để ta tận tay làm đi”.

Cung đình phó thủ tịch Đông Vy không có chạy theo đoàn rút về Ninh Bàn Tháp, mà nàng cố nán lại ở Bàng Môn Quan.

Thân thể nàng nặng trĩu, đứng cũng đứng không vững, một trong hai khế ước của bản thân đã bị vòng vây Hải Yêu chém giết đến thương vong thiệt mạng, để cho linh hồn nàng bị trùng kích, phất phơ thổ huyết liên tục.

Thân tàn ma dại, Đông Vy mang theo thần sắc thương tâm cùng nồng nặc ý chí báo thù đứng giữa vòng vây của một đoàn lít nhít ước tính hàng vạn đầu Nam Hải Quỷ Tộc, đây cũng chính là Nga Nữ Hải Yêu cái quân đoàn khi xưa do Quỷ Sát Nga Nữ dần đầu vây công bóp chết Bàng Lai.

Chỉ là, nàng còn chưa kịp thi triển bất cứ cái ma pháp nào, không hiểu chuyện gì xảy ra mà hàng vạn đầu Nga Nữ đó bỗng chốc thân thể hư không tiêu thất, bị một mảnh tinh hồng trên đỉnh đầu làm cho vặn vẹo, làm cho tan chảy, từa tựa bị Nguyền Rủa lên cốt nhục một dạng.

Đúng lúc này, Đông Vy nhìn thoáng qua màn mưa chân trời. Chân trời mông lung, mưa phun che hết đường đi, nhưng nàng vẫn lờ mờ cảm thấy được phía trước có một đoàn huyết vụ, chính chậm rãi hướng mình đi tới.

Đường dài dòng nghiêng ngã, lũ quét để cho thị giác người thường căn bản hoàn toàn không thể thích ứng được vô luận thứ gì, thậm chí muốn coi như mù lòa.

Đông Vy tại cái này màu hồng trong mưa rơi, lờ mờ trông thấy cái kia huyết vụ bên trong có một cái thân ảnh nam nhân, đang bị viên kia Mặt Trăng màu đỏ mang từ trên trời cao chiếu rọi ra một cái bóng đen hình dáng.

Bất tri bất giác, tinh thần nàng chấn động, vì đó rung một cái!

Là người này vừa mới cứu mình. Phản ứng của Đông Vy rất tự nhiên là cảm giác gặp phải chúa cứu thế đồng dạng, trong miệng nói lẩm bẩm gì đó không phát ra thanh âm.

Người này mặc một bộ thời trang không khác gì đi du lịch biển tắm nắng vậy, thân hình rắn chắc, tóc dài màu hồng ướt sũng dưới nước mưa, cho dù đã cột lên gọn gàng, nhưng vẫn còn chút gì đó bụi trần lắm. Khi nàng nhìn thấy mưa to quất lên người của hắn thời điểm, mỗi lần tiếp xúc với trang phục thì mưa sẽ bốc hơi không hiểu, giống như chung quanh người hắn có một tầng bảo hộ đặc thù.

Ở bên cạnh nam tử có một đầu tiên đế tuyết lang trắng muốt đang đứng bầu bạn, mưa từ trên lông của nó chảy xuống nhìn qua càng đậm chất Tuyệt Tình Cốc cái kia truyền thuyết ngạo kiều Thái Thượng Lang Công.

Đông Vy ngay lập tức nhận ra Băng Thần Minh Lang.

Nàng chậm rãi thở dốc, gượng người dậy, nhìn theo nam tử đang dần dần bước đến chỗ mình.

“Cảm tạ cứu mạng”. Đông Vy hơi cúi đầu đỏ mặt, xác thực không dám nhìn thẳng vào mặt nam tử.

Phảng phất lời này vị nam tử làm như nghe không thấy, hắn ném ra một cái vấn đề khác: “Ngươi vì sao còn ở đây đâu? Loa thông báo đã hồi chuông thứ tư rồi, đi về căn cứ đi”.

“A... ta, ta...” Đông Vy lập tức bị trấn trụ, ấp a ấp úng quên mất phải nên nói gì lúc này.


Mạc Phàm nhìn cử chỉ khó xử của nàng, dường như tinh tế nhận ra điều gì đó, ân cần hỏi thử: “Nói điểm, chẳng lẽ ngươi có người thân bị mất sau va chạm với Hải Yêu sao?”

Đông Vy sửng sốt, lúc này mới dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt Mạc Phàm.

Mạc Phàm lẳng lặng đứng ở đó mặc cho nàng nhìn, cũng không quá gấp gáp khẩn trương thứ gì.

Hắn chỉ đơn giản là suy nghĩ, có lẽ người này đang bị sốc tinh thần một dạng.

Mà sự thật rõ ràng là vậy.

Đông Vy có chút bàng hoàng không chừng, nàng khư khư nhìn hắn thật lâu, ngẩn người mấy phút đồng hồ thì mới có dũng khí gật đầu xuống, thấp giọng trả lời: “Là lão sư của ta”.

Mạc Phàm để cho nàng nói hết lời, mới nói tiếp: “Lão sư ngươi, ừm, hiểu rồi”.

“Trở lại Ninh Bàn Tháp trước đi, việc báo thù của ngươi giao cho ta”.

“Giao cho ngươi? ? ?” Đông Vy chớp đồng tử, hai con ngươi nàng tự động co giãn đi ra, có chút hoài nghi lời lẽ này: “Một mình ngươi lo được không ?”

“Uy, không đủ sao?” Mạc Phàm cũng là bị bất ngờ, cảm thấy chính mình đối với Đông Vy nói ra lời kia hay là càng cảm thấy bất ngờ hơn.

Đông Vy kiệt lực khống chế cảm xúc, từng điểm từng điểm tự hỏi rốt cuộc không biết người này nghĩ cái gì trong đầu.

Nàng lắc lắc, ý tứ biểu đạt muốn can ngắn hắn: “Hải Yêu có thiên binh vạn mã, số lượng so với..."

Chỉ là, Đông Vy còn chưa kịp nói xong, Mạc Phàm đã ra hiệu cắt ngang, bình thản chen giọng vào: “Một mình ta chính là thiên binh vạn mã”.

Nghe tới lời thoại như vậy, Đông Vy cũng là trực tiếp câm lặng.

Ánh mắt nàng bỗng nhiên không có tiêu cự, chỉ là tản mát tại Mạc Phàm trên mặt, nhìn xem hắn chân thành bộ dáng mà rung động.

. . . . . . .

Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.