Trầm mặc nghe xong Quan Ngư cay đắng kể lại sự tình, cơ tim của Mạc Phàm cơ hồ như từng bước, từng bước quặn thắt lại.
Mới đầu, vừa nghe đến mấy chữ “quốc phủ đội không còn toàn vẹn”, hắn đã có chút giật giật khóe miệng, trong lòng khó trách cũng tự nhiên có đôi ba suy nghĩ ích kỷ của cá nhân.
Lấy trường hợp quốc phủ đội ngủ năm đó ngoài hắn ra còn có tám người nữa, bao gồm Mục Ninh Tuyết, Triệu Mãn Duyên, Tương Thiểu Nhứ, Quan Ngư, Giang Dục, Ngải Giang Đồ, Nam Giác, Nam Vinh Nghê, Mục Đình Dĩnh. Phương diện Tổ Cát Minh đã bị loại bỏ trực tiếp thay Mục Nô Kiều, bọn họ nhưng đều không tính là trường hợp thành viên cố định theo lời Quan Ngư.
Mà ích kỷ cá nhân Mạc Phàm dĩ nhiên không cần phải nói cũng chắc chắn là Mục Ninh Tuyết, rồi Triệu Mãn Duyên, Tương Thiểu Nhứ, thật may bọn họ đều ở bên cạnh hắn suốt thời gian qua, khẳng định không thể có vấn đề gì, ít nhất là tại sự kiện ở Côn Lôn lãnh địa.
Hai ả tâm cơ biểu Mục Đình Dĩnh và Nam Vinh Nghê thì càng muốn rõ ràng hơn, lần gần đây nhất Mục Đình Dĩnh giở trò câu thông cho thánh ảnh Yeke truy lùng đại lão bà của hắn, Mạc Phàm tuy chỉ nghe Mục Ninh Tuyết qua loa kể lại nhưng làm sao có thể không ghi thù vặt đây. Còn có, Mục Đình Dĩnh đối với cái trò bẩn thỉu này, não bùn của nàng có thể nghĩ ra được sao!? Ắt hẳn là có thêm một kẻ đứng sau như Nam Vinh Nghê đi.
Cho dù là hai nàng bình ổn thì sau này Mạc Phàm cũng không có ý định để điều như vậy xảy ra.
Những người còn lại toàn bộ ở Đế Đô.
Quả nhiên Quan Ngư nói đến, chính là Mạc Phàm tối không muốn tin tưởng nhất, là hai trong số bọn họ.
Nam Giác và Ngải Giang Đồ…
Một người đối với những thứ huyền bí trên thế gian này đem lòng say mê cuồng nhiệt, nàng bề ngoài có vẻ như mọi lúc là một cái tính cách rất trầm lắng cùng bình tĩnh, nhưng từ sâu trong đôi mắt lúc nào cũng đối với niềm đam mê phiêu lưu của mình có từng tia phấn khích cùng lập loè hào quang.
Một người cương nghị chính trực, một lòng hướng tới ma pháp chí cao, cũng đồng thời mang bên trong cốt tuỷ một niềm kiêu hãnh của một cái quốc gia người bảo vệ, một người đội trưởng mẫu mực khiến Mạc Phàm thực tế không thể không tôn trọng.
Chết rồi? Cả hai thực sự chết rồi sao?
Bọn họ vẫn còn chưa hoàn thành mục tiêu của đời mình, vì sao lại phải vĩnh viễn nằm lại ở nơi lạnh lẽo này?
Nắm tay Mạc Phàm không biết từ lúc nào đã siết chặt lại, phát ra vài âm thanh răng rắc.
“Khoảng hai năm trước, từ Bắc, Nam, Đông đến Tây Hải thành, đột nhiên người dân không biết lý do gì tấp nập kéo đến làm điểm sinh cơ, tụ tập phát triển thành khu tập thể, rồi dần dần đã tới cái quy mô phát triển thành chợ, thành thương xá, quần thể dân cư. Lúc đó, trong lòng ta cũng cánh canh vui mừng, xem như có họ đằng sau hậu thuẫn, chút ít thương gia không ngần ngại tặng không lương thực, nhu yếu phẩm cho quân lực trong thành, bao quát Minh Lang thôn.” Quan Ngư thở dài tiếp tục nói rằng.
“Hai năm trước, a, có thể là dân cư ven hải miền Đông, đặc biệt Ma Đô và vùng thành thị xung quanh.” Nhắc tới khoảng thời gian này, Mạc Phàm rõ ràng có chút khái niệm lý do.
“Ma Đô còn gọi là hoàng bích Ma Đô, thuộc tam long mạch Hoa Hạ, ở quốc gia là địa phận kinh tế lớn nhất sao, còn có rất nhiều hiệp hội ma pháp trấn giữ, trên cả nước cũng có thể coi là an toàn nhất địa phương. Ta nhớ không lầm số cấm chú pháp sư hộ pháp tại Ma Đô thậm chí chiếm hơn 80% Trung Quốc rồi, sao lại có chuyện di dân từ nơi tốt như vậy?” Quan Ngư hai mắt có chút sửng sốt không hiểu chuyện nói rằng.
Mà Mạc Phàm ở một bên nhìn thấy hắn bộ dạng cũng là ngơ ngác hai mắt ra, trong miệng có chút thất thoát hỏi:
“Này, ngươi không phải là hơn 5 năm ẩn cư tại đây, liền thế giới bên ngoài không có chút khái niệm thông tin chứ?”
Quan Ngư đáp trả với ánh mắt yếu ớt hổ thẹn, hàm râu kia tự nhiên giật giật lộ ra cái nụ cười cay đắng trên khóe miệng, kĩ càng một chút, không khó nhận ra hàm răng của hắn đã ố vàng toàn bộ, thậm chí méo mó, có nơi còn bị rụng đi:
“Tây Hải thành nói chung và Minh Lang thôn nói riêng đều nằm ở địa phận hiểm trở, thuộc vành đai Côn Lôn đế quốc, loại này có trọc khí tà quang, phát sinh yêu dị biến đổi chân không, đối với sóng âm, ánh sáng mặt trời cơ bản là thay đổi không ít. Nên ở đây, chúng ta không cách nào liên lạc ra thế giới bên ngoài theo phương thức thông thường được chứ đừng nói nhận thông tin qua phương tiện truyền thông.
Lại nói, thương gia tiếp đồ cho chúng ta, khi được hỏi vì sao dân cư tụ tập lại đây, bọn họ cũng không nói rõ nguyên do, đại khái qua loa phát hiện địa phương tiềm năng, nên chúng ta cũng không rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.”
“A!” Mạc Phàm ngoạc mồm rồi.
Hắn ban nãy nghe những gì Quan Ngư mất mát, ngậm đắng cay tu luyện, đem bản thân ra chà đạp, vùi dập để phát triển… những tưởng đã phi thường đáng sợ rồi. Giờ phút này chính thức biết thêm bọn họ, hết thảy cuộc đời ở đây giống như bên trong một thế giới ác mộng thu nhỏ, đến thông tin cũng hoàn toàn không có biết được.
Như thế nào không cảm thấy khâm phục đây, Quan Ngư ngày xưa hắn biết, mưu mô có, gia thế có, mọi thứ đều gọi là nam nhân trong mộng của rất nhiều nữ sinh đi. Để cho người khác nhìn vào thậm chí có chút chán ghét, tự giờ phút này lại thay đổi hoàn toàn rồi. Đem ngoại hình hắn ra mà xem, xấu xí, già nua, sẹo đầy người, đến hàm răng cũng ố vàng không còn nguyên vẹn… đến cái địa phương hắn sống còn muốn như hắc ám vị diện phiên bản nhỏ, so ra chỉ khác nhau ở màu trời. Tất cả những gì hắn làm chỉ để đánh đổi lấy thực lực bản thân, để có thể đủ cường đại bảo vệ người thân mình, mà sâu thẳm bên trong, chính cái danh vị thành chủ, trưởng thôn Minh Lang đã thể hiện triệt để hết ra rồi.
Minh Lang thôn, cả nước bài danh anh hùng dân tộc…
Trong lòng Mạc Phàm rõ ràng, người hắn đặc biệt tôn trọng, giành sự ngưỡng mộ nhất định vốn không có quá nhiều, loay hoay xưa giờ chỉ có bốn người lần lượt là Phùng Châu Long lão sư, tổng huấn luyện viên Trảm Không, quốc thủ quân đội Hoa Triển Hồng, thẩm phán viên Phong Thứ. Giờ khắc này xem ra, chính bản thân trong mơ cũng không nghĩ tới, rất muốn thêm vào danh sách kia cái tên Quan Ngư đáng ghét này nữa mất rồi.
Trước khi bắt đầu chuyện của Quan Ngư, ban nãy Mạc Phàm có nói sơ qua cho hắn Ma Đô thảm họa, nhưng là hắn vắn tắt, giản lược mức độ quy mô rất nhiều, cũng không đề cập đến việc chính mình đồ đằng anh hào giải cứu, nhưng giờ phút này hắn đành phải nói lại tỉ mỉ tường tận hơn để giải thích được cái mốc câu nguyên nhân người dân di cư nhiều như vậy.
Quan Ngư nghe xong, bất ngờ sắc mặt lại đại biến:
“Mạc Phàm, ngươi nói, ta bây giờ thực sự cảm thấy bất an rồi, cực kỳ bất an.”
“Ngươi nhìn ra được điều gì sao?” Mạc Phàm hỏi rằng.
“Đúng, nghe ta kể tiếp… tuy nói hằng ngày ở Côn Lôn thánh sơn không hàng chục cũng hàng trăm yêu thú săn bắn tại cứ điểm quân trại, nhưng hầu hết đều là đơn độc các nhóm, lại yêu thích chém giết nhân loại, không có hoạch định gì trước, chúng ta miễn cưỡng có thể đáp trả chống lại. Nhưng khoảng thời gian dân cư ở Tây Hải Thành đông lên rất nhiều, tự nhiên Côn Lôn đế quốc cũng vì vậy mà mức độ uy hiếp càng cao hơn, suốt thời gian ta ở tuyến phòng thủ, ta đã nhận thấy chúng nó thích nghi với các loại hình hợp tác chiến thuật, số lượng tham gia cũng đã đến hàng ngàn đơn vị. Việc này rất có thể liên quan đến loại kia yêu vương ngàn năm ngủ say đã nghe được mùi vị nhân loại suy yếu mà thức giấc".
"Lúc đó, ta đã phóng thích tín hiệu cầu tiếp viện của Minh Lang thôn lên, đây cũng coi như lần đầu tiên sau mấy ngàn năm qua phát gửi. Loại này nhất định phạm vi trong quân đội, bao quát hiệp hội ma pháp lớn nhỏ đều có thể thấy".
"Nhưng chúng ta bắn mãi đến ba lần, một mực không bất kỳ ai đến, để cho quân đạo Minh Lang thôn tử trận gần nửa nhân số. Thì lúc này mới có một nhóm tiểu đoàn một trăm người quân đội tình nguyện chạy đến, đó cũng là nhánh quân của Ngải Giang Đồ và Nam Giác, ta thực sự rất cảm động!"
"Một nhánh siêu giai cùng cao giai pháp sư có tổ chức tốt chiến thuật coi như miễn cưỡng cầm cự cũng được mấy tháng liền, cũng để cho Minh Lang chiến sĩ có thời gian dưỡng thương nhưng họ không thể ngờ được rằng, số lượng bầy yêu lần này tấn công lại đông đảo cùng hung mãnh đến như vậy".
"Với số lượng yêu ma từ thống lĩnh cấp trở lên đến hàng ngàn hàng vạn, tuyệt không phải là thứ mà những siêu giai cùng cao giai pháp sư ít ỏi như bọn họ có thể dễ dàng chống lại, kể cả chúng đứng trơ ra để họ làm bia tập bắn, kể cả mỗi người hao hết trên thân đến từng tia ma năng cuối cùng, cũng chưa chắc có thể giết được một nửa".
"Không ngoài dự đoán, toàn quân bị diệt, dù đã gửi tín hiệu cầu cứu, nhưng vẫn là không hề nhận được bất cứ sự trợ giúp nào. Kết quả chỉ còn nhóm ba người chúng ta chạy nạn…” Quan Ngư thanh âm ngữ điệu mỗi lúc mỗi lớn, ánh mắt cũng rưng rưng kể lại.