...................
Dị đoan, ly tai giả, quang vương, hắc ám chúa tể, cái nào bên trong mới để cho Thánh Thành nên cân nhắc làm việc?
Mạc Phàm lần nữa hỏi câu hỏi này, hắn đương nhiên chờ mong Thánh Thành phản ứng như thế nào.
Người trưởng thành nói chuyện, tuyệt đối không đùn đẩy trách nhiệm. Hắn sẽ không nhất thiết phải lôi quan hệ của mình với ba vị thiên phụ Chaos, Văn Thái và Seiddark ra nói.
Dạng này nói ra, chẳng khác nào tuyên cáo chính mình là một cái ngụy quân tử, thậm chí tiểu nhân núp bóng người khác.
Hắn hiện tại hiên ngang đứng đây, chính là muốn đập nát những gì ba vị Thiên Phụ xây dựng, để một thời đại kia đóng lại trong sử sách. Đều đã là cấp bậc này tồn tại, quang minh lỗi lạc mà làm, hắn chẳng lẽ còn sợ mình làm sai sao?
Coi như sai đi, nhưng nếu chỉ bởi vì nói ra danh nghĩa Thiên Phụ để hợp thức hóa cách làm của mình, vậy mang ý nghĩa Mạc Phàm trước nay sống không có cái gì là của mình à? Đều sống cho Thiên Phụ hết rồi?
Đừng nói chỉ Thiên Sứ Trưởng, cho dù đứng đối diện hắn là Thiên Phụ, Mạc Phàm cũng sẽ như cũ trảm luôn Thiên Phụ nếu muốn tranh đoạt hồn thai thiên sứ với hắn. Này là hắn tự đại có lý trí, hắn cần sức mạnh, là bắt buộc phải có sức mạnh để bảo vệ chính mình, bảo vệ người thân của mình.
Hiện tại, hắn muốn chính mình và Thánh Thành lại lần nữa đối chất, muốn Thánh Thành biết rõ hắn đang làm gì, biết rõ bọn hắn vị trí hiện tại là như thế nào!
Đức Thiên Sứ đối chất từ đầu đến cuối biện luận cực kỳ chặt chẽ, lời nói đanh thép như một vị công tố thẩm phán đi theo thường thức kiến thức của nhân loại, ở góc độ đó, chiếu theo nguyên tắc bên dưới, Mạc Phàm chính xác là có tội.
Mạc Phàm sở dĩ không có đi tranh luận với lão, liền 8 tòa hồn cách cũng đồng dạng ngơ ngác đuối lý, đó là bởi vì hắn cũng thừa nhận mình có tội, tòa án thẩm tra xét xử đều thành lập, vậy thì tranh luận tiếp xuống dưới chính là vô nghĩa.
Thánh Thành cũng không phải là lo sợ một cái thiên tài nào đó còn nắm giữ thiên phú trác việt hơn mình phát triển, mà bọn hắn sốt sắng lưu ý nhất, chính là có những kẻ thiên tài không biết an phận, nằm ngoài vùng kiểm soát, có gen lặn nguy cơ tiềm ẩn, không muốn tuân theo cách cục thế giới cao tầng quy định.
Một người nắm giữ một khối sức mạnh quá lớn quá lớn, bản thân hắn tự nhiên là có một sự tự đại ngông cuồng nhất định, liền trước đó dù cho mang trên mình bao nhiêu tốt đẹp cũng rất dễ bị lung lay thay đổi hành vi, rất dễ ảo tưởng tự cho mình cái quyền định đoạt, xông pha làm bất cứ việc gì chính mình cho là đúng ---- cuối cùng, sẽ tại một thời điểm nào đó, càng lúc càng sa lầy vào biến cảnh, đi sai con đường chuẩn mực nhất.
Thành thật mà nói, đạo lý này hoàn toàn không sai.
Lịch sử dài dòng chứng minh, không ít kẻ chính là như vậy, điển hình nhất phải nói cấm chú phát xít Adolf Hitler, hắn trước khi có được hắc ám vị diện sức mạnh, tự nhiên là một cái công dân thuần chính tốt đẹp như bao người, mãi về sau, tự mình viết ra một chương đen tối của chủ nghĩa phát xít, suýt chút để Thánh Thành trở tay không kịp.
Đây cũng là vì cái gì tổ chức Thánh Ánh Giả được lập ra, đại diện cho mặt tối của Thánh Thành. Đôi lúc, bọn hắn sẽ âm thầm trong màn đen xử lý một số quả bom hẹn giờ như vậy ngay khi chứng kiến một vài điểm hành vi không hợp thói thường xuất hiện, đương nhiên, không thông qua thẩm phán. Đến khi mọi chuyện bại lộ ra ngoài, Thánh Ảnh Giả sẽ phải làm ra hi sinh, chấp nhận bị Thánh Thành thẩm phán.
Đối chiếu sang Mạc Phàm, Mạc Phàm như cũ xưa nay là phóng khoáng không nhất thiết tuân theo quy củ. Hắn thể hiện nhiều hành vi không phải chức nghiệp và nhiệm vụ của mình, hắn liên lụy người vô tội khác là có, hắn làm đại sát nhân cũng có, là bom nổ chậm cũng có. Quy chụp di đoan, ân, hắn xứng đáng là dị đoan! Đúng như Thánh Thành lo sợ, Mạc Phàm bây giờ đã có năng lực để cho toàn bộ thế giới đi theo chiều hướng hủy diệt rồi.
Hồn cách Tô Lộc ở trong thế giới tinh thần từng u oán nói với Mạc Phàm, lẽ ra hắn không phải chết a, có thể là tù chung thân, có thể bị lưu đày phế bỏ ma pháp, giam cầm ở Thánh Thành quét rác vĩnh viễn. Không tới mức bị giết chết.
Nếu xử lý mọi chuyện theo đúng quy củ, Mạc Phàm lấy công bù tội thoát án được, vậy thì Tô Lộc cũng có khả năng này. Tô Lộc làm gì lại không có đại chiến công đâu? Hắn công đức, thậm chí không kém một chút so với Mạc Phàm thời điểm đó. Muốn ngồi vào cái ghế cao nhất Tổng Đàn Á Châu Hiệp Hội Ma Pháp, liền công trạng hắn có thể xếp lên 10 tờ giấy A4 viết đầy chữ.
Thế giới quan có rất nhiều góc nhìn, đừng bởi vì những chuyện có thể nhìn được mà đánh giá phiến diện, sự thực tới nói, càng không ít người coi Tô Lộc là chúa cứu thế theo góc nhìn của bọn hắn. Mạc Phàm và Tô Lộc, vốn dĩ là đồng cảnh ngộ giống nhau, đúng sai đều có. Mạc Phàm thấy Tô Lộc là đại ác nhân, không có nghĩa là người khác cũng vậy. Người vô tội dính nhầm ma pháp của Mạc Phàm, người có thân nhân bị Mạc Phàm sát hại, trong mắt bọn họ, Mạc Phàm thậm chí là Hắc Giáo Đình ẩn tàng thành viên.
Trường hợp Sariel bên kia cũng là như thế.
Chung quy Tô Lộc hay Mạc Phàm đều là dị đoan cả.
Bắt cướp cần có cảnh sát, đánh giặc cần có quân đội, tội án hình sự cần giao cho tòa án tối cao, tầng lớp chính trị phải được xử lý bởi chính phủ, đối kháng yêu ma cần có ma pháp hiệp hội, sách lược bảo vệ an nguy nhân loại khỏi các mối nguy hiểm tiềm tàng thì càng phải thông qua đầu tàu Liên Hợp Quốc. Mỗi cơ quan mỗi cá nhân một việc, nhân loại không phải yêu ma, không phải đầu óc đơn giản có thù báo thù, ai đụng mình mình liền cắn lại, một dạng thích làm gì thì làm.
Thánh Thành cũng có nhiệm vụ. Nhiệm vụ của Thánh Thành là duy trì trật tự cho tất cả những hệ thống bên trên, để nó chạy liền mạch ổn định, đúng tiến trình của nó, để cho mọi thứ trơn tru vận hành guồng quay theo đúng như cái cách mà lẽ ra nó nên xảy ra như vậy.
Nếu có kẻ nào muốn đem cái trật tự này cho lật bàn, để bố cục mọi thứ chệch hướng, vậy thì đó là lúc Thánh Thành hoạt động.
Vì sao Hắc Giáo Đình không có bị Thánh Thành phán xử? Trên thực tế, thánh ảnh giả tổ chức đã sớm trên tay cầm lấy một phần văn kiện cơ mật liên quan tới Hắc Giáo Đình, bọn hắn càng biết Hắc Giáo Đình sớm có liên quan đến Parthenon Thần Miếu đấy. Cơ hồ tất cả đã đặt gọn ngay tại trong lòng bàn tay của Thánh Thành, bất cứ khi nào muốn bóp là bóp.
Chẳng qua là, trong con mắt của các vị thiên sứ trưởng, bọn hắn đã từ lâu không có đem Hắc Giáo Đình xem như một cái tổ chức uy hiếp nổi đến trật tự thế giới. Nghiêm túc lý giải thì rất dễ hiểu thôi, khi mà một cái tiểu ác ma Mạc Phàm mấy lần đều để hồng y giáo chủ Tát Lãng chạy như chó nhà có tang, hồng y giáo chủ Lãnh Tước thì bị đánh bầm dập bắt sống tống vào nhà giamThánh Tài Viện, cái gọi là Hắc Giáo Đình liệu có còn thần bí nữa không? có xứng đáng để Thánh Thành phải lo nữa không? Thậm chí, nhờ Hắc Giáo Đình tồn tại, càng mới để cho Thánh Thành thấy rõ hơn những cái kia tiềm năng dị đoan luôn không có bị phát hiện.
Chỉ cần Hắc Giáo Đình không đem chủ ý đánh tới phá hủy thế giới trật tự trên đầu, Thánh Thành cũng lười tốn thời gian đi tiêu diệt bọn chúng, liền Liên Hợp Quốc cũng chẳng thèm quan tâm. Hắc Giáo Đình đã có cái khác tổ chức sắp xếp lo liệu. Minh Giới thống lĩnh Cổ Lão Vương Trảm Không, Tô Lộc phe phái, Thánh Tử Văn Thái, Tà Thần Mạc Phàm đều so với Hắc Giáo Đình đáng sợ nhiều lắm. Nguyên bản Sariel nhiệm vụ là giết Giáo Hoàng Hắc Giáo Đình mới đúng, nhưng Michael đã sớm chú định hắn đẩy lên Mạc Phàm trên người.
Về phần đối kháng Yêu Ma, Thánh Thành trước giờ làm sai sao? Nhiệm vụ đối kháng Yêu Ma vốn dĩ cũng không phải là của Thánh Thành. Nếu cái gì cũng lôi bọn hắn ra, vậy thì mấy khối quốc gia kia làm gì? Liên Hợp Quốc làm gì? Thế giới ngũ châu ma pháp hiệp hội có vai trò gì?
Mạc Phàm càng ngày càng hiểu biết.
Kì thật, Thánh Thành chẳng cần phải làm gì cả. Bọn hắn không làm gì mới là để cho thế giới ma pháp yêu ma toàn bộ đều e ngại Thánh Thành.
Đánh chó nể mặt chủ, đạo lý này... kì thật, không có Đế Vương đế quốc nào không hiểu. Thánh Thành cư nhiên im lặng quan sát tất cả, thu hút tín ngưỡng, càng ngày càng mạnh, bọn hắn chỉ việc tồn tại thôi, tuyệt đối sẽ để cho thế giới yêu ma trừ nóc nhà ra sẽ cảm giác thành thật với bản thân hơn rất nhiều. Không phải bởi vì sợ hãi Thánh Thành, mà là bởi vì có cảm giác một cái gì đó thần bí nguy cơ, biết đâu đối phương nổi điên muốn đồng quy vu tận cá chết lưới rách, bọn nó chính là trăm phần trăm bị thiệt.
Cho nên, chỉ cần Thánh Thành càng mạnh, sẽ càng rất ít trường hợp Yêu Ma dám động đậy phát động chiến tranh quy mô lớn. Đâu đó chỉ loáng thoáng nổi nên làn sóng ở một số nơi nhỏ tranh chấp địa bàn cùng nhân loại liền chấm dứt.
Còn lớn như chiến tranh Hải Yêu vừa rồi, nếu không phải Hắc Ám Chúa Tể nấp sau màn thúc giục cùng tính kế, khả năng sẽ không phải xảy ra ở thế kỷ này, cũng sẽ không tại thế kỷ kế tiếp, ít nhất, cho đến khi nào lão đại Leviathan tự phát động xuất quan rồi nói.
Đương nhiên, tư tưởng là vậy, đúng thì có đúng, sai cũng tự nhiên có sai. Quan trọng là, bọn hắn thành công duy trì được thế giới trật tự suốt mấy ngàn năm nay.
5 năm trước, Mạc Phàm không hiểu chuyện kêu oan, hoặc cũng có thể lấy công bù tội, ở giữa hòa giải. Nhưng kể từ khi Lucifer xuất hiện, Mạc Phàm làm sao không nhìn ra được, tầm quan trọng của Thánh Thành đối với thế giới đâu?
Tư tưởng của bọn hắn trước nay không đổi, này là do thiên sứ trưởng có quyền áp đặt sao?
Văn Thái làm sao mà bị Remiel ném đá phán tội đấy... đương nhiên là bởi vì Văn Thái biết rõ cách làm của Thánh Thành hơn bất kì ai trên đời này. Tư tưởng cùng cách làm việc của Thánh Thành, không phải thiên sứ, mà là thiên phụ !!!
Bất quá...
Mạc Phàm biết Thánh Thành không sai, nhưng bây giờ, hắn vẫn phải muốn nói lại câu này, hắn cần phải sai với Thánh Thành.
Hắn cũng không chắc chắn những gì mình đang suy nghĩ là đúng 100%, để chắc chắn, hắn càng cần Thánh Thành tự mình mở miệng nói ra.
Thẩm phán 5 năm trước trôi qua, Mạc Phàm lấy công bù tội, ở giữa xí xóa không còn cái gì.
5 năm sau, Mạc Phàm dùng công để làm tội, lần này tội của hắn, chính là thu hoạch thiên sứ hồn thai. Công của hắn, vay nợ, lại đến phiên 5 năm tới nữa đại kết cục trả luôn một thể!
Người sẽ càng không ngừng trưởng thành, Mạc Phàm muốn đi tiếp về phía trước...
Hắn không có thù oán với Thánh Thành, hắn thật hi vọng Thánh Thành sẽ giống như hắn, không đánh không quen, hắn bây giờ nói với tư cách là nhân loại đơn thuần nhất muốn làm chiến hữu, cũng không phải mang danh nghĩa Thiên Phụ ra nói.
Giả như Thánh Thành thật sự phải là một cái Thần quân tổ chức suy nghĩ sáng suốt cùng một lòng vì muôn dân, như vậy bọn hắn hẳn là đem hết thảy tinh lực đều để ở trên người cái Cổ Nguyệt Tru Đế đó.
Đến cấp bậc này, thế giới cách cục là có thể báo trước, Cổ Nguyệt Tru Đế có thể dự cảm được thế giới ma pháp 5 năm nữa sẽ hoàn toàn bỏ xuống kết giới dành cho Đế Hoàng, khi đó, hắc ám chân chính sẽ buông xuống. Tam đại nóc nhà cũng sẽ bước ra khỏi tù lao, bọn hắn về phe ai còn chưa nói trước được.
Thậm chí, bàn tiệc sẽ không thiếu một chút đến từ Triệu Hoán Vị Diện Hải Thần Tuyệt Hải Hoàng Điệp, nói không chừng còn có cả vị kia thần bí Quang Vương quay trở lại.
Mạc Phàm là dị đoan, đúng. Mạc Phàm vừa cướp đoạt đồ vật trân quý nhất của Thánh Thành, cũng đúng. Mạc Phàm có thể phá hủy thế giới, đúng luôn!
Không thể chối cãi ! ! !
Nhưng Thánh Thành giả như biết suy nghĩ lo xa, Michael giả như thật sự không tồn tại một chút tư tâm, như vậy hôm nay bọn hắn sẽ phải cảm nhận được, muốn chống lại một thế cục đen tối sắp diễn ra trước mắt, bọn hắn cần phải để Mạc Phàm rời đi... rời đi với thiên sứ chi hồn.
Tương lai không ai nói trước được, dị đoan Mạc Phàm nhưng có thể ở tương lai khiến nhân loại mang đến tai nạn, bất quá, đó là chuyện của tương lai rất xa, bởi vì nếu muốn, hắn bây giờ đã chứng minh cho Thánh Thành thấy, hắn đã có thể làm liền được rồi.
Chân chính sẽ cho nhân loại nghẹt thở, là hắc ám u tối, là lạnh lẽo nước biển, là nóng rát sa mạc, là kỷ băng hà cấp độ Đế Hoàng!
Bây giờ đối với thế giới uy hiếp lớn nhất cùng nguy hiểm nhất không thể nghi ngờ chính là Cổ Nguyệt Tru Đế. Mạc Phàm không phải là tự đại, hắn thậm chí còn toàn diện đánh giá tình hình chung, nghiêm túc cân nhắc các loại phương án cùng suy nghĩ qua, nếu như Mạc Phàm không mạnh lên, tuyệt đối chính là tự sát.
Đức Thiên Sứ đã triệt để im lặng rồi
Saga vừa tính nói gì đó, đã bị Michael cho cản lại.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, lắc đầu một cái.
“. . .”
...................