. . . . . .
“Bất quá, chỉ có 5, 6 năm, trong khoảng thời gian đó, các ngươi như thế nào đủ tự tin chống lại Cổ Nguyệt Tru Đế? Lấy ngươi thực lực hiện tại, ta cảm thấy 5 năm sau ngươi đều không thể đấu thắng được vị kia ngồi ở chí đỉnh Côn Lôn một năm trước... Đừng nói là mơ tưởng cấp bậc như Tuyệt Hải Hoàng Điệp, càng đừng mơ đuổi kịp chúng ta”. Leviathan có chút tò mò hỏi.
Càng lên cao càng khó tu luyện, mà lại, khoảng cách mỗi một nấc thang đều vô cùng chênh lệch, không dễ gì đột phá.
Chỉ có tu luyện lên tới cảnh giới tiệm cận Đế Hoàng trở lên thì mới có thể cảm nhận được vị diện đại đạo pháp tắc, cảm nhận được sự không ngừng tự thăng cấp ở mỗi mili giây trôi qua của vị diện. Mà cũng chỉ có đạt được trình độ Đế Hoàng, bọn hắn mới có thể ước lượng được bao nhiêu năm nữa thì vị diện mới tiến hóa xong xuôi, mãn hạn tù giam lỏng, xóa bỏ chế tài với Đế Hoàng.
Mạc Phàm nghe được một câu này, nội tâm không khỏi dở khóc dở cười.
Sự thật chính hắn cũng không biết a.
Phóng lao theo lao, chính mình nỗ lực hết sức liền được, mọi thứ là tồn tại thách thức, có phong hiểm, có may mắn, từ trong nghịch cảnh phấn đấu thì mới có thể tìm thấy hi vọng. Thành tựu nên là đi như vậy.
“Ngươi nếu như vừa bắt đầu chính là bộ dáng này, ta cũng không cần tại trên con đường tu luyện gian khổ như thế, bất quá, như vậy cũng không sai đi”. Mạc Phàm nhìn trước mặt mình Thanh Long, xoa xoa cái trán Thanh Long, rất là tự hào nói.
Vẻn vẹn là hành trình gần 20 năm, 20 năm để đứng ở độ cao hiện tại, này nhưng đã là một kỳ tích ngàn vạn năm trước không có người sánh bằng hắn rồi, đã là ưu tú nhất. Mặc dù không có nghĩa là sau này không có ai vượt qua được hắn, nhưng dạng này đến nói, bây giờ Mạc Phàm vẫn có thể đang tiếp tục trưởng thành.
Mỗi người một phương thức tu luyện, Mạc Phàm đương nhiên không có giống Leviathan như vậy có yêu thuật hấp thụ Đế Vương tộc đàn để bồi dưỡng cho mình, không có như Lucifer sở hữu cái kia chí cực nguyền rủa thôn phệ thiên phú năng lực, thôn phệ thần quyền.
Nhưng hắn có hắn lợi thế mà người khác không có.
Chí ít tự hắn biết, làm sao đi trở nên càng mạnh mẽ hơn, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian...
Ai nói 5 năm là ít đâu? Nếu người nào đó có thể khẳng định chắc chắn trong 5 năm tới có những gì xảy ra những gì không thể xảy ra, hắn mẹ nó ở nhà làm thầy bói, mở lớp huyền học được rồi, không khéo Cổ Nguyệt Tru Đế đều muốn đi tới xin quẻ. Phải biết, liền coi như Thần Mộc Tỉnh, hẳn đều là không có cách nào thôi diễn chiều hướng để một người đột phá Đế Hoàng đi.
Leviathan thấy Mạc Phàm như vậy, cũng không tốt hỏi thêm gì.
Tất cả xong xuôi, vừa dự định rời đi, Mạc Phàm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, khuôn mặt bên trên vẫn tương đối bình tĩnh, hắn chậm rãi mở miệng dò hỏi: “Lão ca Long Thần, ngươi giúp tiểu đệ một việc thì thế nào?”
Có thể nghe ra, Mạc Phàm đã bắt đầu vuốt mông ngựa, đổi xưng hô hắn.
Leviathan nói: “Ta không có cách giúp ngươi mạnh lên”.
Mạc Phàm cười cười đáp: “A, không cần”.
“Ngươi muốn cái gì?” Leviathan phát giác nụ cười của Mạc Phàm, bên trong nụ cười nhất thanh nhị sở là một cỗ không có vẻ gì là điềm lành.
“Là như thế này, lão ca...”
“...”
Leviathan: “???”
“Ngươi cũng có chỗ tốt a, thử nghĩ một chút”.
“Ta phải suy nghĩ lại đã”.
“Không thành vấn đề, khi nào nghĩ xong, có thể gọi tiểu đệ a”.
“...”
Leviathan cảm giác như mình ôm nhằm thêm một hố bom nữa.
“Vậy không ấy, lão ca Long Thần, ta đi đây, ngươi có tâm nguyện nào đặc biệt chưa hoàn thành, món ăn nào đặc biệt muốn ăn hay không a, ta giúp ngươi hoàn thành trong khả năng của ta”. Mạc Phàm bày ra bộ dáng tiên nhân xoay lưng lại về phía Leviathan, gõ đầu Thanh Long yêu cầu bay đi.
Leviathan: “...”
“Lăn đi trước khi ta đổi ý”.
..............
..............
Bấm bấm thời gian, trò chuyện nãy giờ với Leviathan đều chỉ mất khoảng tầm nửa tiếng. Mà lại, Thanh Long vốn dĩ chỉ cần ba lần nhấp người là có thể thẳng đến bờ đông New York, Mạc Phàm cũng không có gì gấp gáp thời gian.
Dù sao đám người Liên Hợp Quốc là phải chạy đường vòng, tốc độ thấp đi trên quãng đường xa hơn rất nhiều, lại phải tránh né các khu yêu ma đế quốc, giảm thiểu động tĩnh quá lớn cho các khu dân cư, cần cẩn thận tránh bay nhầm vào khu trục căn cứ quân đội, có cấm chế trận pháp, cho nên từ nhiều mặt xem xét, Mạc Phàm là ung dung thời gian đi.
Đối với cấm chú cấp bậc cao như Không Gian Thánh Đế Perjas, nếu hắn chỉ tại một mình, cứ việc là bị Hồng Ma Hữu Kiếm truy đuổi không có thời gian ngâm xướng ra cấm chú hoàn chỉnh, nhưng có lẽ chưa đầy 10 phút thì hắn cũng dư sức lấy không gian chớp mắt liên tục di chuyển đi từ Venezuela về đến Tự Do Thần Điện.
Bất quá, hắn phải đảm nhiệm trọng trách bảo vệ rất nhiều pháp sư nữa, dạng này câu kéo thời gian mới là trọng yếu nhất.
“Tốt, Thanh Long, đi, ta khởi động xong không gian truyền tống, chúng ta đi Nam Cực lục địa, có lẽ khi về xong, bọn hắn cũng sẽ vừa đúng lúc đến”.
“. . .”
“Bụp~”
“Phốc~~~”
............
Châu Nam Cực.
Hiện tại, Nam Cực đang ở vào thời điểm vĩnh dạ, buổi tối kéo dài đến sáu tháng, đại lục hoàn toàn là một mảnh khu vực đen kịt cực điểm nhất, lạnh giá cực hạn, hết thảy mọi nơi đều trở nên mãnh liệt lạnh lẽo không bình thường như băng xuyên luyện ngục vậy!
Này là lần thứ nhất Mạc Phàm đặt chân xuống Châu Nam Cực.
Giảng cứu cảm nhận, ừm, quả nhiên sách vở ghi chép không có sai đi, Nam Cực lục địa không có gì ngoại trừ gió to mang theo lạnh rét, thậm chí rét buốt, dạng này buốt tê tái rất dễ làm cho người ta buồn nôn. Mỗi một hồi băng vũ hàn phong lướt qua, tựa như không ngớt lưỡi dao sắc cắt xén đến da thịt vậy, còn có cái thứ giờ nào khắc nào cũng đang mơ hồ làm đau bắp thịt cùng xương cốt, đó là băng xâm đang sản sinh tác dụng.
Thời điểm vĩnh dạ buông xuống, tuyệt đại đa số sinh vật đều sẽ tìm lãnh địa trú ẩn, tiến vào trạng thái ngủ đông ôn dưỡng linh trí, bao quát một chút Á Đế Vương cấp cũng không ngoại lệ. Đơn giản tới nói, ở âm 70 ~ 80 độ như thế này, sinh vật có cơ tim là càng phải tỏa ra nhiệt lượng để điều tiết thì mới sống nổi, việc thức giấc sinh hoạt sẽ là một loại phong hiểm tiêu thất không cần thiết.
Đây cũng nguyên nhân chủ yếu khiến Nam Cực không có sinh vật bên dưới thống lĩnh, mà hết thảy chỉ có thống lĩnh trở lên mới sống được. Thứ yếu, bọn chúng đều bị cấp cao hơn săn thịt làm túi khí giữ ấm.
Tại Mạc Phàm cùng Thanh Long vừa bay vào phương thiên lãnh địa này lúc, hắn lập tức làm ra một cái so sánh, nếu đơn thuần phóng thích một cái cao giai pháp sư đến Nam Cực ở thời điểm vĩnh dạ mà không có đầy đủ ma cụ bảo hộ, chỉ sợ rằng chưa tới sáu giờ đồng hồ liền xác định muốn bị phong hàn băng vũ mai táng rồi. Nói không chừng, đến siêu giai pháp sư cũng là đạo lý tương tự, có chăng chỉ là cầm cự hết được một ngày thời gian.
Mạc Phàm thì khác, không nên áp đặt lý thuyết này vào trường hợp của hắn, hắn đã sớm phát hiện băng xâm đối với bản thân mình tựa hồ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng.
Thậm chí, Mạc Phàm cảm giác có thể phóng ra tinh thần bao phủ hơn một nửa cái mảnh lục địa này, siêu nhiên lực ‘băng cảm’ cùng ‘phong tức’ đang không ngừng thao túng băng nguyên tố và phong nguyên tố tinh khiết nhất trong thiên địa, đặc biệt tự cường hóa không ít lần, lĩnh hội thì không nói, nhưng có chút cảm giác sẽ phát huy được đến vượt ngưỡng trước đó.
Mạc Phàm cười khổ tự nói với chính mình: “Thể trạng đỉnh vị Quân Vương quả nhiên chính là đỉnh vị Quân Vương, có chút thú vị”.
Xuyên qua băng hà khe nứt để tiến sâu vào vùng trung ương cấm địa, đứng trên đỉnh đầu Thanh Long, Mạc Phàm tựa như một vị thánh tôn vân đạm phong khinh không thể xâm phạm uy nghiêm.
Mạc Phàm dùng băng cảm, không gian chi nhãn, hỗn độn chi nhãn, ám mạch, tinh thần thức hải cảm nhận sâu kín.
Hắn tại phương xa trong bóng đêm mông lung kia, hết lần này đến lần khác phát giác một thanh cổ lão thái hoang cự kiếm, kiếm như yêu lĩnh tuyết sơn, hùng vĩ mà hoành tráng, đồng dạng tại hư vô mờ mịt không nhịn được muốn vung một trảm về phía Mạc Phàm cùng Thanh Long.
Đông một tiếng, va chạm lĩnh vực ở giữa, Mạc Phàm thu hồi lại siêu nhiên lực của mình.
“Bài danh số 2 Thập Uyên Chúa Tể phải không?” Mạc Phàm mắt lóe ra hàn quang, tương đối bình thản nói ra.
.................