Sáng ngày hôm sau, Tiêu viện trưởng mang tới cho Mạc Phàm một tin tức tốt lành. Đó chính là Mạc Phàm đi theo hắn nhận phần thưởng sau cuộc ” Đấu thú so tài”.
Mạc Phàm đến một cái thư viện bề ngoài không khác gì một quyển sách khổng lồ. Sau khi bước vào thư viện này, Mạc Phàm liền đi lên tầng cao nhất của thư viện.
Tầng cao nhất của học viện chỉ mở ra cho học sinh có thành tích cao trong học tập. Tới nơi tiêu viện trưởng bắt tay ra sau lưng đứng nhìn. Hai con mắt của hắn nhìn qua ô cửa sổ thấy rõ tất cả khu vực Thanh Giáo Khu ở bên dưới.
” Tiêu viện trưởng.”
Mạc Phàm đi vào một cái phòng họp riêng thì thấy tiêu viện trưởng đang đứng bắt tay nhìn về nơi xa xăm. Hắn nhìn bóng lưng có mấy phần tịnh mịch kia cũng có thể đoán ra được tiêu viện trưởng có chuyện buồn.
Tiêu viện trưởng xoay người lại. Trên gương mặt liền nở ra một nụ cười ôn hòa.
” Cái ngày kiểm tra thi tuyển đó. Ta đã biết người còn cất giấu một năng lực khác nữa. Mặc dù ta cũng không nhìn thấy được người thoát khỏi Khôn Chi Lâm của Mục Nô Kiều như thế nào? Nhưng khi đó ta ngửi thấy mùi của hắc ám….”
Tiêu viện trưởng cười ha ha nhìn Mạc Phàm.
” Cái đó cũng không gọi gì là bí mật to lớn cả. Nếu như Tiêu viện trưởng đã đặc biệt tới Bắc Thành dò hỏi tình huống khi đó, thì chuyện này có lẽ cũng dễ biết mà thôi.”
Mạc Phàm làm ra bộ dạng không có gì quan trọng.
Thật ra hắn trời sinh song hệ loại chuyện như thế này vốn là ngày đó mọi người định công khai trong kỳ thi tốt nghiệp trung học ma pháp. Đây cũng là ý định của Chu hiệu trưởng.
Thế nhưng tai họa thảm khốc kia lại ập tới. Cho nên cái loại chuyện này cũng không có ai để ý tới nữa. Nhất là Chu hiệu trưởng – người có ý định kia vào lúc đó cũng đã chết trong trận tai họa.
Tiêu viện trưởng nếu như muốn biết bí mật của hắn thì chỉ cần phái một số người đi dò hỏi người đã từng sống sót trong trận tai họa ở Bắc Thành kia là biết ngay bí mật của Mạc Phàm.
” Chuyện này cũng không cần thiết cho lắm. Rồi sẽ có một ngày người bộc lộ nó ra hết thôi. Được rồi. Chúng ta nên quay về chủ đề chính của chúng ta ngày hôm nay thôi.”
Tiêu viện trưởng nói.
” Đang chờ những lời này mà.”
Mạc Phàm xoa xoa đôi bàn tay. Sách sách. Toàn bộ tài nguyên của tất cả tân sinh viên các hệ. Từng này tài nguyên quy ra sẽ là bao nhiêu ngân lượng đây?? Có lẽ đủ để mua một ngôi biệt thự trong nội Thành Thượng Hải này cũng nên?”
” Tài nguyên chung cho mọi người được chúng ta chia ra thành từng phần nhỏ rồi phân chia cho mỗi học sinh. Chúng ta xác định những tài nguyên này, nó sẽ được dùng để cung cấp đủ cho bọn họ phát triển lên trong 1 học kỳ… Tất nhiên tài nguyên này khác xa những tài nguyên quan trọng rồi. Hai cái này nó hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Cho nên ta cũng chỉ có thể đưa cho người số tài nguyên để cho tất cả học viên phát triển lên trong 1 học kỳ mà thôi….”
Tiêu viện trưởng nói.
” Miễn là đừng có lấy bớt đi là được.”
Mạc Phàm cũng hiểu những điều Tiêu viện trưởng đang nói.
Nhà trường cho hắn một đống tư chất nguyên từ vô số hệ, hắn căn bản là không xài được. Huống hồ những tài nguyên này phần lớn tác dụng của nó chỉ dành cho sơ cấp Ma Pháp Sư. Hắn đã là một trung cấp ma pháp sư căn bản là tác dụng không có lớn.
Hay nói đúng hơn, lúc này nếu để cho Mạc Phàm dùng Tinh trần ma khí. Vật này có cho Mạc Phàm 5000 cái thì hắn cũng không dùng được. Trừ phi nhà trường để cho Tiểu cá chạch trụy của hắn một hơi ăn hết 5000 cái này.
Tài nguyên chung tất cả đều từ nhà trường mà ra!
Đúng như lời Tiêu viện trưởng nói, tất cả tài nguyên vô giá trị kia bọn họ liền quy đổi sáng giá trị khác tương đương. Còn những tư chất nguyên Mạc Phàm dùng được thì bọn họ liền đưa cho hắn.
” Ta biết trên người của người cũng không có ma cụ gì tốt. Ở đây có vài món ma cụ có phẩm chất cao. Nó được dùng cho các trung cấp ma pháp sư chiến đấu. Người nên chọn lấy 1 cái…”
Tiêu viện trưởng nhẹ nhàng phất tay áo xuống. Giống như vừa làm ảo thuật vậy. Đột nhiên có vài đồ vật nho nhỏ hiện ra ở trên bàn hội nghị để cho Mạc Phàm lựa chọn.
” Ma cụ chiến đấu dùng cho trung cấp. Những thứ này có lẽ có giá trị cũng không rẻ??”
Mạc Phàm nhìn mà hưng phấn nói.
” Giá trị của nó hoàn toàn không có cách nào đo đếm được. Nó tùy thuộc vào người cần nó. Nhưng mà nếu như những cái này bày bán, có lẽ mỗi thứ cũng ít nhất là con số này!”
Tiêu viện trưởng liền giơ 5 ngón tay của mình ra.
“50 vạn??”
Mạc phàm nói.
Tiêu viện trưởng lắc đầu.
“500 vạn!!”
Mạc phàm hưng phấn nói.
” Hàng năm trường của chúng ta đều phải chi ra một số tiền không nhỏ để mua những tài nguyên chung này. Mà số tiền này một phần đến từ những học viên tốt nghiệp xuất sắc quyên tặng, một phần là do trường chúng ta bỏ vốn của mình ra. Số lượng tiền học viên quyên tặng chiếm khá là lớn. Có lẽ nó cũng tương đương với số tài nguyên mà người nhận được lúc này. Vì vậy chúng ta chỉ có thể đem số tài nguyên chung này đưa hết cho người thôi.”
Tiêu viện trưởng tiếp tục giải thích.
Mạc Phàm gật đầu, tỏ vẻ hắn đã hiểu.
Những học viên tốt nghiệp đã thành danh kia của học phủ Minh Châu quyên tặng chính là những anh chị khóa trên của hắn. Bọn họ không tham dự vào cuộc ” Đấu thú so tài” lần này nên không dính dáng tới thưởng phạt.
” Trước tiên người nên chọn cho mình một món ma cụ phù hợp. Con tài nguyên tu luyện của người, tài nguyên tu luyện của thú triệu hoán và tiền thưởng sẽ đưa cho người sau.”
Tiêu viện trưởng nói.
Lúc này, ánh mắt Mạc Phàm liền lóe lên, nổi ra vô số ngôi sao sáng,.
Wow, hắn cho Mạc Phàm một món ma cụ cấp bậc trung cấp có giá trị 500 vạn còn không nói. Đằng này hắn lại còn tặng thêm 3 phần thưởng nữa. Nếu mà hắn đã có nhiều như vậy từ đầu, thì một mình Hỏa hệ của Mạc Phàm cũng có thể giết chết Mục Nô Kiều được!!!
” Người có thể tiện thể giới thiệu từng món ma cụ giúp ta được không? Ta đối với ma cụ không được hiểu rõ cho lắm. Những vật phẩm này chỉ dành cho những người có tiền.”
Mạc Phàm nói.
” Cũng được. Cái ma cụ bên cạnh tay người có tên là Huyết Ngoa. Nó được luyện chế ra từ máu và cốt nhục của con thú Trường Bạch Sơn. Sau khi người mặc nó thì chân của người sẽ có tốc độ chạy ngang ngửa với con thú cường đại kia. Nếu như người bộc phát tốc độ thì nó còn mạnh hơn cả Phong Quỹ – Phiêu Ảnh. Hơn nữa mỗi một lần huyết thú tinh hồn cho ma cụ thì đều có thể sử dụng một lần Lực Phá Sơn. Nó khiến cho chân của người có lực lượng giống như con thú kia vật, đều có thể 1 đá vỡ núi.”
Tiêu viện trưởng bắt đầu giải thích tường tận về cái ma cụ này. Trong lúc nói về những thứ này hắn không tự chủ được liền có bộ dạng như thầy giáo.
” Lại còn có thể chủ động tấn công được. Tuyệt vời!”
Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm vẫn còn nhớ rõ ngày đó hắn quyết đấu với Vũ Ngang, cái tên Vũ Ngang kia có một món lý (giày) ma cụ.
Mà cái giày ma cụ kia của hắn lại chỉ có thể né tránh được một lần mà thôi. Nó nếu như so sánh với cái trước mặt này có lẽ không cùng một đẳng cấp!!
” Thế còn ma cụ kia thì sao? Ta thấy nó giống như một cái khôi giáp vậy.”
* khôi giáp: áo giáp
* khải ma cụ: ma cụ có hình thái áo giáp
* thuẫn ma cụ: ma cụ có hình thái khiên
Mạc Phàm chỉ vào cái ma cụ ở giữa nói.
” Đúng vậy. Nó chính là một khải ma cụ. Mà khải ma cụ và thuẫn ma cụ có sự khác biệt rõ ràng nhất ở điểm thuẫn ma cụ là một ma cụ phòng ngự cố định. Nó cần phải dựa vào sức phán đoán nhạy cảm của Ma Pháp Sư để kích hoạt nó ngăn cản đòn tấn công ở trước mặt. Còn năng lực cường đại của khải ma cụ nằm ở chỗ nó có thể mặc lên người của Ma Pháp sư để chiến đấu. Trong quá trình chiến đấu nếu như ma pháp sư đó gặp phải công kích của đối phương thì đã có khải ma cụ ngăn cản. Mặc dù nó không giống như thuẫn ma cụ là hóa giải 100% đòn tấn công của đối phương. Nhưng nó gián tiếp tăng cường sự bảo hộ an toàn cho Ma Pháp Sư. Cho dù ma pháp sư có cấp bậc nào đi chăng nữa thì thân thể của bọn họ cũng rất là yếu đuối. Cho nên khải ma cụ chính là món bảo hộ sinh mạng lớn nhất cho ma pháp sư trong lúc chiến đấu. Cái khải ma cụ này có tên là Thanh Lân Khải. Nó có đặc điểm là linh hoạt, mềm dẻo. Cho dù có là Phong hệ Ma pháp sư mặc nó vào thì nó cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của bọn họ. Nó có một nhược điểm duy nhất đó là năng lực phòng ngự không được mạnh. Cho nên nó khó có thể thừa nhận nổi đòn tấn công mạnh mẽ và có tính chất hủy diệt.”
Tiêu viện trưởng nói.
“Cái loại khải ma cụ này có lẽ thuộc vào loại hàng đầu rồi?”
Mạc Phàm hỏi lại một câu.
” Quả thật cho tới bây giờ khải ma cụ vẫn là thứ cao quý nhất. Nó chỉ đứng sau Tinh trần ma khí. Cái Thanh Lân Khải này có thể ngăn cản mấy lần yêu ma cấp nô bộc tấn công hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu như gặp phải cấp chiến tướng yêu ma hoặc gặp phải tấn công của trung cấp ma pháp sư thì nó nhiều lắm giúp cho Ma Pháp sư không chết thôi.”
Tiêu viện trưởng nói.
Khải ma cụ quả thật rất tốt. Trong quá trình chiến đấu hắn vẫn có thể mặc nó trên người. Nhưng năng lực phòng ngự của nó đối với Mạc Phàm mà nói cũng có chút yếu.