Lúc này Trảm Không hoàn toàn khác so với Trảm Không mà ngày trước Mạc Phàm từng gặp.
Ngày trước, ở sau lưng Trảm Không cũng chỉ có một đôi Phong Dực mà thôi, mà đôi cánh này nhìn qua cũng chỉ là mới đầy đủ.
Hiện tại, sau lưng Trảm Không có tới tận hai đôi Phong Dực. Hai đôi cánh này, mỗi khi vỗ cánh sẽ xuất hiện khí lưu xoay tròn xung quanh. Nếu như không tinh ý nhìn kỹ thì không có cách nào nhìn rõ được những luồng khí lưu này.
Trảm Không sử dụng ý niệm của mình điều khiển bốn chiếc cánh Phong Dực kia. Phong Dực vỗ về phía trước, giống như đang bao bọc lấy Trảm Không vậy. Nó hóa thành cánh chim bảo vệ Trảm Không ở bên trong.
Một cỗ lực lượng hóa đá màu xám trắng truyền tới nơi này. Nguyên tố Phong hệ tương đối bài xích đối với bụi đá nhìn không rõ bằng mắt thường này. Nó tạo thành một cơn gió, và đem bất kỳ năng lượng nào chạm vào chủ nhân cuốn bay ra ngoài hết, để bảo vệ cho chủ nhân của mình…
Phong Dực bảo vệ cho Trảm Không. Chẳng biết từ lúc nào, bên trong con ngươi Trảm Không kia liền có một ngọn lửa cháy hừng hực hiện ra.
Phong. Chẳng qua cũng chỉ là phụ tu của Trảm Không mà thôi!
Hỏa, mới chính là lực lượng chân chính của hắn. Đối mặt với ma quỷ quân thốngLục Niên kia, Trảm Không cũng không có chút nào gọi là giữ lại thực lực!
Từng hạt sao, từng hạt sao đỏ rực, nhanh chóng xuất hiện quanh thân Trảm Không. Tinh Quỹ nối tiếp Tinh Quỹ, tạo thành một đường cong hoàn mỹ dài và hẹp. Nó vẽ ra một cái Tinh Đồ Trung cấp.
Mà Tinh Đồ lại kết nối với Tinh Đồ, tạo thành một cái Tinh Tọa lập thể. Còn Trảm Không thì đứng ngạo nghễ ở bên trong cái Tinh Tọa đang giao thoa với nhau này. Hắn lúc này giống như là một vị Chúa tể nắm giữ vạn vật ở trong tay vậy. Chỉ cần giơ tay, nhấc chân là có thể hủy diệt tất cả mọi thứ vậy!
Tinh Tọa hiện ra!
Một cỗ lực lượng cao cấp đồng thời tạo ra lúc đó. Còn Trảm Không thì vẫn bảo trì trạng thái lơ lửng của mình ở trong không trung. Hắn từ từ nâng hai tay lên. Cái Tinh Tọa Hỏa hệ kia liền biến thành một vòng lửa quỷ dị bay lên cao, vượt qua đám mây.
Vòng lửa quỷ dị, cực nóng, ở trên đám mây kia dần đần bao phủ một khu vực lớn. Nó giống như ánh trời chiều thiêu đốt đỏ rực bầu trời vậy. Vô cùng tráng lệ.
” Thiên Diễm Lễ Tang!”
Tinh Tọa Hỏa hệ của Trảm Không khinh thường tên Lục Niên ma quỷ kia. Thật ra hai tay Trảm Không lúc này chính là đang nâng vòng lửa quỷ dị thiêu cháy một mảng đám mây thành trống không kia. Theo âm thanh ma quỷ hắn gọi ra. Từng mảng lớn, từng mảng lớn liệt diễm giống như lưu tinh phá vỡ bầu trời chi chít, dày đặc rơi xuống!!!
((Liệt Diễm: lửa cháy mạnh, cháy dữ dội.)
Bầu trời nội thành thiêu đốt thành một mảnh đỏ bừng. Liệt Diễm từ trên bầu trời rơi xuống dày đặc, nhìn rất là tráng lệ. Cho nên, nó mới có tên là Tang Lễ. Không có từ nào thích hợp hơn từ này nữa. Bởi vì mỗi cái Liệt Diễm rơi xuống, chắc chắn sẽ tạo ra một màn hủy diệt, đủ để đem một mảng lớn thành thị biến thành tro bụi!!
Mặc dù mục tiêu của Thiên Diễm Tang Lễ là tên quân thống ma quỷ Lục Niên kia. Nhưng từng đoàn, từng đoàn Tích Lô Cự Yêu ở dưới mặt đất kia có lẽ cũng gặp phải tai ương rồi. Vô số Tích Lô Cự yêu ở dưới lưu tinh bay đầy trời này hóa thành tro bụi…..
Khi lực lượng hủy diệt đạt tới một trình độ nhất định, những sinh vật cấp bậc Nô bộc này liền trở nên bé nhỏ tới cực điểm. Chỉ là ảnh hưởng của Thiên Diễm Tang Lễ thui mà một ngã tư đường Tích Lô Cự Yêu dày đặc, đông đúc ở dưới mặt đất kia liền biến hành tro bụi rồi!
……………..
Ở dưới mặt đất, Mạc Phàm trên căn bản cũng không có rảnh đi xem cuộc chiến giữa Trảm Không và tên Lục Niên kia.
Hắn ngửa đầu lên, liều mạng đuổi theo con Thiên Ưng đang bay trên bầu trời kia.
Trảm Không bị Lục Niên gắt gao ngăn cản. Cho nên, hắn không thể rời đi cứu người được. Mạc Phàm nhìn bốn người Triệu Mãn Duyên, Mục Nô Kiều, Bạch Đình Đình, Mục Ninh Tuyết dần dần bước vào Quỷ môn quan kia, trong lòng càng thêm nóng như lửa đốt.
Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao thì mới có thể cứu được bọn họ đây!
Tích Lô Cự Yêu ở phía trước vẫn đông đúc, vẫn nhiều như đại dương thế kia. Hắn có thể vượt qua được khu vực này hay không còn chưa nói trước được, huống hồ….
Trời ạ! Con Cự Tích Ngụy Long kia đã tỉnh lại rồi!!!!!!
Ở phía dưới tầng mây chưa tới 100 m, cơ hồ chạm tới đỉnh núi kia, có một đôi cánh thịt to lớn đang chậm chạp, chậm chạp mở ra. Giống như một người vừa mới tỉnh dậy, duỗi tay duỗi chân ra cho thoải mái vậy.
Hai con mắt to như cái đèn lồng lim dim mở ra. Sau đó, nó thở ra một ngụm khí nóng biến thành một luồng khí xoáy, đánh tan đám mây ở trên cao kia.
Cái đầu của nó từ từ chuyển động. Đầu tiên, hai con mắt nó nhìn xuống phía dưới mặt đất, nơi con dân nó đang sinh sống kia. Nó muốn xem hôm nay con dân của nó ăn uống như thế nào. Sau đó, hai con mắt kia liền phát hiện ra hình như có thứ gì đó đang bay bay trước mặt mình thì phải.
Tộc Tích Lô đối với những vật thể tĩnh cũng không quá nhạy cảm. Nhưng đối với cái thứ đang bay tới bay lui ở trên không trung này quả thực nó chính là một cái ánh nhìn căm thù tự nhiên!
Nó nhìn chàm chằm con Thiên Ưng màu trắng đang bay tới chỗ nó kia. Nhìn chằm chằm vào đám người bị nhốt ở tấm lưới dưới chân con Thiên Ưng kia.
Lưỡi nó thè ra. Từ trong con mắt nó hiện ra sự tham lam và sự tức giận đối với sinh vật có can đảm bay tới bay lui ở trên địa bàn nó như thế kia!!!
Ở dưới mặt đất, Mạc Phàm lúc này đã tới gần khu vực Tích Lô Cự Yêu kia rồi….
Tích Lô Cự Yêu có nhiều hơn đi chăng nữa thì Mạc Phàm cũng không có sợ. Cùng lắm, hắn giết một mạch, xác chết chồng như núi là được.
Nhưng con Cự Tích Ngụy Long kia đã thức tỉnh. Cái con vật có thể một ngoặm cắn chết một đám Ngụy Phố Ma cấp Thống Lĩnh kia đang nhìn chằm chằm vào đám người Mục Ninh Tuyết….
………….
” Người đây là đi chịu chết ……”
Trong lúc Mạc Phàm dừng lại, nghỉ ngơi một chút kia. Đột nhiên, tiếng của một nữ nhân từ một căn nhà trong đống đổ nát kia truyền ra.
Mạc Phàm nhìn lướt qua, liền phát hiện ra giọng nói này là của nữ quân sư Tưởng Nghệ kia.
Nữ nhân này quả thật cũng có mấy phần bản lĩnh. Nàng ấy vậy mà có thể từ trong đám Tích Lô Cự Yêu đông như quân nguyên kia trốn ra ngoài được. Bất quá quân lính đi theo bên người nàng lúc này cũng đã chết hơn một nửa. Ngay cả Tưởng Nghệ, trên người cũng dính đầy vết thương. Lúc này, Mạc Phàm có thể nhìn ra được, đám người này căn bản không còn bất kỳ lực chiến đấu nào cả.
” Các người nếu như dám cản ta, ta sẽ giết chết hết các ngươi!!”
Mạc Phàm lạnh lùng quét một cái, nói với đám tàn binh bại tướng này.
Hiện tại, hắn căn bản không thèm quan tâm đếm xỉa gì tới đám tàn binh này làm gì cho mệt. Bất kể như thế nào, hắn quyết không để cho đám người Mục Ninh Tuyết bị chết được!
” Trước tiên, người có thể xông phá được quân đoàn Tích Lô Cự Yêu đông đúc như quân nguyên này hay không còn chưa nói trước được. Chứ đừng nói tới con Cự Tích Ngụy Long ở trước mặt kia. Nó chỉ cần một vuốt là có thể biến ngươi thành thịt vụn rồi. Ngươi đây là đang đi chịu chết đấy.”
Tưởng Nghệ cũng không muốn đôi co, cãi cõ với Mạc Phàm làm gì. Nàng lạnh lùng khuyên nhủ Mạc Phàm một câu.
” Chẳng lẽ, ta còn cần các ngươi nhắc nhở cho ta sao. Không phải các ngươi bị điên như vậy, thì mọi chuyện đâu có biến thành như này??”
Mạc Phàm mắng.
Hắn đã dùng Huyết Thú Ngoa truy đuổi hết một nửa nội thành rồi. Lúc này, hiệu quả của Huyết Thú Ngoa cũng đã không còn nữa.
Đối mặt với Tích Lộ Cự Yêu nhiều không thấy bến bờ, trải dài gần 2km ở phía trước này. Hắn phải làm sao để vượt qua đây??
Nếu như vượt qua được, thì phải làm sao để đối phó được với con Cự Tích Ngụy Long kia đây? Trảm Không đang cố gắng hết sức để đối phó với tên Lục Niên kia rồi. Hắn căn bản cũng không có rảnh để đi cứu mọi người. Mà Lục Niên hình như cũng muốn chuyện diễn ra như thế này. Hắn muốn cho Mạc Phàm biết, kết quả đối nghịch với hắn sẽ gặp phải hậu quả như thế nào!
” Quân thống đã điên rồi.”
Trong đôi mắt Tưởng Nghệ hiện ra sự tuyệt vọng.
Nếu lúc trước, hành động của Tưởng Nghệ có thể miễn cưỡng giải thích là vâng mệnh theo mệnh lệnh của quân thống. Thì hành động của Lục Niên lúc này chính là làn ranh giới cuối cùng của Tưởng Nghệ.
Quả thật, quân thống Lục Niên của bọn họ đã thay đổi rồi, đã biến thành người điên rồi!
Hắn đã không còn đơn thuần là vì hoàn thành sự ra đời của tân hệ kia nữa. Mà chính là thỏa mãn dã tâm giết chóc, không kiềm chế được kia của hắn!
Thật ra, thời điểm nàng tiếp nhận cái nhiệm vụ này, nàng nên ý thức được điều này mới đúng.
” Thật ra, trong lòng ngươi cũng hiểu, bọn họ trên căn bản không thể nào sống sót khỏi con Cự Tích Ngụy Long kia. Cho dù Trảm Không có xuyên qua được sự ngăn cản của quân thống Lục Niên kia, thì hắn cũng chưa chắc đã cứu được bọn họ.”
Tưởng Nghệ tiếp tục nói.
Chuyện Mạc Phàm đang làm lúc này, quả thật là một chuyện hoàn toàn vô nghĩa.
Hắn ngay tới cả việc xuyên qua được 2 km quân đoàn Tích Lô Cự Yêu dày đặc kia đều làm không được, thì làm sao có thể cứu được 4 người kia rời đi đây.
” Ngươi câm miệng lại cho ta!”
Mạc Phàm tức giận nói.
Một ngọn lửa mất kiểm soát bùng lên, thiêu đốt xung quanh Mạc Phàm. Thậm chí, xung quanh hắn còn có một chút hồ quang điện chạy tán loạn trong không khí nữa. Đây là tình huống chỉ xuất hiện khi tâm tình của một vị Ma pháp sư đã đạt tới cực hạn.
Quả thật, Tưởng Nghệ nghĩ không thông. Cái tên ma pháp sư trẻ tuổi này thật sư không tới một khắc cuối cùng, tuyệt đối không buông tay sao. Hắn thật sự muốn xông vào khu vực Tích Lô Cự Yêu dày đặc như quân nguyên kia sao!
” Bọn họ đối với ngươi quan trọng như vậy sao?”
Tưởng Nghệ nói.
Mạc Phàm không trả lời.
Thật ra, cái vấn đề Tưởng Nghệ đang hỏi hắn lúc này, hắn chưa từng nghĩ tới nó ở trong đầu. Lúc này, hắn chỉ muốn đem đám Tích Lô Cự Yêu dày đặc ở trước mặt này toàn bộ chém giết hết, để hắn có thể tới được đỉnh núi kia, đem một quyền của mình hung hăng đấm bay con Cự Tích Ngụy Long tham lam kia.
Hắn không cho phép bất kỳ ai ở trong tấm lưới kia mất một sợi tóc, mất một miếng da nào cả!!!!
” Mạc Phàm, nếu như người thật sự muốn cứu bọn họ thì….”
Trong đôi mắt Tưởng Nguyệt hiện ra sự ba động cảm xúc kịch liệt. Lúc này, nàng cảm thấy hành động nàng làm ra lúc này cũng không có biết là đúng hay là sai nữa.
Nàng mở tay ra, đưa ra cho Mạc Phàm một thứ, lại tiếp tục nói.