Thật ra, con sông ngầm dưới hang động này chính là một cái hang động rộng lớn ở dưới mặt đất. Nó được che dấu bởi mấy cái hang động quanh co ngoằn nghèo này. Mà phía trên cái hang động rộng lớn dưới mặt đất này chính là một cái hồ. Cái hồ này được ngăn cách với hang động này thông qua một tầng đất mỏng.
Lúc này, Li Mạn đã mặc đầy đủ trang bị tốt lên người rồi. Nàng một thân một mình đi tới cái hang động to lớn ở dưới mặt đất này. Đồng hồ chiếu sáng đeo ở tay cũng chỉ chiếu sáng được một khu vực nhỏ mà thôi. Cũng may, mấy ngày trước, nàng và Mạc Phàm có làm ra một cái dấu hiệu. Mà cái dấu hiệu hai người làm ra này, có thể đảm bảo rằng nó tương thông với cái dấu hiệu ở trên mặt đất kia.
Cái loại công việc này đối với nàng mà nói cũng không có gì gọi là khó khăn. Li Mạn và Trương Tiểu Hầu đều là quân pháp sư. Hai người ngoài trừ mang theo một chút nhu yếu phẩm khi ra bên ngoài ra. Đương nhiên, cả hai đều sẽ mang theo thiết bị định vị vị trí ở bên người rồi.
” Li Mạn, cô đã tới vị trí chỉ định chưa?”
Một giọng nói mơ hồ, không rõ ràng của Mạc Phàm truyền tới tai Li Mạn.
Li Mạn liền đem máy trợ thính chỉnh sửa lại, sau đó đeo lên tai, nói:
” Tôi đã vào trong lòng đất rồi. Nhưng tín hiệu truyền tới không được tốt lắm. Cho nên, không nghe rõ lời cậu nói.”
” Thời gian chúng ta có hạn. Cái đám Tích Lô Cự Yêu canh cửa cũng sắp từ quảng trường khiêu vũ ở phía tay trở về rồi.”
Mạc Phàm nói.
Hành động lần này của mọi người phải lợi dụng quỹ thời gian của đám Tích Lô Cự Yêu kia. Thời gian mà bọn nó thường xuyên đi ra ngoài phơi nắng vào buổi chiều. Theo kế hoạch hành động mà mọi người đã sắp đặt ra, thời gian căn bản không có nhiều. Cho nên, ba người phải tiến hành cùng một lúc!
“Các cậu dẫn trước đi. Tôi sẽ tới đó nhanh thui.”
Li Mạn nói.
Nàng cũng đã nhìn thấy nàng và Mạc Phàm sắp tới vị trí cần phải hành động rồi. Lại nghĩ tới quãng đường xa xôi mà Mạc Phàm cần phải dẫn tới. Có lẽ nàng đành phải ở dưới lòng đất chờ mọi người thui.
” Cũng đành vậy thui. Nhớ kỹ, phải đánh ra một đòn mạnh nhất nha. Như vậy mới tạo thành lỗ thủng được!”
Mạc Phàm dặn dò một câu.
” Uk. Được rồi. Tôi sẽ đem hai con quái vật kia bắn cho rơi xuống đây.”
Li Mạn thản nhiên nói.
” Thì ra cô cũng có khiếu hài hước.”
Trên gương mặt có chút phấn hồng kia của Li Mạn liền hiện ra một nụ cười đắc ý. Thực ra, nếu như nàng sử dụng ma pháp Cao cấp. Thì cái câu nàng vừa nói vừa rồi, thừa sức trở thành hiện thực.
…………..
Trên mặt đất, Trương Tiểu Hầu đã sớm ăn không biết bao nhiêu trái cây xấu xí, khó ăn, có thể chống được độc ở đầm lầy kia. Và lúc này hắn đang ở nơi này chờ chỉ thị.
Nhìn thoáng qua mặt trời gần như sắp chìm xuống núi, trong lòng Trương Tiểu Hầu liền có chút khẩn trương. Hắn không ngừng tự an ủi, nói với bản thân rằng: Chờ độc trùng tỉnh dậy. Sau đó dụ nó tới địa điểm chỉ định. Đợi Li Mạn oanh thủng tầng mặt đất. Rồi trôi theo dòng xoáy…. Cái này cũng không có phức tạp, cũng không có nguy hiểm!
” Hầu tử, có thể… không phải em nói cái máy truyền tin của quân đội này truyền tin rất là chính xác. Ở bên ngoài dã ngoại cũng có thể sử dụng sao??”
Giọng nói Mạc Phàm nhẹ nhàng truyền tới tai Trương Tiểu Hầu.
” Cái máy này phải sử dụng ma năng của ma pháp sư mới dùng được. Ma pháp sư chúng ta dùng nó để che dấu ba động của ma lực của mình. Nó rất là tốt. Sẽ không bị đám yêu ma kia bắt được tín hiệu giống như mấy cái máy truyền tin bình thường kia đâu.”
Trương Tiểu Hầu nói.
” Rồi! Rồi! Thời gian không còn nhiều nữa. Đi đánh thức con tiểu độc trùng kia dậy đi. Anh đi gọi con rắn mối đây.”
Mạc Phàm nói.
” Ok!”
Trương Tiểu Hầu gật đầu. Trong ánh mắt liền hiện ra sự kiên định. Hắn quét mắt, đảo một vòng mảnh đầm lầy đầy màu sắc, nhìn không giống đầm lầy kia.
Mảnh đầm lầy này cùng với cái đầm lầy kia hoàn toàn tách rời nhau. Nó là một khu vực đặc thù thuộc về con Độc trùng này. Nước sông không phạm nước giếng.
Trương Tiểu Hầu đã ăn trái cây giải độc rồi. Đương nhiên, hắn không có e ngại độc tố ở đây. Hắn nghênh ngang đi giữa con đường khô ráo, đi tới mảnh đầm lầy này. Sau đó, hắn thi triển kỹ năng Đích Ba, quấy cho mảnh bùn lầy náo loạn hết cả lên.
” Dậy nhanh! Dậy nhanh! Đừng để tao phải xài tới ma pháp Trung cấp nha!”
Trương Tiểu Hầu hướng về phía vũng bùn ở trước, ngoáy liên tục.
Trong nước có bùn, mà bùn thì…. Trương Tiểu Hầu có thể làm cho bọn nó chuyển động điên cuồng. Cho nên cái đầm lầy vốn đang còn yên tĩnh kia, liền bị Hầu ca làm cho sôi trào lên, nước, bùn văng tung tóe khắp nơi.
Trương Tiểu Hầu cũng đã nghe Mạc Phàm nói qua rằng. Con Độc trùng này có tính tình rất là nóng nảy. Nếu như có người quấy rầy nó thanh tu thì chắc chắc nó sẽ đuổi giết người này tới tận chân trời góc bể. Mặc dù, Trương Tiểu Hầu không biết tại sao Mạc Phàm lại có được thông tin này.
Nhưng mà….
“Ùng ục Ùng ục Ùng ục!!!!”
Rốt cuộc cũng có phản ứng rồi. Trương Tiểu Hầu mừng rỡ, nhìn nước trong đầm lầy sôi trào lên. Một tầng bùn đất liền dâng lên cao tới tận 40-50m. Nhìn qua, khá là hùng vĩ.
Nước bùn quay cuồng giống như nước màu đen sôi lên, phun trào ra vậy.
Nước bùn bắn ra xung quanh. Sau đó giống như mưa to gió lớn tạt thẳng vào mặt Trương Tiểu Hầu đang đứng ở kế bên kia…
Một thân thể thật dài liền xuất hiện bên trong nước bùn kia. Nó xuất hiện rất là bất thình lình. Đột nhiên một thân thể giống như con rắn nước khổng lồ từ dưới đáy đầm lầy trồi lên giữa không trung. Dĩ nhiên, ở hai bên cái thân thể thật dài này chính là một đống đôi chân to lớn kia rồi!
Trong đó, một đôi chân to lớn thoáng cái liền dẫm lên trên đất bằng. Mà vị trí đôi chân to lớn này dẫm xuống, có một cây khô cao 30 thước. Thế nhưng, khi đôi chân này dẫm xuống, cái cây khô này liền nát bét!
Một đôi, hai đôi, ba đôi….. bảy đôi…..
Lúc này, một nửa thân thể của con quái vật kia vẫn đang còn chìm trong đầm lầy đấy. Thế nhưng, một nửa thân thể hiện ra ngoài của nó đã có tới tận 14 cái chân rồi!!!
“Ách!!!!!!!”
Bên trong đầm lầy, một đôi râu to lớn, dữ tợn ở trên đỉnh đầu con quái vật này liền hiện ra. Nó mở cái miệng đầy máu to lớn của mình ra. Rồi sau đó thét lên một tiếng đầy phẫn nộ, vô cùng chói tai đối với tên nhân loại nhỏ bé đang đứng ở dưới mặt đất kia.
Tiếng thét chói tai kèm theo bão tố dâng lên từ dưới đầm lầy. Cơn bão tố đầy bùn đất này đập thẳng vào mặt Trương Tiểu Hầu đang còn đứng sững người ở kia. Lúc này, hai con mắt của Trương Tiểu Hầu vô cùng rung động trước hình ảnh này.
” Tiểu………..Tiểu độc trùng??”
Lúc này trong lòng Trương Tiểu Hầu như có hàng tỉ từ ” Cái đệt con mẹ mày ” điên cuồng nổi lên vậy!!
Cái con mẹ nó chứ, con này mà nhỏ à?? Cái thân thể nhỏ bé của mình còn không bằng một cái chân của nó a!!!
Rết! Một con rết khổng lồ ở dưới đầm lầy….
Bình thường, Trương Tiểu Hầu nhìn thấy con rết to bằng ngón tay cũng đã thấy to lắm rồi. Thế mà con rết trước mặt này….mình còn không đủ để nhét vừa kẽ răng của nó nữa!!
” Phàm… Phàm ca. Em đã…. em đã đánh thức nó dậy rồi.”
Trương Tiểu Hầu giống như bị ngu rồi vậy. Hắn run rẩy nói cho Mạc Phàm biết.
” Thế còn không nhanh chạy đi!”
Trương Tiểu Hầu định bỏ luôn cái ý định dẫn dụ con quái vật này. Nhưng khi suy nghĩ tới chuyện Phàm ca chắc chắn sẽ không để mình đi chịu chết như vậy đâu.Vì vậy, Trương Tiểu Hầu mạnh mẽ đè nén sự sợ hãi này xuống.
Phong Quỹ!
Đích Ba!
Trương Tiểu Hầu đồng thời sử dụng hai kỹ năng gia tốc. Trong nháy mắt, hắn biến thành một con chuột nhỏ điên cuồng chạy dọc theo cái đầm lầy này.
Cũng may vừa mới bắt đầu mình và con tiểu rết này… A nhầm. Cũng may vừa mới bắt đầu, mình và con rết thành tinh ngàn năm tuổi này vẫn luôn giữ vững một khoảng cách nhất định. Nếu không khi nó vừa mới xuất hiện thì thân thể của nó cũng đủ đè chết mình rồi.
Sau khi Trương Tiểu Hầu biến thành biến thành một con thú trong vườn bách thú, tốc độ chạy của hắn quả nhiên rất nhanh. Tốc độ của hắn còn nhanh hơn rất là nhiều so với hầu hết Trung cấp Ma pháp sư khác. Hắn biết cách sử dụng Phong Quỹ này như thế nào. Lại còn hiểu được, Phong quỹ nên sử dụng như thế nào để có thẻ kết hợp tốt với Đích Ba, khiến cho tốc độ cảu Phong Quỹ không bị giảm. Cho nên, tốc độ của hắn vẫn giữ nguyên tốc độ nhanh như cũ. Có thể nói là nhanh như tia chớp.
Vấn đề là, hắn chỉ có 1 đôi chân. Làm sao đú đởn được với một đống chân của con rết khổng lồ dưới đầm lầy này đây….
Trương Tiểu Hầu cảm giác lần này hắn chết chắc rồi. Hắn không dám quay đầu lại nhìn, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy một mạch.
Nước bùn bên cạnh không ngừng sôi trào lên. Văng lên trên bờ cũng có thể khiến cho những tảng đá kia vỡ vụn. Con rết to lớn, có thân thể khổng lồ liền điên cuồng đuổi theo Trương Tiểu Hầu đang chạy dọc theo đầm lầy kia. Cũng may con rết này không có thủ đoạn công kích từ xa. Chứ không nó mà có thì nó đã phun ra một ngụm đánh chết tên tiểu tử này từ sớm rồi!