Toàn Chức Pháp Sư

Chương 409: Đệ nhất Hỏa viện



Dịch: Hoangforever

Mạc Phàm cảm thấy khó mà chấp nhận được những lời lão sư này vừa nói.

Vị lão sư này quả thật cũng quá là nóng tính. Dù sao mình cũng là học viên vừa mới chuyển hệ. Thế nhưng hắn lại chửi thẳng mình là đồ phế vật giữa hàng ngàn học viên đang ngồi ở đây.

“Vậy sao ta lại ngồi ở đây, thưa lão sư?”

Mạc Phàm cũng không phải là quả hồng mềm, hắn bình tĩnh, ung dung trả lời câu hỏi.

Có Tiêu viện trưởng tự mình làm thủ tục chuyển hệ cho Mạc Phàm. Mạc Phàm cũng không tin, cái tên chủ nhiệm hệ Ngụy Vinh giống như con tinh tinh này lại có thể đuổi hắn ra khỏi Hỏa viện được!

Trong thoáng chốc, đôi lông mày rậm của Ngụy Vinh nhếch lên. Cái tên chuyển hệ này, lại còn dám mạnh miệng như vậy nữa??

Hơn 1000 ngàn tên học viên ở trong Hỏa viện này, có ai không thấy mình là không phải cũng cung kính đâu. Kể cả, 10 tên đứng đầu bảng xếp hạng có thực lực mạnh, có bối cảnh có sâu hơn đi chăng nữa, cũng chưa bao giờ bọn họ dám mạnh miệng nói với mình như vậy.

“Có phải ngươi cảm thấy mình rất lợi hại đúng không?”

Ngụy Vinh hỏi lại.

“Ít ra thì cũng như vậy. Chứ không phải cái loại phế vật như ngươi nói.”

Mạc Phàm trả lời.

“Kiểm tra tháng này đã kết thúc. Xem như ngươi khá là may mắn đi. Tháng sau, nếu như ta thấy người xếp hạng ngoài 1000. Ngươi từ hệ nào thì cút con mẹ về hệ đó đi. Tư chất nguyên Hỏa hệ là do ta phân phối. Ta hoàn toàn có thể lấy lý do ngươi có biểu hiện kém cỏi để tước đoạt nó đi.”

Ngụy Vinh cũng không có khách khí nói.

“1000 tên?? Lão sư, hình như có phần hơi thấp thì phải??”

Mạc Phàm nở nụ cười nói.

“Hừ! Chờ ngươi đạt được tới rồi hãy nói.”

Ngụy Vinh lạnh giọng nói.

“Mới vừa rồi, khi ta vừa tới, cũng có nhìn qua nơi này một phen. Nói thật với ngươi, Hỏa hệ của ngươi khiến ta có chút thất vọng….”

Mạc Phàm lại nói tiếp.

“Ngươi nghĩ ngươi nói cái gì vậy?”

Ngụy Vinh tức giận, trừng mắt lên hỏi.

“Ngươi nói rằng nơi này không nhận phế vật đúng không? Sao ta cảm thấy phế vật ở trong sảnh đường này lại nhiều tới như vậy?? Hay là, do tài nghệ dạy dỗ học viên của ngươi cũng chỉ có thế thui….”

Mạc Phàm đáp trả.

Tâm tình ngày hôm nay của Mạc Phàm phải nói là rất không tốt. Hắn bị hai lần chất vấn về vẻ đẹp trai của mình, hắn cũng không muốn tính toán với nữa rồi. Vừa mới đặt chân vào Hỏa hệ liền bị chủ nhiệm hệ cố tình mắng là cái loại tâm tư cẩu thả này không chừng là phế vật??

Mình làm gì có trêu ghẹo ai đâu ta??

Trước kia, khi hắn còn là tân sinh viên trong học phủ Minh Châu, hắn lấy cái danh hiệu đại ma đầu quét ngang qua tất cả. Được Tiêu viện trưởng chiếu cố, các thầy cô giáo cấp dưới thầy khi gặp hắn còn phải khách khí nữa là….

Từ trước tới giờ, Mạc Phàm toàn nói ra những lời kinh người. Lúc này những lời hắn phun ra liền khiến cho 1000 học viên ở đây bị hù dọa, cả hội trường liền dậy sóng!!!

Ở trong cái đại sảnh này phế vật cũng có rất nhiều??

Những lời này mặc dù không chỉ mặt gọi tên mắng chửi bất cứ ai. Nhưng thật ra nó lại mắng chửi cả học viện, đem tất cả mọi người ở đây gộp chung lại mắng hết.

Mắng học viên ở trong đại sảnh thì đã đành rồi. Tới cả chủ nhiệm hệ Ngụy Vinh hắn cũng dám mắng?? Nói hắn là đồ phế vật không biết dạy dỗ học sinh…

Nhất thời, tất cả mọi người trong đại sảnh như muốn bùng nổ ra. Nếu như ánh mắt có thể cô lại thành một ngọn lửa có lẽ…. Mạc Phàm đã bị mấy ngàn con mắt này đốt cháy thành tro bụi từ lâu rồi!

Mạc Phàm nhìn sắc mặt lúc xanh lúc tím của chủ nhiệm hệ Ngụy Vinh, bất đắc dĩ lắc đầu, nhún vai.

Cũng hết cách, ai bảo trong cái truyện này hắn là người khơi mào trước cơ chứ. Mình cũng không thể bởi vì hắn là lão sư nên phải kính sợ hắn được?

Ở thời điểm còn phong ba ở Hàng Châu, Mạc Phàm đã khắc sâu một điều, đó là thứ nào nên tôn kính. Thứ nào không nên tôn kính. Nhún nhường bọn họ cũng không phải vì bọn họ lớn tuổi và có chức vị cao. Mà là sự thông minh và khoan dung của một vị trưởng bối. Mà cái tên Ngụy Vinh này quả thực giống như hắn ăn phải dấm chua vậy. Vừa mới mở miệng ra đã đem mình mắng. Từ trước tới giờ mình có Chí Phèo phụ thể, mình không mắc chết mẹ nó đi mới là lạ đấy…Được rồi. Mạc Phàm thừa nhận, thật ra hắn cũng không ưa cái tên chủ nhiệm hệ ngu ngốc này. Cho nên, hắn cũng không có khống chế được cái tính nóng của mình!

“Được lắm! Được lắm! Được lắm! ”

Chủ nhiệm hệ Ngụy Vinh nói lên 3 tiếng. Cái bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của hắn lúc này có lẽ hắn rất muốn đem Mạc Phàm hung hăng đánh cho một trận tơi bời!

Mà học viên trong đại sảnh lúc này cũng một mảnh huyên náo, ầm ĩ hết cả lên!

“Cái tên chuyển sinh hệ này là cái thá gì vậy?? Hắn thế mà lại dám chửi chúng ta là phế vật?? Tránh, Tránh, Tránh. Tránh ra hết cho ta. Để ta lên tỉ thí với hắn. Ta không đánh ngươi răng rơi đầy đắc thì quả thật có lỗi với danh tiếng học viên đứng hàng trước 400 trên Hỏa Bảng của ta!!!”

“Còn chưa có nhập học mà dám chạy tới hỏa viện Minh Châu của chúng ta giương oai rồi. Dù sao cũng nên có đầu óc một chút chứ?? Chán sống rồi sao??”

“Ta thấy cái tên chuyển hệ sinh này là cố tình tìm chết. Triệu Quý. Dù sao ngươi cũng là cao thủ thứ hạng trước 100 của Hỏa Bảng chúng ta. Lên, một chiêu tiêu diệt hắn cho ta. Ta ghét nhất là cái loại thích lòe thiên hạ như thế này.”

Trong đại sảnh, mọi người hận không ngay lập tức đem tên Mạc Phàm này một quyền đánh bay. Cũng có không ít người vây trước mặt Mạc Phàm. Muốn đem Mạc Phàm dập đầu tạ lỗi. Đương nhiên, còn chưa kể một số tên ở bên ngoài âm thầm cười lạnh. Bọn họ cũng không có quá mức để ý tới những lời nói vô căn cứ của một tên chuyển hệ sinh này.

Bạn đang đọc truyện tại website: truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Nghĩ lại thì cũng đúng. Tất cả mọi người cũng không có giống như mấy tên học viên chủ giáo khu Minh Châu có địa vị tầm thường kia. Dù sao, đám người bọn họ cũng có một chút vốn liếng thực lực.

Hoặc là do bản thân bọn họ chính là một tên phế vật, bị chửi một đống như vậy cho nên nổi giận lôi đình. Hoặc là quả thật bọn họ chính là người có tâm cao khí ngạo… cho nên không chịu nổi những tên vô tri như vậy. Nói tóm lại, hầu hết tất cả học viên đều mang theo tâm tình lặng yên dưới vực sâu, hoàn toàn không muốn chấp nhặt với cái tên Mạc Phàm điên khùng này!

…………….

“Kỳ lạ thật. Ta đã nói tới mức này rồi. Ấy vậy mà, nàng ta cũng không có xoay đầu lại?”

Mạc Phàm nhìn cô gái có cái tên Đinh Vũ Miên kia, âm thầm nói trong lòng.

Vẫn là bóng lưng xinh đẹp ấy, vẫn là kiểu tóc tinh tế đó. Mạc Phàm cảm thấy hắn đã đốt cháy toàn bộ lòng dạ mọi người trong đại sảnh Hỏa viện này rồi. Cho dù tâm tính có bình tĩnh đi chăng nữa. Tốt xấu gì cũng nên quay lại nhìn mình một cái chứ?

Kết quả là, cô gái có cái tên là Đinh Vũ Miên đứng ở phía trước kia, ngay từ đầu hoàn toàn không có quay đầu lại nhìn hắn lấy một cái. Ngược lại, cái cô nàng nam nhân Hoàng Tinh Lệ kia thì nhìn hắn với một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi. Trong đôi mắt ngoài trừ muốn nổi cáu, tức giận mắng mình ra, dường như trong đó còn kèm theo: Tiểu tử nhà ngươi chán sống rồi sao??

Hoàng Tinh Lệ đối với Mạc Phàm cũng không phải là hoàn toàn có ác ý. Bản tính của nàng vẫn lương thiện một chút, nàng cảm thấy cái tên chuyển hệ sinh mới tới này tốt nhất nhanh cút khỏi Hỏa viện càng xa càng tốt. Nếu không, chưa đầy một phút đồng hồ, hắn liền bị băm thành trăm mảnh!

“Tất cả im lặng hết cho ta!”

Một tiếng quát to lớn vang lên, quanh quẩn xung quanh đại sảnh.

Hai con mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm về phía Mạc Phàm. Có thể cảm nhận ra được hơi thở Hỏa diễm nồng đậm từ trên người hắn tỏa ra.

Thoáng cái, đại sảnh liền yên tĩnh trở lại. Có thể nghe thấy lúc này cũng chỉ còn tiếng thở của mọi người.

“Nơi này là Hỏa viện của học phủ Minh Châu. Thiên tài tuyệt thế Ngụy Vinh ta thấy cũng nhiều rồi. Nhưng từ trước tới nay, vẫn chưa có ai dám ở trong Hỏa viện của ta nói ra những lời như vậy. Được. Ta lại muốn nhìn xem ngươi đến cùng là có cái bản lĩnh gì. Thành tích của mỗi một học viên Hỏa hệ đều được bày ra hết ở trên Hỏa Bảng. Từ vị trí đệ nhất cho tới vị trí thứ 1149.”

Giọng nói Ngụy Vinh như sắt nói.

Trong lúc Ngụy Vinh nói, 1000 người ở trong đại sảnh cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh nào khác. Cái sự uy nghiêm của hắn, cũng giống như giọng nói của hắn vang dội, quanh quẩn xung quanh đại sảnh to lớn này.

Ánh mắt Ngụy Vinh quét ngang qua 1000 học viên đang ngồi ở phía trên, nói:

“Trịnh Giai Tuệ! Đứng dậy!”

Trong đám người, một gã nhìn qua khá là yếu ớt chậm rãi đứng dậy.

Đối với hắn mà nói bị điểm tới tên cũng không phải.. là một chuyện gì đó đáng để tự hào. Ngược lại, có chút giống như kiểu không có đất dung thân vậy.

“Hắn chính là người xếp vị trí cuối cùng trong Hỏa Bảng.”

Ngụy Vinh nhìn Mạc Phàm nói.

“Đông Phương Liệt! Đứng dậy.”

Ngụy Vinh lại nói tiếp

Lúc này, có một gã nam tử đứng hàng cuối cùng trong đại sảnh, nhìn qua có chút cà lơ phất phơ, rất là không tình nguyện đứng dậy. Trên gương mặt hắn đang còn treo một nụ cười chờ xem náo nhiệt. Từ trong nụ cười hiện ra một tia kiêu ngạo, mặc dù che dấu thế nào cũng không sao che dấu hết được. Nếu như so sánh với tên nam tử có tên là Trịnh Giai Tuệ kia quả thật không khác gì mặt trời rực rỡ so sánh với mọt con đom đóm vậy.

Ngụy Vinh chỉ vào Đông Phương Liệt, lại nói tiếp với Mạc Phàm.

“Đây là người đứng hàng thứ nhất trong Hỏa viện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.