Phép thuật Tâm Linh hệ của Tâm Hạ chỉ có thể kiên trì 2 km, còn phải đi 3 4 km nữa. Đây có ý nghĩa dù mọi người đi như thế nào cũng đều bị người cát trắng khổng lồ bao vây sao?
Linh Linh nhíu mày, nàng cũng không nghĩ đến sẽ đi trật con đường xuyên qua Sa Võng Hà. Kế tiếp là một vấn đề vướng tay vướng chân đặt trước mắt mỗi người.
“Cùng lắm thì chỉ còn 2 km chúng ta trực tiếp tiến lên, chỉ cần đến bờ sông liền an toàn. Lấy tốc độ bay toàn lực của chúng ta 2 km này cũng không tốn bao nhiêu thời gian.” Trương Tiểu Hầu nói.
Mạc Phàm vỗ một phát lên gáy Trương Tiểu Hầu hùng hùng hổ hổ nói:”Lẽ nào ngươi không nhìn thấy tình cảnh trước mắt hay sao, thời điểm những người cát khổng lồ này xuất hiện đều tạo thành bức tường gió, đủ để tạo thành một thành cát đó.”
“Đúng vậy, cố chấp xông tới cũng không quá hiện thực, vẫn phải cố gắng nghĩ biện pháp đi.” Triệu Mãn Duyên nói.
“Sinh linh bên trong Sa Võng Hà này cũng không phải là vô hạn, chúng nó chỉ cảm giác được lúc đồ vật bước vào nơi này, sẽ tụ tập lại từ phạm vi mấy km. Nói cách khác nếu chúng ta dùng biện pháp dẫn sự chú ý của chúng đến chỗ khác, mặc dù chúng ta không sử dụng phép thuật Tâm Linh hệ an ủi chúng cũng có thể thuận lợi tiến lên một khoảng cách.”
“Vấn đề là chúng ta dùng biện pháp gì hấp dẫn chúng đây, chẳng lẽ như Linh Linh lúc trước thời thời khắc khắc quăng nội tạng máu vào chỗ xa. Ta nghĩ sự thông minh của người cát trắng không thấp đến như vậy đâu.” Thần Dĩnh nói.
Trãi qua bàn bạc, mọi người nghĩ ra một biện pháp.
Để một người có năng lực né tránh và tốc độ nhanh rời khỏi đội ngũ, để hắn thức tĩnh mấy yêu binh cát trắng trong phạm vị mấy cấy số. Đợi sau khi đại bộ phận mọi người tiến lên được một khoảng cách, lại nghĩ đưa người đến tiếp ứng.
Nhưng là làm như vậy thì thật nguy hiểm, rời khỏi đội ngũ sau đó nếu không có cơ hội trốn đi, có thể chết thảm trong vòng vây.
Nhưng ngoài cách đó ra mọi người không nghĩ được biện pháp gì tốt hơn, bước chân là không thể dừng lại, mà ma năng của Tâm Hạ thì đang không ngừng tiêu hao. Bất tri bất giác mọi nguời đã tiến được 1 km, nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào tuyệt hảo hơn chỉ có thể để Trương Tiểu Hầu mạo hiểm.
“Ta cảm thấy để cho một người đi hấp dẫn sự chú ý người cát trắng khổng lồ là không hiện thực, người này sẽ chết chắc. Thế nên chúng ta không thể thức tỉnh tất cả sinh linh người khổng lồ trắng trong mấy cây số, như vậy chúng ta mới có thể đánh tan bọn chúng. Tất cả các yêu binh cát trắng tụ tập cùng nhau thì chúng ta căn bản không có sức hoàn thủ, thế nhưng nếu chúng ta chia thành vài nhóm. Người tốc độ linh hoạt có thể đi trước hấp dẫn sự chú ý của chúng nó dẫn chúng nó ra, người có năng lực phòng ngự mạnh cũng có thể dẫn một nhóm để kéo dài thời gian, người có năng lực chiến đấu mạnh thì lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt người cát trắng khổng lồ trước mắt, dọn ra một con đường, phép thuật hệ Tâm Linh của Tâm Hạ cũng có thể an ủi một nhóm, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều ma năng.” Linh Linh nói.
Mọi người nghe cố vấn nói, cùng dồn dập gật đầu.
Để một người đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng hấp dẫn những yêu binh cát trắng kia, không bằng phát huy sức mạnh đoàn đội.
Phân chia những yêu binh cát trắng này thành vài nhóm, ứng phó cũng sẽ dễ dàng hơn. Chỉ là phân như vậy thì mỗi người đều có nhiệm vụ gian khổ, không thể có một chút sai lầm nào, một khi một người trong phân đoạn đó xuất hiện sai lầm và tử vong, đoán chừng những người khác cũng không sống được.
Mỗi người đối phó với người cát trắng khổng lồ cũng đều có hạn, thậm chí mỗi người cũng là vượt ra phạm vi khả năng của bản thân.
Mặc dù phương án này có thể được nhất, người khổng lồ xuất hiện tụ tập càng nhiều, cự đao của chúng nó cũng uy lực rất đáng sợ. Trừ phi tất cả mọi người đều là Pháp Sư hệ phòng ngự, nếu không cơ bản không thể chống được.
…
“Vậy ta trước xung phong, ngàn vạn lần nắm chắc thời gian. Ta một người sẽ thức tỉnh tất cả người không lồ cát trắng ở xung quanh đây, các ngươi chờ nhặt xác cho ta.” Trương Tiểu Hầu đứng ở vị trí biên giới, trên trán có một ít mồ hôi sốt sắng nói.
Vào lúc này Triệu Mãn Duyên đàng hoàng trịnh trọng nói với hắn: “Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi gặp tình cảnh đó, chúng ta cũng không có lá gan nhặt xác cho ngươi đâu.”
Trương Tiểu Hầu yên lặng cho Triệu Mãn Duyên một ngón giữa.
“Những người khác cũng mau đứng vị trí của mình, một mảnh người cát trắng khổng lồ còn đang trong trạng thái hôn mê, các ngươi tùy ý đi lại, đợi phép thuật hệ Tâm Linh mất đi hiệu lực thì phân tán ra.” Linh Linh nhắc mọi người một câu.
Lúc này Tâm Hạ cũng bấm thời gian cho mọi người, nàng đưa tay cao cao ra hiệu với mọi người. Khi tay nàng hạ xuống chính là lúc phép thuật tâm linh mất đi hiệu lực. Vào lúc ấy mọi người phải tập trung toàn bộ tinh thần đối mặt với những người cát trắng khổng lồ kia!
Toàn bộ đội ngũ chia làm 5 nhóm.
Trương Tiểu Hầu cách mọi người xa nhất, Triệu Mãn Duyên cách 500 mét, Mạc Phàm thì đứng ở trên một hướng khác, Tâm Hạ ở vị trí trung tâm bất quá chỉ có khoảng 700 mét, cuối cùng chính là Thần Dĩnh, nàng cùng Mạc Phàm, Tật Tinh Lang đều đứng phía trên.
Tâm Hạ, Linh Linh phân tán ra vị trí trung ương, nắm giữ phép thuật hệ Tâm Linh, nàng hẳn có thể đè ép được một đám người cát trắng khổng lồ, nếu như chung quanh sắp chống không được thì có thể di chuyển gần đến chỗ nàng, tất nhiên cũng sẽ làm gánh nặng Tâm Hạ thêm nặng.
“Ta thật không nên vội vàng tới đây như thế, tốt xấu gì cũng phải chờ Hoắc Đà mang Khải ma cụ đến. Như vậy đối phó với những người cát trắng khổng lồ sẽ thoái mái hơn một chút.” Mạc Phàm đứng trên mặt cát nói.
Phạm vi mấy trăm mét đều là cát trắng, nhìn qua rất sạch sẽ và đẹp đẽ, nhưng không biết phía dưới đã chôn biết bao nhiêu hài cốt. Đồng thời cũng không biết lúc nào xuất hiện người cát trắng khổng lồ giết người không chớp mắt, Mạc Phàm liền cảm giác thấy hơi sởn cả tóc gáy!
Mạc Phàm nhìn về phía xa xa kia, vị trí một người Trương Tiểu Hầu kia, cái tên này không giống như đứng trên pháp trường chấp nhận trọng phạt tử hình, cả người vô cùng sốt sắng.
Này dù sao cũng chỉ là kế hoạch, có thể an toàn làm được hay không thì không chắc.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn tới vị trí trung tâm nơi Tâm Hạ đang đứng, cánh tay cẩn thận chậm rãi hạ xuống làm cho tim của mọi nười cũng treo lơ lửng theo!!
Hô hấp trở nên rất chậm rất chậm, hai chân có chút cảm giác co giật, có một loại ảo giác giống như gió cát đang thổi đến.
Ánh chiều tà soi sáng đường chân trời màu trắng, cuối cùng một vệt ánh sáng làm cho mọi người thoáng an tâm bị bóng đêm nuốt vào bên trong, cùng lúc đó cánh tay trắng thuần tinh tế của Tâm Hạ rơi xuống.
Giống như một vị nữ thần bỏ xuống một khối đá vào đại địa, đưa nó giao phó cho ác quỷ cùng giết chóc thống trị… Cũng không biết đến cũng sẽ phát sinh chuyện gì!