Toàn Chức Pháp Sư

Chương 478: Khắp Nơi Hoàng Kim



Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Hỏa kiếp vừa ra, kỳ thực đã sớm làm cho phe phái khắp nơi sôi trào!

Đám người Mạc Phàm ở sâu trong Sa Võng Hà hoàn toàn không nhận ra đã có một lượng lớn người đang chạy về nơi này rồi.

Bọn họ hiện tại cũng không quan tâm đến những thứ này, bởi vì nguyên cả Sa Võng Hà đã bất chợt dâng lên một trận khí tức bất an, nếu không nhanh nhanh rời khỏi Sa Võng Hà, cho dù có Tâm Linh hệ Tâm Hạ ở đây cũng không có chút ý nghĩa nào.

“Tiên sư nó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra!” Triệu Mãn Duyên khó chịu mắng.

Vừa bước vào Chước Nguyên Bắc Giác không lâu, liền suýt chút nữa bị Hỏa Kiếp nuốt mất, thật vất vả chạy trốn được tới Sa Võng Hà, kết quả Sa Võng Hà một mảnh xao động, bộ dạng giống như sắp sửa không thể khống chế nữa vậy.

“Rốt cuộc là quay lại hay là tiếp tục giết tới Chước Nguyên Bắc Giác, mọi người quyết định nhanh lên nào!” Trương Tiểu Hầu vội vàng nói.

“Hiện tại muốn trở về cũng không kịp, chúng ta mau chóng đến Chước Nguyên đi.” Tâm Hạ nhíu lên mi đến, nói với mọi người nói.

Nghe được lời này của Tâm Hạ, tâm tình của mọi người lập tức nguội đi một nửa. Hỏa kiếp xuất hiện đã triệt để phá vỡ kế hoạch ban đầu của bọn họ, độ nguy hiểm của chỗ này so với dự tính còn muốn cao hơn. Mạc Phàm cảm thấy chỉ vì một cái Viêm Cơ mà đem tính mạng của mọi người vào một chỗ bất ổn đáng sợ như vậy, thực sự có chút cái được không đủ bù cái mất.

Vì lẽ đó cho dù Thần Dĩnh kiên trì nói rằng bọn họ nhất định không thể trở về, mọi người kỳ thực đều không còn có ý niệm tiếp tục truy tìm Viêm Cơ nữa.

Ai biết Sa Võng Hà vào lúc này cũng bắt đầu tạo phản, ngay cả Tâm Linh hệ ma pháp của Tâm Hạ cũng giống như đã mất đi hiệu lực, với vị trí hiện tại của bọn hắn, muốn trở lại Đôn Hoàng ít nhất cũng khoảng chừng mười cây, bây giờ trở về tuyệt đối là không kịp, nếu cứ cố chấp mạnh mẽ dẹp đường hồi phủ, bọn họ rất có thể sẽ bị vây ở chỗ trung tâm nhất của Sa Võng Hà.

Nếu chỉ là Cự Sa Nhân trong một khu vực nhỏ thì bọn họ còn đối phó được, nhưng có trời mới biết trong khu vực trung tâm của Sa Võng Hà có bao nhiêu Cự Sa Nhân, một khi Tâm Linh hệ ma pháp của Tâm Hạ mất hiệu lực, bọn chúng chỉ cần dùng chiến thuật biển người liền có thể đem đám người Mạc Phàm dây dưa đến chết ở trong Sa Võng Hà.

“Hiện tại giết về không phải là một biện pháp khả thi, chúng ta chỉ có thế kiên trì chạy tới Chước Nguyên Bắc Giác, cầu mong sẽ không lại xuất hiện cái thứ hỏa kiếp này.” Mạc Phàm vội vàng làm ra quyết định nói.

“Yên tâm, hỏa kiếp này tuyệt đối không thể xuất hiện hai lần trong một năm, thậm chí còn phải lâu hơn rất nhiều.” Thần Dĩnh phi thường khẳng định nói với mọi người.

“Trước tiên không nói nhiều như vậy, chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ Sa Võng Hà đáng sợ này đã.” Linh Linh thúc giục nói.

Mọi người vội vã đi về phía trước. Tâm Hạ giờ phút này đang ngồi trên lưng của Tật Tinh Lang, nhắm chặt hai mắt lại, tập trung hết sức có thể để mở đường cho mọi người. Từ hàng lông mày thanh tú đang nhíu chặt lại của nàng liền có thể thấy, kỹ năng động viên mà nàng đang sử dụng e rằng đã bắt đầu bị chống trả lại bởi những đầu Cự Sa Nhân hung bạo kia rồi.

Cũng may là mọi người cũng không có chạy quá sâu vào trong Sa Võng Hà, cho nên sau một hồi không lâu lắm thì nham thạch cùng sỏi đá màu nâu đỏ đặc trưng của Chước Nguyên Bắc Giác đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.



Khi bọn người Mạc Phàm vừa mới tiến đến bờ sông, một đám lớn hài cốt nhìn thấy mà giật mình đã chất chồng thành một toà núi nhỏ ở trên đó!

Mạc Phàm vẫn còn nhớ rõ, tại thời điểm bọn hắn rời đi nơi này, đám Sát Khải Thú cấp chiến tướng kia vẫn còn lưỡng lự ở chỗ này.

Rất hiển nhiên trong lúc chúng nó vẫn còn đang do dự thì đã bị hỏa kiếp nuốt mất, thậm chí còn không kịp nhảy vào trong Sa Võng Hà. Toàn bộ bọn chúng đã biến thành ngọn đồi bạch cốt trắng xóa nằm trơ trọi ở chỗ này.

“Triệu Mãn Duyên ta xem như là phục rồi, nếu biết địa phương quỷ quái này đáng sợ đến như vậy, có đánh chết ta cũng sẽ không tới!” Triệu Mãn Duyên trong lòng một trận buồn nôn nói.

Sức chiến đấu của những đầu Sát Khải Thú có thể so với cả một nhánh quân đội, vậy mà ngay cả chúng nó cũng trong khoảnh khắc bị thiêu đến chỉ còn dư lại một đống xương trắng, liền có thể thấy được cái hỏa kiếp kia rốt cuộc đáng sợ biết bao nhiêu.

“Ngươi cũng đừng có nháo sự nữa, dù gì cũng đã đến rồi, vẫn là dựa theo lời nói Thần Dĩnh, cố hết sức cướp đoạt một ít đồ đi, nếu không làm sao xứng đáng với việc ngươi đã liều lĩnh vượt qua nguy hiểm đến tính mạng, vất vả chiến thắng bản chất sợ chết từ trong xương tủy của mình được.” Mạc Phàm có chút chế giễu quay sang nói với Triệu Mãn Duyên.

“Hiện tại chúng ta vẫn nên dựa theo kế hoạch lúc trước để làm việc, cố hết sức tìm được khu vực phụ cận Hỏa hệ linh chủng. Bất quá dựa theo những lời mà Thần Dĩnh vừa nãy nói, sau khi xảy ra hỏa kiếp thì nơi này sẽ khả năng dựng dục ra càng nhiều bảo vật, số lượng linh chủng có thể sẽ tăng lên nhiều, cho nên hi vọng tìm được Viêm Cơ của chúng ta đã càng thêm xa vời.” Linh Linh nói với mọi người.

“Ta thấy đây cũng không phải là một tin tức xấu.” Tâm Hạ nhìn thấy dáng vẻ sốt sắng của mọi người, không khỏi nói vào một câu.

Câu nói này của Tâm Hạ đúng là đã nhắc nhở mọi người.

Đúng đấy, tại sao phải sợ không tìm thấy được Viêm Cơ đây?

Giả sử bọn họ thu hoạch được mấy cái linh chủng, hoặc là tài nguyên hỏa thuộc tính càng thêm hi hữu nào khác thì bọn họ vẫn tính là thắng lợi trở về mà, cơ hội như thế này quả thực chính là ngàn năm có một, hiếm có khó tìm a.

Chước Nguyên Bắc Giác mới vừa trải qua một lần hỏa kiếp, trong khi toàn bộ cái chậu than to lớn này lại chỉ có một nhóm người bọn họ, mảnh đất màu mỡ này chẳng phải là mặc cho bọn họ khai khẩn hay sao?

Cẩn thận suy nghĩ một phen, nghĩ đến việc chỗ này khắp nơi đều là hoàng kim, bóng đen sợ hãi do đợt hỏa kiếp kia gợi ra lập tức bị tiêu tan hơn nửa.

“Chúng ta còn ở đây lên kế hoạch để làm gì, mau mau xuất phát đi thôi!” Triệu Mãn Duyên sợ chết chung quy là sợ chết, nhưng hắn cũng đồng thời cũng là một tên gia hỏa coi tiền như mạng. Đó chính là gien huyết thống phú giáp một phương của Triệu gia bọn hắn!



Mang theo một chút chờ mong tiến về chỗ sâu trong Chước Nguyên Bắc Giác, mọi người có thể cảm giác được vùng đất này đã vắng lặng hơn lúc trước rất nhiều, đã không còn nhìn thấy bất kỳ đầu yêu ma nào du đãng quanh đây.

Chậm rãi hành tẩu đại khái không tới hai cây số, Mạc Phàm liền tìm được mảnh vỡ linh chủng gần như trực tiếp lộ ra trên mặt đất.

Mảnh vỡ linh chủng tổng cộng có ba viên, Mạc Phàm nhớ rõ loại mảnh vỡ này có giá thị trường khoảng từ 300 ngàn đến 800 ngàn, những mảnh vỡ linh chủng mà hắn nhặt được có vẻ đều thuộc loại có phẩm chất tương đối tốt, bán một cái 500 ngàn hẳn là không thành vấn đề!

Ngay cả vật này đều có thể nhặt được, vậy chỗ này đúng thật là khắp nơi hoàng kim a, không không, phải là khắp nơi kim cương mới đúng!

“Chúng ta phải cố hết sức đem những tài nguyên có thể thu được ở đây đều thu lại hết, đợi đến khi rời khỏi nơi này thì chúng ta lại từ từ chia chác với nhau sau.” Mạc Phàm hào hứng nói với mọi người.

“Mảnh vỡ linh chủng cũng không tệ, chỉ là ta nghĩ nơi này sẽ có đồ vật có giá trị càng cao hơn. Thừa dịp hiện tại chúng ta là đội ngũ đầu tiên tiến vào nơi này, chúng ta nên cố hết sức tìm tòi những thứ tài nguyên có giá trị càng lớn hơn kia mới đúng, đừng nên lãng phí thời gian trên những đồ vật vụn vặt như vậy.” Linh Linh không hài lòng đáp lại.

Triệu Mãn Duyên nghe xong liền không khỏi sững sờ, bọn họ ở trong học viện không ngừng khiêu chiến, tranh đấu, giành giật xếp hạng cao thấp bất quá cũng là vì giành được mấy cái mảnh vỡ linh chủng này, vậy mà ở đây có vẻ như mảnh vỡ linh chủng lại biến thành thứ không đáng tiền nhất rồi!

Vừa nghĩ tới khả năng có thể xuất hiện rất nhiều linh chủng, thậm chí là đồ vật giá trị còn cao hơn linh chủng, Triệu Mãn Duyên liền giống như người hít trúng lá đu đủ, cùng tên nhát gan bị hỏa kiếp dọa cho vỡ mật, liên tục đòi về lúc trước tựa như là hai người hoàn toàn khác nhau, thậm chí lúc này hắn còn đang hai mắt tỏa sáng dẫn đầu đội ngũ tiến về phía trước nữa chứ!

“Chúng ta đem máy thăm dò nguyên tố để ở chỗ này, phụ cận hẳn là không còn yêu ma gì nữa, chúng ta liền có thể yên tâm dò xét, thậm chí có thể dò xét trong một phạm vi lớn luôn đấy.” Linh Linh gật đầu nói.

Bốn người ở đây đều rõ ràng, tìm tới linh chủng bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên bọn họ liền rối rít đem máy thăm dò nguyên tố chôn xuống đất, động tác nhanh nhẹn linh hoạt trước nay chưa từng thấy luôn a!

Một cái linh chủng, giá cả thông thường đều từ 15 đến 30 triệu, Hỏa hệ linh chủng, giá cả bình quân đều là từ 20 triệu trở lên.

Nếu mà may mắn nhặt lấy được mấy cái thì đám người bọn họ liền phát tài rồi!

* ———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.