Toàn Chức Pháp Sư

Chương 479: Linh Chủng, Món Khai Vị Nho Nhỏ Trước Bữa Tiệc Lớn



Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Hỏa kiếp tẩy lễ đã khiến cho mật độ yêu ma trong Chước Nguyên Bắc Giác hạ xuống thật nhiều, cho dù có đem máy thăm dò nguyên tố chôn dưới đất một hai tiếng cũng chưa chắc có yêu ma bị hấp dẫn lại đây.

Có lẽ là vì dư uy do hỏa kiếp mang đến vẫn không có triệt để biến mất, khiến cho những đầu yêu ma ở đây vẫn còn đang sợ mất mật, trốn ở trong sào huyệt của mình, căn bản không dám chạy ra đây làm phiền bọn họ.

Thời gian chôn xuống đất càng dài, phạm vi dò xét liền càng lớn, giúp cho mọi người rút ngắn thời gian tìm kiếm linh chủng thật nhiều. Bốn cái máy thăm dò nguyên tố được chôn rải rác ở bốn phía, rất nhanh mọi người liền nhận được một cái tọa độ xác định, lần theo phương hướng này mà đi, mặt đất dưới chân liền trở nên càng lúc càng nóng bỏng, đây cũng chính là một trong những dấu hiệu xuất hiện linh chủng.

“Chính là ở đây, Trương Tiểu Hầu, Thần Dĩnh hai người các ngươi mau dồn hết lực thi triển ra Thổ hệ ma pháp để đào ra linh chủng đang ẩn giấu gần chỗ này đi.” Mạc Phàm hưng phấn nói với hai người Thần Dĩnh.

Trương Tiểu Hầu là một kẻ đơn thuần, Mạc Phàm nói cái gì thì hắn làm cái đó, giả như lúc này trên tay phải có xẻng, không chừng Trương Tiểu Hầu liền trực tiếp dùng nó đào đất luôn rồi.

Thần Dĩnh ngược lại vẫn là tương đối trấn định, bởi vì nàng rất rõ ràng, ở Chước Nguyên Bắc Giác sau khi được hỏa kiếp tẩy lễ thì linh chủng căn bản không được tính là một loại vật phẩm hi hữu gì.

Trương Tiểu Hầu lúc này đã thủ thế chờ đợi, sau khi hắn được chỉ định chỗ đào thì liền hận không thể chui xuống đất ngay lập tức. Chỉ là vào lúc này, Thần Dĩnh đang đứng bên cạnh đã vỗ vỗ bờ vai của hắn, ra hiệu cho tên gia hỏa sau khi nhìn thấy tiền thì chỉ số IQ tụt dốc không phanh trước tiên nhìn về phía trước một chút.

Vừa nãy phía trước bị từng đạo từng đạo bão cát vẩn đục che đậy lại, khiến cho tầm nhìn bị hạ xuống rất thấp, hiện tại cát bụi đã từ từ lắng đọng xuống, ở phía trước liền lộ ra một cái hố rộng lớn giống như đã bị một mảnh thiên thạch đâm xuống vậy.

Cái hố này có đường kính khoảng một kilomet, lớn ngang với cả một cái bồn địa loại nhỏ, quả thực là lớn đến mức doạ người!

Bên trong cái hố phi thường khô ráo, mặt đất xung quanh đều có dấu hiện rạn nứt ra, bên trong vết nứt có vô số ngọn lửa đang trào ra bên ngoài, trung tâm của ngọn lửa hiện ra màu vàng nhạt, từ đằng xa nhìn tới giống như từng mảnh từng mảnh ruộng lúa mì sắp sửa thành thục chập chờn trong gió vậy!

Xung quanh đây nhất định là có linh chủng hỏa diễm, cũng chỉ có linh chủng mới có thể khiến cho màu sắc của hỏa diễm phát sinh biến đổi như thế!

Ánh mắt của Trương Tiểu Hầu hướng về phía trước tìm kiếm, sau đó hắn liền có chút không thể tin được mà dụi dụi con mắt, bởi vì hắn đã thình lình phát hiện ra ở chính giữa những đoàn hỏa diễm đang đong đưa kia có một đoàn hỏa chủng hoàn toàn hiện ra màu vàng nhạt đang trôi nổi trên độ cao khoảng hai mét.

Trương Tiểu Hầu mặc dù chưa thấy qua linh chủng, nhưng cũng đã từng được nghe người trong quân lữ đề cập qua việc tìm kiếm linh chủng là một sự tình khó khăn đến mức nào. Sự tình linh chủng đặt trực tiếp ngay trước mặt chờ người đến lấy như thế này quả thực là chưa từng được nghe qua.

“Chuyện này… Chuyện này có phải là hơi dễ tìm quá hay không?” Trương Tiểu Hầu bản thân cũng có chút không dám tin tưởng vào điều này.

Mạc Phàm đứng ở biên giới của cái hố có đường kính một kilomet này nhìn về cái hỏa chủng đang lơ lửng bên trong. Hiển nhiên đây là một cái hỏa diễm linh chủng mới vừa được sinh ra cách đây không lâu, khi năng lượng hỏa diễm bàng bạc bên trong hỏa kiếp tập trung xuống đây, khiến cho vùng đất này không thể gánh chịu nổi sức nặng mà trầm luân xuống cả một kilomet đường kính.

Còn ở vị trí trung tâm, càng là nơi ngưng tụ tinh hoa hỏa diễm từ xung quanh đổ về. Ngọn lửa màu vàng kia là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, cũng không biết sẽ nắm giữ loại hiệu quả đặc thù gì đây.

Mỗi một linh chủng thông thường đều sẽ có một hiệu quả tăng phúc đi kèm theo, giống như Mân Viêm mà Mạc Phàm sở hữu có khả năng cường uy lực của Hỏa hệ ma pháp lên 2. 5 lần vậy.

Các linh chủng khác nhau sẽ sinh ra những hiệu quả không giống nhau, trong đó có một số ít khá là bá đạo, quá nửa có thể bán ra với giá tiền càng cao hơn, giống như Lưu Chiểu mà Trương Tiểu Hầu thu hoạch được lúc trước chính là cực phẩm trong cực phẩm Thổ hệ linh chủng, nếu như đem đi bán ước tính cũng phải thu lại được tầm ba chục triệu.

Linh chủng có ý nghĩa là đồ vật nắm giữ linh tính, hỏa chủng màu vàng nhạt này nhìn qua linh tính mười phần, cho nên giá cả tuyệt đối cũng sẽ không thấp.

“Địa hỏa xung quanh chỗ này có thể đem người bình thường đốt thành tro bụi lòng, nếu là khu vực trung ương, ma pháp sư không có hỏa kháng cũng có thể bị thiêu chết.” Tâm Hạ nhắc nhở nói.

Triệu Mãn Duyên cùng Trương Tiểu Hầu đồng thời đưa mắt nhìn sang Mạc Phàm đã sớm rục rà rục rịch ở bên kia. Người tu luyện Hỏa hệ ở đây cũng chỉ có một mình hắn, chỉ có hắn mới có thể miễn dịch một phần nhất định thương tổn do hỏa diễm gây ra.

Mạc Phàm thấy thế cũng không đợi chờ mọi người thương lượng xong, tự mình nhảy vào cái hố tràn ngập ngọn lửa màu vàng nhạt. Cái linh chủng trực tiếp bại lộ trong không khí như thế này trực tiếp thực sự quá không hợp thói thường, kinh người hơn chính là xung quanh cái linh chủng dĩ nhiên lại không có bất kỳ sinh vật bảo vệ nào cả.

Yêu ma thông thường đều không thể giống như nhân loại, đem linh chủng trực tiếp luyện hoá để bản thân có thể sử dụng. Bọn chúng bình thường sẽ cắn nuốt năng lượng mà linh chủng tản mát ra, đợi đến khi thể chất của bọn chúng đã hoàn toàn quen thuộc với sức mạnh linh chủng, sau đó mới đem linh chủng một hơi luyện hóa, biến nó thành sức mạnh của mình.

Đây là một quá trình vô cùng dài dòng, vì lẽ đó một khi có linh chủng xuất hiện, nếu nó bị yêu ma phát hiện trước, thì đầu yêu ma này sẽ hóa thành thần thủ hộ của đóa linh chủng đó.

Mạc Phàm một đường băng qua cái bồn địa loại nhỏ để tiến đến vị trí trung ương. Khi hắn còn cách cái linh chủng màu vàng nhạt này khoảng mấy chục mét thì bước chân không khỏi dừng lại, cố ý thăm dò xung quanh một phen.

Thiên nhiên nhiệt tình đem một cái linh chủng quý giá như thế đặt ở trước mặt hắn, khiến cho Mạc Phàm có cảm giác giống như nhìn thấy một vị nữ thần mà bản thân thèm nhỏ dãi đã lâu lại chủ động đại phóng tinh quang, ngại ngùng vén tóc trước mặt hắn, thực sự là thịnh tình không thể chối từ được, nhưng cũng lại làm cho hắn có chút lo sợ bất an, lo lắng khi mình nhào tới à hú thì nội dung cốt truyện lại bất ngờ biến thành một màn mộng tinh thì đúng là xấu hổ chết.

Vì lẽ đó, mặc dù trong lòng rất muốn biến thành một đầu sói đói nhanh chóng nhào lên, thế nhưng Mạc Phàm vẫn phải bấm bụng làm bộ làm tịch đi qua đi lại mấy vòng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nơi này có vẻ như thật sự ngoại trừ mấy ngọn hỏa diễm dồi dào ở xung quanh thì không còn có thứ gì khác. Nếu chỉ có thế thì về căn bản, Mân Viêm hộ thể của hắn đã đủ giúp hắn miễn dịch với sức nóng ở chỗ này rồi.

Rốt cuộc, khi hắn tiếp tục tiến về phía trước, một đợt sóng nhiệt cuồn cuộn bao trùm tới, đập lên trên mặt của Mạc Phàm, để cho Mạc Phàm ngay lập tức cảm nhận được sự phản kháng của đóa hỏa chủng màu vàng nhạt này.

Vấn đề là loại trinh liệt này thật sự không có một chút ý nghĩa nào, hoàn toàn không thể ngăn cản được móng vuốt tà ác của tên Mạc Phàm kia.



Cẩn thận từng li từng tí một đem linh chủng thu vào trong bồn chứa, toàn bộ quá trình này ngoại trừ việc thân thể bị ngọn lửa màu vàng nhạt xung quanh quay nướng cho có chút khó chịu ra thì Mạc Phàm không gặp phải bất kỳ điểm trở ngại nào.

Đúng ra trong đầu Mạc Phàm còn tưởng tượng ra việc khi hắn hái xuống đóa linh chủng này thì sẽ một con quái vật ba đầu sáu tay từ dưới đất chui lên truy cùng diệt tận mình. Nhưng trên thực tế, chẳng có chuyện gì phát sinh cả, thậm chí lúc hắn trở lại đội ngũ với cái linh chủng bị khóa bên trong bồn chứa, những ngọn lửa màu vàng nhạt bên trong cái hố kia cũng đã tự mình tiêu tan.

“Ta hiện tại đã có chút tin tưởng hỏa kiếp ngày đó thực sự là một hồi thiên địa thịnh yến cử hành trên cái chước nguyên này.” Triệu Mãn Duyên nhìn thấy Mạc Phàm không chút trở ngại bắt được một cái linh chủng về, không khỏi có chút hưng phấn nói.

Cực phẩm linh chủng cũng có thể thu được một cách dễ như ăn cháo như vậy, có thể thấy được trong cuộc thịnh yến này thì linh chủng bất quá chỉ là một món ăn khái vị nho nhỏ mà thôi.

Có trời mới biết nếu bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong, liệu chỗ này sẽ tuôn ra mấy cái bảo vật càng thêm kinh thế hãi tục hay không!

* ———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.