Toàn Chức Pháp Sư

Chương 490: Rừng rậm giết người



Dịch: Hoangforever

Rừng rậm Hỏa Vân.

Dường như đoàn người Nam Giác mang huy chương quân đội ở trước ngực đã đặt chân lên mảnh đất bằng phẳng của ngọn núi. Thế nhưng, bọn họ vẫn quanh quẩn trong rừng rậm Hỏa Vân giống như kiểu bị lạc mất phương hướng vậy.

Thực ra, sau khi tới nơi này, bọn họ cũng không biết nên đi tiếp về phía nào cho đúng. Cho nên, bọn họ cũng chỉ có thể đi lại quanh quẩn, không có mục đích trong rừng rậm Hỏa Vân. Vị lão giả từng bước vào nơi này cũng chỉ nói với họ rằng thường quả Hỏa Kiếp sẽ xuất hiện và sinh trưởng ở những nơi có nhiệt độ cao nhất trong ngọn núi Hỏa Vân này.

“Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?? Âm thanh này hình như giống với âm thanh của một con quái vật nào đó đang lè lưỡi?”

Một người lính có lớp da màu đồng hỏi.

“Mày thôi đa nghi đi hộ tao cái! Cái nơi quái quỉ này có nhiệt độ cao như vậy thì làm quái gì có yêu ma cơ chứ.”

Một người đi cùng với vị sĩ quan ở đằng trước quay lại nói.

Lúc này, trên trán của nàng mồ hồi chảy nhễ nhại. Còn chưa hết buổi sáng mà đã nóng như thế này. Thế thì tới buổi trưa hoặc xế chiều, nơi này sẽ không khác gì một cái Hỏa lò sao??? Nhiệt độ lúc đó không khéo có thể đem một người sống nướng thành than mất.

“Diệp Tử, ngươi còn nước không? Cho ta uống một ngụm trước đi…. Diệp Tử”

Người lính có lớp da màu đồng đi ở phía trước liền quay đầu lại hỏi. Thế nhưng khi hắn quay đầu lại liền không thấy một ai ở phía đằng sau mình cả!

Cúi đầu xuống, hắn liền phát hiện lá cây rơi đầy đất kia có dấu vết bị nhàu, giống như kiểu bị một thứ gì đó đè lên, kéo đi vậy. Nhìn thấy như vậy, sắc mặt của tên lính có lớp da màu đồng liền thay đổi. Hắn liền vội vàng chạy về phía trước báo cáo cho mọi người biết.

“Nam Giác trưởng quan! Diệp Tử chịu trách nhiệm quan sát ở đằng sau không còn thấy ở đâu nữa.”

Tên lính có lớp da màu đồng hoang mang nói.

Nam Giác giơ tay lên. Nhìn thấy hành động này, toàn bộ đoàn người liền dừng lại. Sau đó, ánh mắt nàng quét ngang mảnh rừng rậm im ắng này.

“Chúng ta nên quay lại tìm nàng, có thể nàng bị tụt lại ở đằng sau thì sao??”

Nam Giác nghe thấy vậy liền lắc đầu. Bởi vì những người nàng chọn vào đội ngũ này đều là tinh anh của quân khu Đôn Hoàng. Bọn họ không chỉ có thực lực xuất chúng, lại còn rất biết tuân theo mệnh lệnh. Không có lý do gì nàng ta lại không nói một tiếng nào, rời khỏi đội ngũ.

“Không hay rồi. Hứa Đông cũng không thấy đâu nữa. Mới vừa rồi, hắn còn ở phía trước chúng ta dò đường mà??”

Một tên lính khác vội vàng chạy tới báo cáo.

Nghe thấy vậy, Nam Giác liền biến sắc. Nàng ngay lập tức nói với mọi người trong đội ngũ rằng:

“Số lượng địch nhân e rằng cũng không có ít. Chúng ta mau rời khỏi nơi này ngay!”

“Chúng ta không quay lại cứu Diệp Tử sao?? Tại sao chúng ta có thể bỏ rơi đồng đội được cơ chứ?”

Tên lính có lớp da màu đồng nói.

“Nếu ngươi muốn chết ở đây, vậy thì cứ việc đi tìm thi thể của Diệp Tử!”

Nam Giác hiện ra dáng vẻ lãnh khốc vô tình nói.

Mệnh lệnh đã truyền đạt, ngay tức khắc đoàn người liền lựa chọn rời khỏi cánh rừng vô cùng rậm rạp này.

Nhưng mặc dù mọi người đã hành động theo mệnh lệnh, thế nhưng vẫn tiếp tục có mấy người mất tích một cách kỳ bí.

Lúc này, mọi người mới ý thức được rằng cánh rừng rậm này đáng sợ tới mức nào. Mỗi người trong đội ngũ cách xa nhau bất quá cũng chỉ tới vài mét chứ mấy. Thế nhưng vẫn có mấy người đột nhiên mất tích không thấy đâu. Mà mọi người cũng không có nghe thấy bất kỳ âm thanh thảm thiết nào vang lên, cũng không có thấy vết máu lưu lại. Thứ duy nhất lưu lại cũng chỉ là dấu vết lá cây rơi đầy đất bị nhàu đi!

Nam Giác là một vị ma pháp sư có thực lực cực mạnh. Khi các đội viên lần lượt gặp phải nguy hiểm tới tính mệnh, thì lúc đó nàng cũng không có cảm nhận thấy bất kỳ hơi thở yêu ma nào ở gần đấy. Điều này cho thấy thực lực của con vật kia rất có thể còn cao hơn cả bọn họ.

Nam Giác đem điều mình suy đoán nói cho mọi người biết. Mọi người nghe thấy vậy càng thêm sợ hãi hơn. Nhưng có một điều kỳ lạ, khiến cho người lính có lớp da màu đồng cảm thấy khó hiểu, hắn hỏi:

“Nếu thực lực của nó đã vượt xa chúng ta như vậy, tại sao nó còn lần lượt đem từng người của chúng ta giết chết mà không phải một hơi đem tất cả chúng ta giết chết?”

“Có lẽ nó muốn hành hạ chúng ta giống như kiểu mèo vờn chuột. Nếu như chúng ta vẫn còn ở chỗ cũ, có lẽ từng người từng người một trong chúng ta sẽ bị nó giết chết.”

Nam Giác nói một câu chắc nịch.

“Rốt cuộc đây là địa phương quỷ quái nào vậy? Ta thấy chúng ta còn chưa có tìm được quả Hỏa Kiếp thì đã bị đám yêu ma ẩn núp trong rừng cây Hỏa Vân này giết sạch hết rồi.”

…………………

Lá cây Hỏa Vân rất thích ánh sáng mạnh và rực rỡ. Ngay tới cả nhiệt độ trong không khí cũng bị nó hấp thu, hóa thành chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng cây. Khả năng hấp thu ánh sáng và nhiệt độ của một chiếc lá cây là có hạn. Có lẽ khoảng 7 ngày, tuổi thọ của một chiếc lá sẽ kết thúc. Và lúc đó sẽ có một chiếc lá mới thay thế cho nó. Vì vậy, ở trên cái đỉnh núi này, mới có nhiều lá cây màu lửa đỏ giống như lá phong diệp rơi đầy đất như vậy. Nó hóa thành một lớp thảm đỏ diễm lệ. Đi ở phía trên, hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm nóng của nó. Nó rất là khác biệt so với đi trên đất thường.

Khi Mạc Phàm bước vào cánh rừng rậm Hỏa Vân này, hắn có chút hối hận. Hối hận là vì cánh rừng này không khác gì một cái mê cung. Cây nào cũng giống như cây nào. Ngay tới độ cao, to nhỏ đều giống nhau. Khắp nơi tràn ngập một màu đỏ do lá cây rơi rụng đầy đất, khiến cho bất kỳ ai bước vào nơi này đều không thể phân biệt rõ phương hướng. Lúc này, Mạc Phàm căn bản không tìm thấy phương hướng đi xuống hang động ở dưới núi.

Đi một lúc lâu cũng mệt, Mạc Phàm liền ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Lúc này, hắn thầm nghĩ trong đầu rằng không biết có nên quay trở lại chỗ ma nữ Hỏa diễm. Sau đó, nhờ nàng dẫn mình xuống hay không? Chứ cứ đi vòng vòng ở đây cũng không phải là biện pháp tốt.

Vừa đứng dậy, đột nhiên Mạc Phàm cảm thấy bàn tay hắn dinh dính. Đưa bàn tay lên nhìn, ngay lập tức Mạc Phàm liền phát hiện thấy một chất lỏng màu đỏ tươi dính trên bàn tay mình. Thấy vậy, hắn đưa bàn tay lại gần mũi ngửi ngửi. Ngửi xong, sắc mặt Mạc Phàm liền có chút thay đổi.

Là máu! Hình như còn là máu người!

Mạc Phàm cúi đầu xuống, nhìn lại cái đệm lá cây mình vừa mới ngồi kia. Lúc này, hắn mới phát hiện ra khu vực mình vừa ngồi kia màu đỏ càng thêm tươi hơn. Nếu như nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện ra màu sắc đỏ tươi xen lẫn với màu đỏ rực. Không ngờ, cái nơi hắn vừa đặt mông ngồi xuống kia đã sớm biến thành một bãi máu!

Mạc Phàm tìm kiếm xung quanh một phen. Cuối cùng, cũng phát hiện thấy một cánh tay đứt lìa, máu chảy đầm đìa ở trong một bãi lá cây thật dày. Nhìn xương tay, hắn đoán đây có lẽ là một nữ nhân.

Mạc Phàm thường xuyên nhìn thấy thi thể. Vì vậy, hắn biết người này cũng chỉ mới chết cách đây không lâu. Hắn thầm nghĩ trong đầu rằng, chẳng lẽ lại có ma pháp sư khác vừa tới nơi này à? Vừa nghĩ hắn vừa tìm kiếm các bộ phận còn lại rơi vãi ở dưới lớp lá cây kia.

Vất vả lắm hắn mới tìm thấy được một món đồ nhìn qua có vẻ giống với một chiếc huy chương. Lúc này, Mạc Phàm mới xác định được thân phận của nữ nhân này. Nàng là một vị quân pháp sư.

“Cánh rừng này không chỉ giống như mê cung, rất khó có thể ra ngoài được. Mà bên trong nó còn ẩn chứa không ít yêu ma ăn thịt người. Hi vọng đám người Tâm Hạ chưa có đi vào nơi này. Nếu không bọn họ sẽ rất là nguy hiểm.”

Mạc Phàm tiện tay đem cỗ thi thể này chôn cất.

Mai táng thi thể cho thợ săn pháp sư cũng phải tuân theo đạo nghĩa. Các thợ săn ma pháp sư thường xuyên ra bên ngoài và thường xuyên đối mặt với sinh tử. Khi ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ săn giết yêu ma, những người này không biết mình sẽ bị yêu ma giết chết lúc nào. Cho nên, khi một vị thợ săn nhìn thấy thi thể của đồng đội phơi thây ngoài đồng, bọn họ không chỉ tiện tay chôn cất thi thể này. Mà còn đem thi thể này chôn thật sâu dưới lòng đất, để cho người đó có thể an nghỉ được bình yên. Họ làm như vậy bởi vì lỡ may sau này họ có gặp phải trường hợp như vậy còn có một cái đảm bảo.

Thật buồn cười thay cho cái đảm bảo này!

Nhưng điều này cũng cho thấy, một khi đã trở thành một vị thợ săn pháp sư thì người đó đã làm tốt tư tưởng bất cứ lúc nào mình cũng sẽ chết.

Có lẽ những người khác còn có cái ý nghĩ muốn cướp quả Hỏa Kiếp kia. Thế nhưng, đối với Mạc Phàm mà nói, hắn cũng không có quá nhiều hứng thú. Một mặt, hắn biết ma nữ Hỏa diễm đang bảo vệ cho quả Hỏa Kiếp kia có thực lực vô cùng đáng sợ và mạnh mẽ. Cướp chẳng khác nào tự tìm đường chết! Mặt khác, ma nữ Hỏa diễm đã cứu mạng chó của hắn. Hắn còn chưa đến mức phát rồ quay súng lại bắn người đã cứu mình.

Lúc này, hắn chỉ mong nhanh chóng được tìm thấy đám người Tâm Hạ. Sau đó, hắn sẽ mang theo một chút đặc sản của Chước Nguyên trở về Thượng Hải bán lấy tiền, đổi cho mình một chút đồ tốt tốt. Khi trở về trường học, hắn sẽ mạnh mẽ, thô bạo đàn áp mấy thằng cháu thường xuyên kiếm chuyện với mình kia. Có như vậy mới không uổng phí chuyến đi này!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.