Toàn Chức Pháp Sư

Chương 501: Người Vải Trắng, Tâm Linh hệ!



Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

Thần Dĩnh vạn phần kinh ngạc nhìn về phía mẫu thân Khương Phượng của nàng. Nàng không hiểu tại sao Khương Phượng lại bảo nàng làm chuyện này. Tấm vải bố trắng kia vẫn một mực quấn quanh khuôn mặt của bà ấy khiến cho Thần Dĩnh căn bản không thấy rõ được biểu hiện của mẹ mình lúc này.

“Ngươi điên rồi hay sao, làm sao có thể để cho nó đi được?” Triệu Ngọc Lâm lớn tiếng giận dữ nói.

Ngay cả cao cấp pháp sư đi tới cũng sẽ bị đốt thành tro bụi, Thần Dĩnh đi tới đó không phải là đi chịu chết oan uổng hay sao. Lần kia đánh lén thành công không có nghĩa rằng Hỏa Diễm Ma Nữ đã có phòng bị lần này sẽ bỏ qua cho Thần Dĩnh!

“Các ngươi cứ việc tin tưởng ta.” Khương Phượng vô cùng khẳng định nói.

“Nhưng mà con … con...” Thần Dĩnh bắt đầu do dự, trong lúc nhất thời không biết phải nên làm như thế nào.

“Thần Dĩnh, hãy nghe lời của mẹ, mau mau đi nhanh đi, thời gian có thể đóng băng lại nàng rất ngắn, lẽ nào con muốn nhìn thấy tất cả chúng ta bị đầu Hỏa Diễm Ác Ma kia giết chết hết sao? Con cứ dựa theo lời ta nói mà làm, tuyệt đối sẽ không có việc gì, giết nàng, nơi này sẽ không lại có thêm người tử vong, quả Hỏa Kiếp cũng có thể làm cho ta khỏe mạnh trở lại, địa vị của phụ thân con cũng có thể lại tăng lên thêm một tầng nữa.” Khương Phượng bọc trong vải bố trắng có mấy phần kích động nói.

Thần Dĩnh cắn chặt đôi môi của mình lại.

Nàng tin tưởng mẹ mình sẽ không lừa gạt mình, vì vậy trên lòng bàn tay của nàng liền biến ảo ra một cái gai băng toàn thân trắng như tuyết.

Gai băng cũng gần giống như trường mâu, khác một chỗ là 2 đầu của nó đều sắc bén, chỉ có phần giữa mới có chỗ để cho hai tay nắm chặt vào được. Hơn nữa vị trí sắc bén của nó còn nổi lên vầng hàn quang màu lục thẫm, cho thấy đây là một cái kịch độc hình ma cụ!

“Đi tới đi, yên tâm, con sẽ không có việc gì. Cứ trực tiếp đi tới trước mặt nó rồi đâm thứ này vào trái tim nó!” Khương Phượng tiếp tục đứng ở một bên xui khiến Thần Dĩnh.

Thần Dĩnh tựa hồ rất nghe theo lời của mẫu thân, vậy mà thật sự nắm lấy thanh ma cụ trắng như tuyết đó từng bước từng bước tiến về phía Hỏa Diễm Ma Nữ đã bị đóng băng trên mặt đất.

Hỏa Diễm Ma Nữ lúc này giống như một pho tượng làm từ băng tuyết, bị phong tỏa chặt chẽ ở nơi đó. Băng thể vốn trong suốt, vì vậy nó có thể nhìn thấy rõ ràng Thần Dĩnh đang đi về phía mình, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn không tới trăm mét.

Trong bán kính một trăm thước, Ám Viêm có thể thiêu huỷ tất cả những thứ lại gần nó, vì vậy có thể nói chỉ cần Thần Dĩnh bước về phía trước thêm một vài bước nữa, Ám Viêm lĩnh vực nhất định sẽ đem nàng thiêu cháy thành tro bụi.

“Ngươi trước đây giống như thế này.” Triệu Ngọc Lâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía Khương Phượng đang bọc trong vải trắng.

“Con người sẽ thay đổi.” Khương Phượng lạnh lùng nói.

“Nhưng nếu như Thần Dĩnh bị Ám Viêm thiêu chết thì sao?” Triệu Ngọc Lâm trầm giọng hỏi.

“Không biết.”

“Ngươi khẳng định như vậy?”

“Ta sẽ không lấy tính mạng của con gái ngươi để đùa giỡn.”

“Nó cũng là con gái của ngươi.” Triệu Ngọc Lâm nhắc nhở Khương Phượng thêm một câu.

...

...

Hỏa Diễm Ma Nữ bị đóng băng khiến cho biển lửa không ngừng lan tràn ra rốt cục cũng bị áp chế xuống.

Mấy người Mạc Phàm nãy giờ vẫn đang tìm kiếm một con đường để rời đi, kết quả phát hiện chỉ có vị trí của Triệu Ngọc Lâm, Khương Phượng, Sử Quế mấy người này mới không có hỏa diễm. Bọn họ vốn muốn từ nơi đó đi về phía sau núi, nhưng lại vừa vặn nhìn thấy Thần Dĩnh cách đó không xa đang đi về phía Hỏa Diễm Ma Nữ.

“Ca ca, ngăn... ngăn... ngăn.” Đúng lúc này, Tâm Hạ vẫn đang nửa mê nửa tỉnh lại bất ngờ thốt lên những thanh âm yếu ớt.

“Có chuyện gì sao?” Mạc Phàm không hiểu hỏi lại.

“Ngăn cản... Thần Dĩnh, ngăn cản nàng lại...” Thanh âm của Tâm Hạ có chút uể oải, áp lực tinh thần cực lớn vừa nãy khiến nàng giống như vẫn còn đang rơi vào trong một cơn ác mộng, trước sau vẫn thể chưa tỉnh lại, chỉ có thể ra sức nỉ non nỉ non.

Những lời mà Tâm Hạ nói ra cực kỳ mập mờ, ở phía sau hẳn là còn nữa, nhưng mọi người căn bản là không nghe thấy rõ.

Mạc Phàm chỉ có thể nghe ra được ý tứ đại khái của Tâm Hạ là bảo hắn chạy ra ngăn cản Thần Dĩnh, vì dường như khi nàng thức tỉnh vừa nãy đã nhìn thấy được hành vi của Thần Dĩnh bên kia.

“Các ngươi chăm sóc nàng giúp ta.” Mạc Phàm đặt Tâm Hạ nằm xuống đất, sau đó vội vội vàng vàng chạy về phía Thần Dĩnh bên kia.

Tâm Hạ giống như luôn muốn nói cho mọi người biết điều gì đó vô cùng trọng yếu.

Vì vậy mặc dù nàng vẫn còn chưa tỉnh lại, vẫn còn đang chìm đắm ở trong cơn ác mộng của người khác như vậy, nhưng khi nàng nhìn thấy những chuyện xảy ra ở phía bên kia, vẫn lấy hết khí lực để nói ra những lời này, đủ để cho thấy chuyện này nhất định là cực kỳ quan trọng.

...

“Thần Dĩnh, đừng đi tới nữa, cô sẽ bị thiêu chết đó!” Mạc Phàm vẫn còn cách Thần Dĩnh hơn trăm mét, vì vậy liền hướng về nàng ta hô lớn.

Thần Dĩnh dừng chân lại một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Phàm.

Mạc Phàm đã từng ở chung với Hỏa Diễm Ma Nữ một thời gian, tự nhiên biết được nàng ta nắm giữ hai loại hỏa diễm. Lần trước Hỏa Diễm Ma Nữ không có tâm lý phòng bị, bị Thần Dĩnh đánh lén trọng thương, không có nghĩa lần này Hỏa Diễm Ma Nữ lại để Thần Dĩnh làm như vậy được. Nàng hiện tại đi tới chính là đi chịu chết!

“Đừng nghe hắn, cứ dựa theo lời mẹ nói mà làm, rồi con sẽ không có việc gì, lẽ nào ngay cả mẹ mà con cũng không tin à!” Khương Phượng thấy Thần Dĩnh vào lúc này do dự, vội vàng phát ra tiếng kêu có chút bén nhọn về phía bên kia.

Sau đó ánh mắt của Khương Phượng lập tức chuyển hướng về phía Mạc Phàm, cả giận nói: “Ngươi đừng tới quản những việc không đâu!”

Mạc Phàm tự nhiên không muốn quản những việc không đâu, nhưng Hỏa Diễm Ma Nữ tốt xấu gì cũng đã cứu mạng hắn, khiến cho hắn thực sự không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.

Có vẻ như Khương Phượng đã từng dùng một phương pháp đặc thù nào đó để bồi dưỡng qua thân thể của Thần Dĩnh, giúp cho Thần Dĩnh có thể miễn dịch với Ám Viêm của Hỏa Diễm Ma Nữ. Bạch bố nhân Khương Phượng không biết đã kế hoạch chuyện này từ bao giờ, từ đánh lén đến việc bỏ trốn, đến việc bày bố trận pháp phòng thủ, lại còn có đòn sát thủ cuối cùng Thần Dĩnh, tất cả đều nằm trong sự tính toán của bà ta!

Thần Dĩnh rốt cuộc vẫn là nghe theo lời của mẫu thân nàng, thật sự bước trong lĩnh vực của Hỏa Diễm Ma Nữ.

Bước đi này, nàng bước ra rất gian nan, đối với nàng mà nói thì không khác gì bước chân vào Quỷ Môn quan cả. Nhưng mà nàng thật sự rất muốn trợ giúp mẫu thân thoát khỏi biển khổ, bà ấy đã thống khổ tuyệt vọng trong suốt mười mấy năm, nếu như Hỏa Diễm Ma Nữ đồng ý từ bỏ quả Hỏa Kiếp, nàng chắc chắn sẽ không làm tổn thương nó.

Trái tim của Triệu Ngọc Lâm cùng Sử Quế hai người đồng thời nhảy mạnh lên một cái, Thần Dĩnh đã bước vào trong lĩnh vực Hỏa Diễm Ma Nữ, một giây sau rất có khả năng sẽ ngay lập tức hóa thành tro tàn!

Thế nhưng, tất cả những chuyện này cũng không có phát sinh.

Thần Dĩnh không có chết, nàng vậy mà thật sự bước vào trong lĩnh vực của Hỏa Diễm Ma Nữ một cách bình yên vô sự.

Thần Dĩnh mở mắt ra, có chút không dám tin tưởng nhìn vào thân thể của mình.

“Nhanh đi đi, nó vẫn đang muốn phá băng mà ra đấy!” Khương Phượng kêu lên một câu.

Thần Dĩnh tỏ rõ vẻ mừng rỡ, mẹ mình quả nhiên sẽ không lừa gạt mình, tuy rằng không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng trước hết giết chết Hỏa Diễm Ma Nữ rồi lại nói.

Ngay sau đó Thần Dĩnh nắm chặt mảnh gai băng Phá Miệt trên tay, cự ly một trăm mét chỉ cần vài ba bước là có thể dễ dàng vượt qua. Nàng bắt đầu tăng nhanh cước bộ, để bảo đảm rằng mũi nhọn của Phá Miệt có thể mạnh mẽ xuyên qua trái tim của Hỏa Diễm Ma Nữ!

...

Mạc Phàm đứng ở cách đó không xa, tỏ rõ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này.

Thần Dĩnh có thể xuyên qua lĩnh vực mạnh nhất của Hỏa Diễm Ma Nữ???

Thân thể của nàng thật sự có khả năng đề kháng đặc thù?

Không đúng, không đúng!!

Thần Dĩnh nàng căn bản không thể có khả năng đề kháng với Ám Viêm được!

“Thần Dĩnh, mau dừng tay!!” Mạc Phàm trong quãng thời gian cực ngắn nghĩ thông suốt được tất cả những thứ này, ngay lập tức hướng về Thần Dĩnh lớn tiếng thét lên “Nàng ta...”

“Không nên lo chuyện bao đồng!” Ở phía trên lầu các, âm thanh sắc nhọn của Khương Phượng lại một lần nữa vang lên.

Cặp mắt phía dưới lớp vài trắng của bà ta chợt phóng ra những tia sáng yêu dị, giống như có thể xuyên thấu qua thân thể của con người, trực tiếp bắn vào trong tâm linh của người khác vậy. Linh hồn của con người khi bị ánh mắt khủng khiếp này nhìn chằm chằm đều không khỏi run rẩy cả lên.

Tâm Linh hệ!

Mẫu thân của Thần Dĩnh vậy mà cũng là một vị pháp sư Tâm Linh hệ.

Mạc Phàm nguyên bản còn muốn ngăn cản Thần Dĩnh, nhưng sau khi bị đòn Nhiếp Hồn – Khống Tâm này bắn trúng, thân thể liền không nghe theo sự sai khiến của hắn nữa, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra được một câu.

“Lo lắng làm cái gì, giết nó cho ta!”

Bạch bố nhân Khương Phượng gần như phát điên rít gào lên, sau khi dùng Nhiếp Hồn- Khống Tâm công kích Mạc Phàm, lại mạnh mẽ áp đặt ma pháp của Tâm Linh Hệ lên người Thần Dĩnh.

* ———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.