Toàn Chức Pháp Sư

Chương 51: Bị Mạc Phàm giết chết



Mạc Phàm đang định ra ngoài cửa động, bỗng nhiên hắn cảm giác ở bên cạnh hắn có một bóng dáng ai đó đang di chuyển.

Bóng dáng đó vòng quanh vách đá màu đen rồi xoay tròn hạ xuống. Nó xuất hiện ngay trước mặt Mạc Phàm. Ngay sau đó, Mạc Phàm liền nhìn thấy hình dáng nữ nhân đang còn phập phồng quyến rũ từ trong cái bóng kia hiện ra. Hình ảnh kinh dị đó làm Mạc Phàm nhìn có chút thất thần.

Mẹ nó chứ?? Rốt cuộc là kỹ năng gì vậy?? Đẹp quá!

“ Lão sư Đường Nguyệt…”

Mạc Phàm liền thấy rõ mặt của vị nữ tử xinh đẹp này. Đó là một khuôn mặt hình trái xoan, mày lá liễu, mắt mị hồ!

“ Người không sao?”

Trên mặt lão sư Đường Nguyệt tràn đầy sự vui sướng, tươi cười hỏi.

“ Không sao.”

Ánh mắt lão sư Đường Nguyệt liền chuyển sang hướng khác, rất nhanh nàng phát hiện con U Lang Thú kia đã bị đóng đinh ở đằng kia. Ngay lập tức nàng liền kinh ngạc sửng sốt.

“ Đây… Đây là….”

Lão sư Đường Nguyệt ngạc nhiên, ấp úng hỏi.

“ Các ngươi đã dạy ra một người học sinh quá yêu nghiệt. Con U Lang Thú đó là do hắn giết!”

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không nói.

Lão sư Đường Nguyệt kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn của nàng liền biến thành chữ O. Ngay lập tức, nàng liền quay sang nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm.

Mạc Phàm bị nàng nhìn chằm chằm làm cho ngượng ngùng, khụ một tiếng nói:

“ Cứu người trước, cứu người trước….”

………..

Ngoài cửa động. Mục Bạch, Hứa Chiêu Đình, Triệu Khôn Tam, Trương Thụ Hoa, Hạ Vũ. Tất cả bọn họ đều đã tỉnh lại.

Mặt khác những người học sinh còn lại cũng dần dần hồi phục lại tinh thần. Cả đám giống như là dân tị nạn vội vã chạy tới gần miệng cái hồ. Thân hình bọn họ vào lúc này vẫn đang còn run rẩy.

Cũng không quá lâu, Huấn luyện viên trưởng Trảm Không và lão sư Đường Nguyệt cũng đưa được Mạc Phàm ra ngoài cửa động.

Khi mọi người nhìn thấy Mạc Phàm vẫn đang còn sống nhăn răng xuất hiện ở trước mắt thì trên khuôn mặt của bọn họ đều có biểu tình giống như nhìn thấy quỷ vậy!

Phải biết rằng chính mắt bọn họ đã nhìn thấy Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu bị con U Lang Thú đuổi vào sâu trong huyệt động. Dưới tình huống đó cho dù có 100 cái mạng cũng sẽ bị con U Lang Thú kia cắn xé không còn một mảnh!

“ Mạc Phàm…. Mạc Phàm…. Các người vẫn chưa chết??”

Hạ Vũ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy Trương Tiểu Hầu và Mạc Phàm đều còn sống, nước mắt nàng liền rơi xuống lã chã.

Lớp trưởng Chu Mẫn khi nhìn thấy hai người bọn họ vẫn bình yên vô sự, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.

Nếu không có Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu, hai người bọn họ dẫn con U Lang Thú vào sâu trong huyệt động thì không biết bây giờ đã có bao nhiêu người mất mạng, mặc kệ mọi người có nói như thế nào thì bọn họ chính là những vị anh hùng của nàng!

Những nữ sinh khác mang trên mình một ít vết thương vào lúc này cũng khóc sướt mướt hết cả lên. Họ vẫn luôn ở trường nhàn nhã học ma pháp nên những chuyện như thế này họ chưa bao giờ trải nghiệm qua trong đời.

Các nam sinh người thì nằm la liệt dưới đất như những thằng ngốc, người thì khi thấy Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu lại âm thầm cảm thấy may mắn khi có hai vị anh hùng này.

Vốn bọn họ tưởng rằng mình có ma pháp thì có thể hô phong hoán vũ. Ở trường học, bọn họ là một đám tâm cao khí ngạo, kết quả khi chân chính đối mặt với yêu ma thì bọn họ ngay cả thi triển ra kỹ năng đều không làm được. Nếu như không phải có Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu đem con U Lang Thú dẫn dắt rời đi, thì hậu quả mọi người không dám tưởng tượng.

“ Đúng rồi, hai người các ngươi tại sao có thể chạy thoát khỏi móng vuốt của con yêu ma kia vậy. Mà còn có, con Độc Nhãn Ma Lang kia đâu?”

Vương Tam Bàn và Hứa Chiêu Đình dò hỏi.

“ Thế mà cũng hỏi, con Độc Nhãn Ma Lang kia khẳng định đã bị huấn luyện viên trưởng Trảm Không giết rồi, may mà huấn luyện viên trưởng Trảm Không tới đúng lúc, nếu như chậm một chút, thì không khéo hai người bọn họ đã bị con U Lang Thú kia ăn thịt rồi.”

Triệu Khôn Tam nói.

Huấn luyện viên trưởng nhìn về phía Triệu Khôn Tam đang còn nịnh bợ kia không khỏi buồn cười. Cùng là học sinh, nhưng mà chênh lệnh giữa người với nhau lại lớn như vậy.

“ Nếu tất cả mọi người ở đây đều không sao cả rồi thì ta có thể nói rõ một số chuyện cho các người nghe.”

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không nói.

Tất cả mọi người vào lúc này đều đang ngồi ở cửa động. Các lão sư thì nhanh chóng băng bó vết thương lại cho các học sinh. Một vài học sinh thì lau sạch vết máu cho nhau.

“ Trong quá trình các ngươi làm nhiệm vụ treo thưởng lần này, thật ra chúng ta vẫn luôn âm thầm đi theo sau các người. Hơn nữa đối với Trương Tiểu Hầu, Chu Mẫn, Mục Bạch, Lý Nguyệt Minh, tất cả bọn họ đã có biểu hiện xuất sắc đều được chúng ta chấm điểm cao hơn….”

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không nói.

Khi những lời này được nói ra, lập tức mọi người liền xôn xao một mảnh.

Thì ra trong quá trình rèn luyện này tất cả mọi người đều được các huấn luyện viên theo dõi. Một số người khi nghe thấy vậy liền cảm thấy hối hận vì sao lúc đó mình không biểu hiện xuất sắc một chút.

“Vào lúc yêu ma xuất hiện… Các người tại sao không xuất hiện…Chẳng lẽ đợi chúng ta chết hết rồi mới xuất hiện à?!”

Mục Bạch tức giận nói.

Nói thật, lúc trước hắn tí nữa đã bị yêu ma giết chết rồi.

“ Nếu con U Lang Thú này muốn giết các người, thì các ngươi sớm đã thành cái xác không hồn rồi, đặc biệt là người!”

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không hừ lạnh một tiếng nói.

Mục Bạch nhíu mày, hắn nhớ lại tình huống lúc trước. Đúng vậy, nếu như con U Lang Thú kia đem hai chân trước của nó vồ lên người hắn thì cái mạng nhỏ của hắn giờ đã không còn.

“ Từ từ, Huấn luyện viên trưởng, ngươi vừa nói cái gì, ngươi bảo con yêu ma kia là U Lang Thú??”

Chu Mẫn bỗng nhiên ý thức được điều gì, vội vàng hỏi lại.

“ Không sai, con thú kia không phải là Độc Nhãn Ma Lang mà là U Lang Thú. Nó là một con triệu hoán thú.”

Trảm Không tiếp tục nói.

“ Để ta giải thích cho mọi người hiểu một chút. Lần rèn luyện này đã được chúng ta an bài thỏa đáng, bao gồm cả con triệu hoán thú kia. Nó cũng là do một vị triệu hoán sư tên là Bạch Dương triệu hoán ra, chính là muốn giúp cho các ngươi khi đối mặt với yêu ma cũng sẽ không bị chết dễ dàng như vậy…”

Chủ nhiệm lớp Tiết Mộc Sinh giải thích với mọi người.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. cảm ơn bạn đã ghé thăm.

Những lời này vừa nói ra, toàn bộ học sinh đều khóc!

Thì ra chỉ là luyện tập, có cần thiết phải chân thật như vậy không. Bọn họ thật sự còn tưởng rằng lần này bọn họ chết chắc rồi chứ.

Còn con U Lang Thú kia nữa chứ. Sức chiến đấu của nó cũng quá khủng bố quá đi. Bọn họ nhiều người như vậy thi triển ra ma pháp để đối phó với nó thế mà nó cũng không hề hấn gì.

“ Ta cứ tưởng Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu, hai tiểu tử này sống sót như thế nào trước móng vuốt của con yêu ma đó, thì ra nó chỉ là Triệu hoán thú…”

Triệu Khôn Tam khinh thường nói.

“ Ngươi nói như vậy là sai rồi. Thực tế thì tình huống vừa rồi đã xảy ra ngoài ý muốn của chúng ta. Con U Lang Thú này đột nhiên phát cuồng, không chịu khống chế của bọn ta nữa. Những mệnh lệnh của Triệu hoán sư Bạch Dương,nó đã không còn nghe theo nữa. Khi đó chúng ta đã nghĩ rằng con U Lang Thú kia sẽ đại khai sát giới thì hai người Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu đã nhử nó vào sâu bên trong hang động. Cho nên, sinh mạng của các người là do 2 người bọn họ cứu.”

Trương Kiến Quốc nói.

“ Ta ngất! Chúng ta thật sự quá may mắn.”

Trương Anh Lộ không khỏi kêu lên.

“ Gì mà may mắn chứ. Là do hai người Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu đã cứu chúng ta đấy. Hai vị đại ca, về sau có chuyện gì cứ phân phó cho ta, ta nguyện vượt qua núi đao biển lửa vì hai người!”

“ Thật sự cảm ơn hai người đã mạo hiểm vì mọi người, về sau hai ngươi các ngươi chính là lão đại của chúng ta!”

Vương Tam Bàn và Hứa Chiêu Đình tuy đối với bạn bè luôn tâm cao khí ngạo, nhưng vào lúc này đối với hai người Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu, bọn hắn cũng phải nói lời cảm ơn.

Mục Bạch và Triệu Khôn Tam, hai người bọn hắn đứng ở góc kia, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Bọn họ không ngờ rằng hai người bọn họ chán ghét nhất thế nhưng vào lúc này lại là hai người đã ra tay cứu cái mạng nhỏ của bọn họ.

“Lão sư, các ngươi nên chú ý một chút về phía trong huyệt động, nếu như con U Lang Thú phát cuồng kia lại lao ra nữa thì…”

Chu Mẫn lên tiếng nhắc nhở mọi người.

“ Yên tâm đi! Con triệu hoán thú kia đã chết rồi!!”

Lão sư Đường Nguyệt nói.

“ Đúng vậy, nó bị Mạc Phàm giết chết.”

Trảm Không gật gật đầu xác nhận.

“ Tuyệt, giết hay lắm, giết hay lắm, cái con triệu hoán thú này xứng đáng nhận như vậy…. Khoan đã, huấn luyện viên trưởng ngài vừa nói điều gì vậy???”

Vương Tam Bàn đôi mắt trừng lớn, phản ứng lại hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.