“Mấy cái thi độc dính trên người này sau khi rửa qua sẽ không có việc gì nữa. Bất quá vị đồng đội này của các người nếu như không được ma pháp sư hệ Chữa trị trị thương cho thì cái chân đừng mong lành lặn lại.”
Ông lão gác đêm ngồi trên đống gỗ, vừa hút thuốc vừa nói.
Vương Đồng lấy một chiếc bật lửa tự động ra đưa cho ông lão. Đây là chiếc bật lửa mới nhất hiện nay. Thế nhưng ông lão lại lắc đầu liên tục, cũng không nhận lấy. Cái thôn này cũng không phải là thôn sống luôn khép kín, cũng không phải là thôn có khoa học kỹ thuật bị bỏ rơi lại phía sau. Bất quá họ phải sống như vậy, phải sống dựa vào phương thức như thế này mới có thể giữ được sự yên tĩnh.
Ông lão gác đêm nói rằng thôn không còn nhà gỗ bỏ trống nào nữa. Cho nên, mọi người chỉ có thể ở tạm trong ngôi nhà cỏ này một đêm.
Tất cả mọi người ở đây đều là quân nhân. Cho nên, mấy cái chuyện gian khổ, bọn họ cũng đã vượt qua hết rồi. Nói thật, nơi này không có vong linh, có một gian nhà cỏ như thế này để ngủ qua đêm đã quá sướng rồi.
“Nếu như các người còn chuyện gì muốn nói, vậy để sáng mai nói sau. Còn nữa, các người ngàn vạn lần đừng có chạy lung tung, nhất là chạy ra ngoài thôn. Ta bây giờ tới chỗ trưởng thôn thông báo một tiếng, báo cho trưởng thôn biết các người mới vào làng….”
Ông lão gác đêm dặn dò một câu, sau đó im lặng rời đi.
Mọi người cũng mệt liền ngả lưng lên đống cỏ có mấy phần ươn ướt ở trong nhà. Sau đó, vội vàng cầm áo đắp lên người đi ngủ. Chứ cũng không có ai nói chuyện với nhau nữa.
Ở đây hầu hết mọi người đều thấy qua nhiều sinh tử, thấy qua nhiều máu tươi. Cho nên, mặc dù tối nay trải qua nguy hiểm, thế nhưng nó cũng không có ảnh hưởng tới giấc ngủ của mọi người.
Cũng không có ai canh gác, tất cả mọi người đều đi ngủ.
Trương Tiểu Hầu nửa đêm bị lạnh khiến cho hắn tỉnh dậy mấy lần. Lần đầu tiên dậy, trăng treo trên đỉnh đầu. Lần thứ 2 dậy trăng đã lệch đi. Lần thứ 3 dậy, chung quanh chỉ còn lại một mảnh tối đen, yên tĩnh tới nỗi khiến cho lòng người hoảng hốt. Nhưng mệt mỏi khiến cho hắn lại chìm dần vào giấc ngủ. Lần mở mắt nữa, thì trời đã tờ mờ sáng.
......
“Lại đây, con thỏ chết nhát này, ai bảo ngươi đem chân rửa ở nguồn nước thượng du hả? Ta không lột da ngươi ta không làm người!”
“Giặt quần áo a! Ta và ngươi bạn già cùng nhau làm việc hằng ngày, thay quần áo cũng vô cùng thường xuyên!”
“Coong Coong Keng Keng!”
Âm thanh gõ cồng đem tất cả mọi người đánh thức dậy. Mọi người mông lung mở mắt ra, liền nhìn thấy có đứa trẻ chạy tới chạy lui, nhìn thấy phụ nữ bắt đầu làm việc nhà, còn nhìn thấy cả một lão nhân mới sáng sớm đã bắt đầu đi dạo….
Đêm qua, thôn xóm vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dị thường. Nhưng sáng sớm, thôn xóm này cũng không khác các thôn xóm bình thường là bao. Thậm chí nó còn vô cùng náo nhiệt.
Mọi người tỉnh lại. Có mấy đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy người ngoài chơi vây quanh khu vực nhà cỏ này, mấy đứa nhỏ này nhìn mọi người giống như nhìn thấy người ngoại quốc vậy.
“Các ngươi đã tỉnh rồi sao?? Vậy thì nhanh tới phòng khách gặp trưởng thôn đi. Trưởng thôn nói muốn gặp các ngươi.”
Mặc dù ông lão gác đêm cả đêm không ngủ, thế nhưng tinh thần vẫn còn sung mãn vô cùng. Ông lão cố tình mang tới cho mọi người một ít điểm tâm sáng, sau đó bảo mọi người đi theo con đường kia tới gặp trưởng thôn.
Phòng khách thôn cũng không có lớn, bên ngoài có một cái tiểu viện tử (1). Bên trong bày một cái chum đồng lớn. Chum đựng đầy nước trong suốt, lạnh như băng. Dưới đáy chum có rất nhiều đá cuội. Nếu như nhìn kỹ…. sẽ phát hiện ra trên đá cuội có khắc những chữ màu đỏ, giống như tên người.
(1) Tiểu viện tử: sân vườn nhỏ.
“Thôn chúng ta, bất kể là người già hay là trẻ nhỏ bị chết đi, đều sẽ được khắc tên lên những hòn đá cuội này. Sau đó, chúng ta sẽ thả chúng vào chiếc chum đồng lớn. Làm như vậy để tránh cho họ trở thành vong linh giống như cái đám vong linh ở ngoài thôn kia.”
Ông lão gác đêm thuận miệng giải thích một câu.
Đi qua cái sân nhỏ này, mọi người liền nhìn thấy phòng khách.
Bên trong phòng khách có mấy ông lão đang ngồi trên ghế. Bọn họ trông rất là nhàn nhã, cũng không có một chút nào gọi là bất an, khủng hoảng khi sống trong vùng đất vong linh này.
Ngồi ở vị trí chủ tọa là một vị nam tuổi trung niên (2). Hắn có nếp nhăn vô cùng rõ ràng. Hắn hơi cười một chút, thế nhưng nụ cười này lại hiện ra sự tang thương vô cùng. Mặc dù, da đã được chăm sóc rất tốt thế nhưng cũng không có cách nào che dấu được điểm này.
(2) trung niên: tuổi tầm từ 40-50 tuổi.
“Ta là trưởng thôn ở đây. Các người cứ gọi ta là Phương Cốc.”
Nam tử có tên là Phương Cốc nói.
“Đây là người ghê gớm nhất trong thôn chúng ta. Lão là một lão sư.”
Ông lão gác đêm khen ngợi một câu.
“Nếu so sánh với mấy vị cao thủ đến từ quân khu này, ta cũng chỉ là học sinh mà thôi.”
Phương Cốc cười cười nói, bộ dạng rất là khiêm tốn.
“Cái đám này là gọi là cao thủ sao?? Tới được thôn chúng ta một thì bị thương nặng, một thì đã chết. Chật vật không chịu nổi.”
Ông lão gác đêm có chút không giữ được mồm được miệng được, nói thẳng ra một câu.
Phương Cốc nghe thấy ông lão gác đêm nói như vậy, liền nháy mắt với ông lão một cái. Ông lão biết mình vừa nói ra những lời khó nghe, liền chụm hai tay lại, làm tư thế cáo từ. Có lẽ lão về nhà đánh một giấc.
“Xấu hổ quá, lão nói hơi nhiều. Có gì không phải mong mọi người bỏ qua cho. Những ngày gần đây tử khí nồng đậm, đám vong linh kia cũng không đợi tới lúc trời tối hẳn liền xông ra hại người. Bọn nó vô cùng hung mãnh. Mấy vị bất kể là đi thi thành cái nhiệm vụ gì, cũng nên cẩn thận một chút.”
Cách nói chuyện của Phương Cốc xem ra có vẻ nhã nhặn hơn so với ông lão kia.
“Cảm ơn trưởng thôn đã nhắc nhở. Mọi chuyện là như thế này, chúng ta vâng mệnh cấp trên tới cứu giúp một nhóm thăm dò. Sau khi lấy được tin tức của bọn họ, liền quay trở về hồi báo. Không biết thôn của chúng ta có tin tức gì của bọn họ không…..?”
Đội trưởng Tần Hổ nói.
“A, người nói tới bọn họ…. Bọn họ cũng có tới thôn của chúng ta, sau khi nhắc nhở chúng ta một ít chuyện, cũng đã rời đi, cũng không có ở lâu. Có lẽ bọn họ đã tới những thôn khác rồi.”
Rõ ràng Phương Cốc rất có ấn tượng đối với nhóm thăm dò này, nghe thấy hỏi về họ, lão liền lập tức trả lời.
“Bọn họ lúc này vẫn khỏe mạnh chứ?”
Thạch Thiểu Cúc vội vàng hỏi.
“Vẫn khỏe mạnh, cũng có 9 người giống như các người, không thiếu một ai.”
“Có phải trước khi tiến vào thôn của các ngươi, bọn họ cũng phải cởi sạch tất cả các thiết bị truyền tin đúng không? Chúng ta cùng bọn họ mất đi liên lạc có lẽ là từ thôn của các người. Thôn trưởng, nếu như ông biết bọn họ đã đi đâu, vui lòng có thể nói cho chúng tôi biết được không??”
Tần Hổ nói.
“Các thiết bị truyền tin đúng là không thể mang vào thôn được. Cho dù mọi người có đến thôn khác giống như thôn chúng ta đi chăng nữa thì cũng gặp phải những quy định như thế này. Còn nói tới chuyện bọn họ tới thôn nào…. hình như là Hoa Thôn ở phía tây. Ta có nghe một người trong bọn họ có đề cập tới chuyện này.”
Thôn trưởng Phương Cốc nói.
” A! Cảm ơn ông.”
Sau khi nói chuyện với trưởng thôn xong, một ông lão hói đầu ngồi ở một bên liền chậm rãi nói:
“Các cũng đã tới đây rồi. Chúng ta cũng không hi vọng ở bên phía quân khu các người lại phái thêm một đội ngũ nữa tới đây tìm tung tích các người mất tích… tiện thể nói cho các người biết thêm một chuyện, từ chỗ chúng ta tới Hoa Thôn, muốn đi tới đó, phải mất 2 ngày.”
“Chúng ta là ma pháp sư.”
“Ta đang nói tới đúng là ma pháp sư các ngươi đấy.”
Ông lão hói đầu cường điệu một câu.
Hai vị thủ lĩnh Tần Hổ, Thạch Thiểu Cúc nghe thấy như vậy liền nhíu mày một câu. Nói như vậy mọi người muốn tới Hoa thôn, chắc chắn phải ở bên ngoài một đêm!
Vốn bọn họ cảm thấy thực lực của mình ở bên ngoài một đêm cũng không có vấn đề gì. Nhưng trải qua một đêm nguy hiểm như vậy. bọn họ quả thật…. không bao giờ nghĩ tới vấn đề mạo hiểm này nữa.
“Thôn trưởng, sắp tới vong linh sẽ vô cùng tàn bạo. Chúng ta cũng khó lòng ngăn cản lại được. Hiện tại, chúng ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho. Cho nên, hi vọng ngài có thể nói cho chúng tôi biết phương pháp tránh né vong linh….Thôn của ông nếu như có thể trong vùng đất vong linh này sống bình yên vô sự, thậm chí tôi còn nghe đồn, thôn dân của ông còn có thể ra ngoài vào ban đêm. Tôi nghĩ có lẽ bên ông có truyền thừa đặc thù nào đó….”
Thạch Thiểu Cúc thành thật nói với trưởng thôn Phương Cốc.
“Không được! Không được! Đây là bí mật của thôn chúng ta. Không thể nói cho người ngoài được.”
Ông lão hói đầu kia là người đầu tiên lên tiếng phản đối.
“Hơn nữa, cho dù nói với các người, các ngươi cũng không có dùng được. Các người tốt nhất là tự nghĩ biện pháp cho mình đi.”
Ông lão bên cạnh cũng nói thêm một câu.
Phương Cốc có vẻ muốn giúp mọi người, nhưng nghe thấy mấy ông lão bên cạnh nói như vậy, đành làm ra dáng vẻ bó tay.
Qua một lúc lâu, hắn đột nhiên nói:
“Nói cho các ngươi biết bí mật của thôn chúng ta thì không được. Nhưng có một biện pháp khác, các người có thể thử một chút…. Chẳng qua là, nếu như biện pháp này sai, các ngươi rất có thể sẽ rơi vào giữa bầy thi vật đông đúc kia.”