Toàn Chức Pháp Sư

Chương 528: Tại sao bỏ rơi ta



Dịch: Hoangforever

Trương Tiểu Hầu mặt tím đi vì nghẹn thở. Cuối cùng hắn chịu không nổi, đành phải thở ra một hơi. Nếu như không thở nữa, hắn sẽ bị bất tỉnh đấy.

Lúc này, con khô lâu có cái lỗ thủng trên đầu đang dùng ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Trương Tiểu Hầu. Còn con khô lâu ở phía sau thì hiện ra dáng vẻ nghi hoặc, khó hiểu.

Thanh đao gỉ sắt trong tay con khô lâu có cái đầu thủng lỗ kia cũng được buông xuống và nó cũng không có phát động tấn công về phía Trương Tiểu Hầu.

Còn con khô lâu ở phía sau Trương Tiểu Hầu, nó lại càng không để ý tới hắn. Nó lắc lư, đi lại không có mục đích trong khu vực này. Thỉnh thoảng nó lại liếc mắt nhìn bầu trời đen kịt ở xa xa. Thỉnh thoảng, lại cúi đầu, tìm kiếm xương cánh tay ngày hôm qua nó làm rớt trên mảnh đất này…

“Hô!”

Lúc này, Trương Tiểu Hầu mới thở phào ra nhẹ nhõm. Những người khác thì chân run lẩy bẩy, suýt tí nữa té ngã trên mặt đất.

Phương pháp kia…. có hiệu quả!!

Bất kể là khô lâu hay là hủ thi, bọn nó đều không có phát động tấn công về phía mọi người. Cùng lắm thì bọn nó cũng chỉ cảm thấy nghi hoặc đối với sự thở ra của mọi người. Dù sao bọn nó cũng chỉ là một đám vong linh không có suy nghĩ. Nếu như không phải là sinh vật sống, vậy bọn nó tấn công để làm cái gì? Không khéo lại còn dính mùi hôi thối kia??

Đội trưởng Tần Hổ giơ tay lên, nhưng lại không có nói gì. Hắn dùng thủ thế bảo mọi người giữ vững đội hình, tiếp tục tiến về phía trước.

Rất nhanh, mọi người liền tụ tập lại với nhau. Mới đầu, mọi người vẫn còn khá là cảnh giác. Mọi người sợ mình lại rơi vào tình huống bị đám vong linh này úp sọt. Nhưng khi mọi người đi ngang qua đám vong linh này ở khoảng cách gần, ấy vậy mà đám vong linh này lại không có tấn công mọi người. Bọn nó cùng lắm cũng chỉ phát ra tiếng kêu nhắc nhở đồng loại. Cho nên, mọi người dần buông lỏng cảnh giác hơn.

“Nếu như biết có biện pháp như thế này, thì cần quái gì phải sợ đám vong linh này cơ chứ?”

Vương Đồng liền hiện ra sự vênh váo, đắc ý.

“Cái loại Tỏi hôi này là một loại thực vật hi hữu. Chợ đen chưa chắc đã có bán nó. Số lượng của nó cũng không có nhiều. Trưởng thôn đã phải dùng hàng dự trữ còn lại trong thôn đưa cho chúng ta đấy….”

Thạch Thiểu Cúc nói.

“Bất kể như thế nào, không cùng cái đám này chém giết là tốt rồi. Đợi tới lúc chúng ta tìm thấy thi thể của nhóm thăm dò kia, chúng ta có thể quay về trả nhiệm vụ được rồi.”

Tất Lô nói.

” Hình như chúng ta nói chuyện cũng không có quấy nhiễu tới bọn nó.”

Mọi người phát hiện ra rằng, cho dù mọi người có nói chuyện với nhau thì bọn quái này cũng không có tấn công mọi người. Có lẽ, chỉ cần mọi người thở ra khí bị tỏi hôi này che dấu, đám vong linh kia liền không có phát hiện ra mọi người.

Chỉ là, mọi người càng đi về phía trước, lại càng cảm thấy sợ hãi hơn. Ở đây chỉ thấy một màu đen bao phủ, cứ đi được vài bước, mọi người liền nhìn thấy một con vong linh từ dưới lòng đất chui ra….

Mật độ vong linh dày đặc như thế này vượt xa dự tính ban đầu của mọi người. Nói như thế này cho dễ hiểu, mật độ ở đây chính là 1,5 con/ 1 m2, dày đặc tới mức dọa người. Nếu như hiển thị nó trên bản đồ điện tử, quả thực vùng này toàn một màu đỏ!!

Đi về phía trước, thoáng cái một đoàn mấy chục con hủ thi liền xuất hiện….

Hủ thi nhiều tới nỗi sắp biến thành một bức tường người rồi. Bọn nó chắn ngang con đường mà mọi người đang định tiến về phía trước kia. Sau đó cứ như vậy đứng im ở nơi đó, rồi lê lết thân thể một cách chậm chạm. Từng tiếng kêu từ trong miệng bọn nó phát ra, nghe mà buồn nôn.

Vào những lúc không có sinh vật sống kích thích huyết tính của bọn nó. Bọn nó vô cùng chậm chạm và đi lại không có bất kỳ mục đích gì giống như kiểu một cái xác không hồn vậy.

“Cứ tiếp tục đi về phía trước thôi. Dù sao bọn nó cũng không có tấn công chúng ta.”

Vương Đồng nở ra nụ cười nói. Sau đó là người đầu tiên tiến về bức tường người kia.

Nhưng khi Vương Đồng còn cách bọn nó chưa tới 20 m. Cái đám hủ thi kia liền tập thể xoay người lại lao về phía hắn. Trong hai con mắt hãm sâu kia, ánh sáng đỏ liền hiện ra, thẳng tắp nhìn về phía Vương Đồng…..

Vương Đồng liền đứng hình ngay lập tức!!

“…. A….. A….. a….!!!!”

Đột nhiên bầy hủ thi kêu lên. Dĩ nhiên tập thể bọn nó điên cuồng lao về phía Vương Đồng tấn công.

Bầy thi truy đuổi, bụi bay mù mịt. Thoáng cái thi khí liền tràn ngập ra một mảng lớn!!!

“Nhanh ăn tỏi hôi!!”

Thạch Thiểu Cúc vội vàng hét to lên.

Cũng may Vương Đồng phản ứng nhanh nhẹn. Hắn vội vàng lấy tỏi hôi từ chiếc túi ngang người. Sau đó bỏ vào mồm nhai “nhồm nhoàm”.

Phải nói tỏi hôi này có hiệu quả vô cùng nhanh, khí vừa thở ra thiếu chút nữa khiến cho Vương Đồng bất tỉnh.

Lúc này, đám hủ thi kia đã vọt tới trước mặt Vương Đồng. Thế nhưng bọn nó liền dừng bước chân lại, giống như kiểu mất đi mục tiêu vậy. Bọn nó ngẩn người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau đó không có mục đích tản ra xung quanh!

Vào lúc Vương Đồng ở giữa bầy hủ thi kia, hắn sợ tới nỗi tí nữa đái ra quần.

Đợi tới khi mọi thứ bình thường trở lại rồi, lúc này Vương Đồng mới chửi ầm lên một câu:

“Cái thứ hôi thối chết ngạt này, tại sao thời gian kéo dài của nó lại ngắn tới như vậy???”

“Tỏi hôi cũng không có nhiều. Thời gian kéo dài lại không được lâu. Xem ra chúng ta phải nắm chính xác thời gian.”

Thạch Thiểu Cúc nhíu mày nói.

Nếu Vương Đồng đã tới giờ rồi. Vậy thì mọi người cũng sắp tới giờ rồi. Cho nên, mọi người liền rối rít lấy tỏi ra ăn….

……………….

Ánh trăng thê lương, treo ở trên cao, chứng kiến đám hủ thi dưới mặt đất đang ngọ nguậy.

Cả một vùng đất lạnh như băng nhưng lại xao động bất an. Thỉnh thoảng lại có mấy con thi vật ngủ quên, từ dưới lòng đất chui ra. Sau đó, bọn nó giống như một người không có nhà để về bắt đầu nhặt ve chai.

Khi không có sinh vật sống để ăn, vong linh sẽ đi nhặt đồ trên mặt đất hoặc đào đất tìm đồ. Những món đồ này chính là chân tay bị đứt đoạn, rơi vãi, hoặc những thứ chìm trong mặt đất mà bọn nó có thể sử dụng được. Thỉnh thoảng, bọn nó đào được một miếng gỉ sắt. Lúc này bọn nó không khác gì một tên bất động sản trúng thầu vậy. Nếu như sau đó được tẩm bổ thêm mấy năm, gần như bọn nó có thể tấn chức thành đại vong linh…..

Mọi người cùng nhau đi tới, xem như nhìn thấy hết “cuộc sống muôn màu” ở đây. Quả thật mọi người không hiểu tại sao cái đám này lại có thể sống mãi trên thế giới này được.

“Băng!!!”

Đột nhiên, cả vùng đất phía trước ầm ầm nổi lên sóng cuộn. Bùn đất màu đen quay cuồng giữa bầu trời đêm, dưới ánh trắng thê lương hiện ra cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Bên trong cơn sóng kia nào là hài cốt người chết, quần áo rách nát, vong linh, lộn tùng phèo hết cả lên.

Tiếng chấn động vang dội khắp cả vùng đất này. Rất nhanh, mọi người liền nhìn thấy một con vong linh có thân thể to lớn không khác gì con bò mộng trồi lên….

Trước tiên, thân thể con vong linh này chui ra ngoài. Cả người nó bao trùm những bắp thịt cứng đờ, giống như một chiếc khôi giáp cứng rắn, khó lòng đánh xuyên qua được.

Tứ chi của nó vô cùng to khỏe, cũng không biết được tạo thành từ thứ gì. Nó có tổng cộng tới 4 tay. Trong đó, 2 cánh tay loang lổ vết máu hóa thành hai chiếc búa lớn. Hai cánh tay còn lại biến thành hai chiếc mã tấu thật dài. Con quái vật này nếu như khua tay, quả thật nó không khác gì một cái máy trộn bê tông!!

“Là con Thi tướng Đao phủ kia!”

Vương Đồng sợ hãi hét lên.

“Chẳng lẽ nó vẫn luôn đuổi theo chúng ta???”

“Hoặc chúng ta vẫn đang còn ở trong địa bàn của nó!”

Sau khi nhìn thấy con vong linh này, tám người liền lui về phía sau mấy bước. Nhớ ngày đó, mọi người gặp phải con vong linh này, suýt tí nữa thì toàn quân bị diệt. Hiện tại, mọi người lại thấy nó từ trong lòng đất chui ra.

“Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta đã ăn tỏi hôi rồi. Nó chắc chắn không nhận ra chúng ta…. Đúng rồi. Đứng im. Không được động đậy. Trưởng thôn có nói, vong linh cấp Chiến tướng có thính giác rất mạnh. Bọn nó có thể thông qua cử động nho nhỏ của chúng ta là đoán ra được chúng ta không phải vong linh. Cho nên, chúng ta phải đứng im bất động tại chỗ, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Thạch Thiểu Cúc vội vàng nói với mọi người.

Đương nhiên mọi người vẫn còn nhớ được mấy lời trưởng thôn dặn dò. Vì vậy, mọi người nhanh chóng hóa thành bức tượng. Hai con mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm con Thi Tướng Đao Phủ kia!

Ánh mắt Trương Tiểu Hầu cũng không có dời con Thi Tướng Đao Phủ này. Hắn phát hiện ra, con thi tướng này không có đầu. Nhưng cẩn thận nhìn kỹ, con thi tướng này cũng không phải bị thứ gì đó chặt đứt đầu.

Những người khác cũng chú ý tới con Thi Tướng Đao Phủ này. Con này có vẻ khác xa so với con lúc trước. Nhưng mọi người cũng không có lên tiếng. Có trời mới biết, nếu như mọi người nói chuyện, không biết có kinh động tới con Thi Tướng Đao Phủ kia không??

“Xì xào, rào rào”

Một âm thanh giống như có thứ gì đó từ trong thịt chui ra. Ở nơi vị trí cái đầu trống rỗng kia, một cái đầu từ từ mọc ra….

Đầu tiên đập vào mắt mọi người chính là một cái cổ có tơ máu màu đen nổi lên tán loạn, nhìn rất là đáng sợ.

Ngay sau đó là cái đầu. Hình dạng của nó không khác loài người là bao.

Cuối cùng, cái đầu này quay ngoắt 180° lại. Trong tíc tắc một khuôn mặt tóc tai lù xù, tràn đầy máu tươi, tràn đầy sự oán niệm và âm trầm hiện ra!

“Tại…. Tại sao…. Vứt…. Vứt ta lại!”

Chiếc miệng mở to ra, sau đó nói ra một câu tràn đầy oán niệm.

Sau khi mọi người nhìn thấy một màn như thế này, da đầu ngay tức khắc như muốn nổ tung!!!!

Rõ ràng, cái đầu từ trong thân thể con Thi Tướng Đao Phủ kia chui ra chính là đầu của vị nữ sĩ quan đã chết – Cổ Hi!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.