*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Do đi sâu vào bên trong trang viên Mục thị cho nên Mạc Phàm hắn bỏ qua mất cuộc thảo luận quan trọng nói về hắn giữa Phì Thạch, Lê Văn Kiệt và Quách Thải Đường. Lúc này trong đầu hắn đang còn suy nghĩ về chuyện nếu như mấy người kia mà biết được Phạm Mặc và Mạc Phàm là từ một người mà ra thì không biết vẻ mặt lúc đó của đám người kia sẽ như thế nào nhỉ?
Ài, có lẽ hắn nên suy nghĩ, tính toán về trận quyết đấu ngày hôm nay thì hơn.
Hắn đi vào chỗ bàn tiệc của trang viên Mục thị. Quả nhiên ở đây có vô số đồ ăn ngon. Đúng lúc Mạc Phàm hắn đang còn đói bụng. Hắn tính tới một cái bàn, ăn no căng bụng thì chạm mặt phải một nam tử râu ria đang bị mấy người thiếu phụ vây quanh.
“ Hảo tiểu tử, thế mà cũng có can đảm tới dự tiệc!”
Nam tử râu ria kia trừng mắt lên nhìn Mạc Phàm.
“ Huấn luyện viên trưởng, ngươi cũng tới đây để ăn sao?”
Mạc Phàm hắn không nghĩ tới huấn luyện viên trưởng Trảm Không cũng có ở đây.
“ Khụ Khụ, ngươi được lắm!”
Từ trong đám thiếu phụ Trảm Không râu ria liền thoát ra ngoài, rồi sau đó hắn đem Mạc Phàm sang một góc, nâng lông mày lên hỏi,
“Sau khi ngươi tốt nghiệp thì tới doanh trại của ta, Ok? Nếu như ngươi có thể vào một trường đại học ma pháp tốt. Thì quân đội của ta cũng có thể đào tạo ngươi không khác gì trong đại học vậy. Ta biết tiểu tử nhà ngươi có gây chuyện với Mục thị, nhưng có quân đội của chính phủ chúng ta bảo vệ, thì cho dù đám người thế gia kia có ghét ngươi thế nào đi chăng nữa, thì bọn hắn cũng không làm gì được ngươi!
Đây không phải là lần đầu tiên Trảm Không mời Mạc Phàm về đội của mình. Còn về chuyện có phải hắn muốn đòi lại cái Liêm Cốt Thuẫn cao quý ở trong tay Mạc Phàm kia về chính chủ hay không thì chuyện đó tính sau. Vào trong quân đội rồi có gì mà không đòi được!!
“ Không thích, suốt ngày canh gác ở biên cương nhàm chán lắm. Ta thích ở trong thành phố lớn hơn.”
Mạc Phàm liền từ chối.
“ Thành phố lớn thì có cái gì tốt?? Toàn bê tông cốt thép, khói bụi xe hơi rồi còn cả mùi hôi thối nữa. Ở trạm dịch của chúng ta thì non xanh nước biếc, hoa thơm, chim hót, thức ăn không ngon thì có thể ra bên ngoài săn vài con yêu ma nếm thử, phiêu diêu tự tại, ngươi không thấy như vậy tốt hơn sao?”
Trảm Không cười híp cả mắt nói.
“ Dù sao thì ta cũng không nhập ngũ.”
Mạc Phàm nói chắc như đinh đóng cột.
“ Giỏi, giỏi, giỏi, tiểu tử nhà ngươi có cốt khí. Nếu như ngày hôm nay người gật đầu, sau này nếu như có chuyện lớn gì xảy ra, thì ta sẽ giải quyết giúp cho ngươi. Nhưng ngươi bướng bỉnh như vậy, thì khi ngươi bị cái tên là Vũ Ngang kia đánh cho gần chết ta cũng mặc kệ!”
Trảm Không giận sôi máu nói.
Dựa vào cái tên Trảm Không của hắn, thì không biết bao nhiêu ma pháp sư trẻ tuổi nguyện xin chết được nhập ngũ, muốn bọn họ nhập ngũ dễ như trở bàn tay vậy. Hắn đã hạ nước, cầu xin Mạc Phàm vào quân đội của mình, thế nhưng tiểu tử này lại chê bai, không thèm nể mặt hắn một chút nào cả!
Mạc Phàm muốn rời đi, thì Trảm Không liền đè một tay lên vai hắn.
“ Huấn luyện viên trưởng, ngươi làm như thế này là có ý gì? Ta không vào quân đội của ngươi, ngươi muốn cưỡng chế ta sao?”
Mạc Phàm khó hiểu hỏi vặn lại.
Trảm Không liền thu hồi bộ dạng đại thúc đáng khinh kia lại, mặt lại nghiêm chỉnh trở lại sau đó hạ giọng nói:
“Ngươi không vào quân đội của ta cũng không sao, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện.”
“ Chuyện gì?”
Mạc Phàm khó hiểu hỏi lại.
“ Khi ngươi cùng cái tên Vũ Ngang kia quyết đấu ngươi chú ý cho ta một chút.”
“ Chú ý cái gì cơ?”
“ Thì chú ý nhiều hơn.”
“ Nghe không hiểu.”
Mạc Phàm định hỏi lại, thì thấy có mấy vị nam nữ trung niên có địa vị không thấp đang qua chỗ bọn hắn.
Mạc Phàm không sao mà hiểu được vị Trảm Không này muốn nhờ hắn làm chuyện gì.
———————
Một lúc sau, Chu hiệu trưởng, Đặng Khải, Dương Tác Hà. Những nhân vật quan trọng nhất của Bắc Thành xuất hiện. Mục Trác Vân cùng Vũ Ngang đích thân ra nghênh đón những người mới tới này.
Chu hiệu trưởng chính là đại diện cho trường học ma pháp, là ngôi sao sáng nhất của trường học ma pháp Bắc Thành.
Đặng Khải là một trong những người đứng đầu của liên mình thợ săn, địa vị rất cao.
Dương Tác Hà thì đại diện cho hiệp hội ma pháp, quyền lực chỉ đứng sau có 2 người.
Bên phía quân đội thì có Trảm Không, vị huấn luyện viên trưởng này có thể nói là một trong những Ma pháp sư mạnh mẽ nhất trong nhóm người này. Hắn ở Bắc Thành chính là một Chiến Thần Thủ Hộ!
Mục Trác Vân thì không cần phải nói, là dê đầu đàn của một gia tộc.
Mạc Phàm cảm thấy bất ngờ khi phát hiện mấy đại nhân vật của Bắc Thành đều là người mà hắn quen biết, cho nên hắn cũng có thể xem là một đại nhân vật đi??
Thật ra Mạc Phàm hắn cũng biết hắn so với mấy cái lão già này còn chênh lệch rất xa. Hắn được các thế lực này chú ý tới nguyên nhân cũng là do hắn là học sinh xuất sắc nhất trong tất cả học sinh. Một khi hắn bước chân ra ngoài xã hội, sóng sau xô sóng trước, thì có lẽ bọn họ sẽ quên hắn rất nhanh.
Lê Vân Ba, Phan Lệ Quân, Bạch Dương, ba vị huấn luyện viên này cũng tới tham dự. Từ miệng của mấy lão “ Gà pro” ở trạm dịch kia thì Mạc Phàm hắn cũng biết được ba vị huấn luyện viên này có thực lực mạnh hơn đội trưởng Từ Đại Hoang một chút. Bọn họ chính là những người tới gần cấp bậc trung cấp ma pháp sư nhất.
Thực tế ở trong Bắc Thành, tới được trung cấp ma pháp sư đã rất là giỏi rồi. Bất kỳ thế lực nào cũng nguyện ý tặng cho bọn họ một cái chức vụ cao để lôi kéo bọn họ về bên phe mình.
Nói trắng ra khi Mạc Phàm hắn tới được trung cấp ma pháp sư thì Mục Trác Vân cũng không dám tìm tới hắn gây phiền toái. Ở trong Bắc Thành này, trung cấp ma pháp sư đếm được trên lòng bàn tay.
—————-
“ Lần này Mục Trác Vân quả thực làm lớn à nha! Hắn mời tới nhiều người như vậy. Cảm giác như tất cả nhân vật có uy vọng một chút ở Bắc Thành đều được nhận thiệp mời và nể mặt lão tới tham dự.”
Trong Yến hội, mọi người đang còn bàn luận xôn xao.
“Còn không phải thế sao. Mục thị có một Mục Ninh Tuyết. Trong tương lai Mục Ninh Tuyết có thể có địa vị hơn hẳn đám người này. Vì vậy lão Mục Trác Vân rất muốn một tay che trời từ bây giờ. Hôm nay, lão Mục Trác Vân muốn giới thiệu tới tất cả mọi người vị tiểu chưởng môn Bắc Thành. Sau này vị tiểu chưởng môn kia có xông pha giang hồ thì cũng không ai dám làm khó dễ cho hắn. Nếu như lão mời mà có người không tới. Ta tin chắc chắn đám người không tới kia, tất cả đều bị cho vào sổ đen.”
“ Không phải khoa trương như vậy chứ?”
Tên còn lại nói,
“Khoa trương chứ. Rất là khoa trương ý. Ngươi nói xem mấy lão già này bao nhiêu tuổi thì tu luyện tới trung cấp Ma pháp sư? Rồi các ngươi nhìn thử Mục Ninh Tuyết mà xem, nàng bây giờ bao nhiêu tuổi?? Cho nên các ngươi có thể suy đoán được trong tương lai Mục thị có thể nắm giữ Bắc Thành được bao nhiêu %.”
“ Cho nên, ngoài trừ Trảm Không lão đại của chúng ta có tu vi vượt qua cái đám người này ra, thì tất cả mọi ngươi ai cũng phải nể mặt lão Mục Trác Vân cả. Ta thật sự không hiểu cái thằng tiểu tử ngốc Mạc Phàm kia suy nghĩ kiểu gì nữa. Chúng ta và đám người kia ở trước mặt lão Mục Trác Vân đều khúm núm, hắn thì ngược lại… hắn chán sống ở Bắc Thành rồi à!
“ Ai, cũng không nên nói như vậy. Ta nghe nói Mục Ninh Tuyết và Mục Trác Vân quan hệ cũng không được tốt lắm. Nếu như Mục Ninh Tuyết nói không được động tới Mạc Phàm, thì lão Mục Trác Vân cũng không dám làm quá đâu.”
“ Đúng vậy, đúng vậy. Ngoài ra, ta còn biết được cái tên Mạc Phàm kia còn là học sinh đệ nhất của trường Thiên Lan ma pháp cao trung. Trong kỳ rèn luyện, hắn cũng được Trảm Không lão đại yêu thích. Chu hiệu trưởng, Đặng Khải thì ra sức bảo vệ cho hắn. Hai người kia thì không dám đắc tội với lão Mục Trác Vân, nhưng Lão đại Trảm Không thì khác, lão đại không có bận tâm tới chuyện này nhiều như vậy. Ở đây lão đại Trảm Không còn sợ ai chứ?Người nào mà động tới quân của lão đại, thì chắc chắn lão đại sẽ giết cả nhà bọn họ!”
Phì Thạch phát hiện đám người kia đang thảo luận náo nhiệt, máu “tám” chuyện của hắn lại nổi lên. Hắn nhanh chóng sang bên đó rồi hòa mình vào trong đám người đó.
Một lúc sau, khi Phì Thạch trở về, cô nương Tiểu Khả có chút tò mò liền hỏi Phì Thạch một chút:
“Phì Thạch ca, tại sao mọi người ai cũng nói về Vũ Ngang và Mạc Phàm hết vậy?”
“ À, về vấn đề này ta cũng có nghe bọn họ mà biết một chút. Mạc Phàm sẽ là người đại diện cho thế lực trường học ma pháp. Hắn lấy thân phận trường học ma pháp quyết đấu với thế gia đệ tử Vũ Ngang. Người chiến thắng tất nhiên sẽ đạt được cơ hội vô cùng quý giá đó chính là được vào Địa Thánh Tuyền tu luyện.”
Phì Thạch giải thích.
“ Thì ra là như vậy, ta nghe nói đã rất nhiều năm rồi, trường học ma pháp chưa có ai tiến vào Địa Thánh Tuyền tu luyện.
“ Đó là điều hiển nhiên rồi. Trường học là nơi đào tạo một số lượng lớn học sinh. Thỉnh thoảng cho ra được một hoặc 2 cái học sinh kỳ tài thì coi như bọn họ thu hoạch rất là tốt rồi. Mà thế gia đệ tử đều là tinh anh, nhân số lại không nhiều như trong trường học, lại được tập trung tài nguyên. Cho nên cái người tên là Mạc Phàm kia, hôm nay có lẽ sẽ biến thành hòn đá kê chân cho Vũ Ngang, đó là điều quá chi là bình thường.”
“ Buồn thay cho hắn. Trong 1500 người học sinh mới có thể chọn ra được 1 học sinh xuất sắc nhất thế nhưng lại không bằng một đệ tử của thế gia.”
Tiểu Khả chu cái miệng lên nói.
“ Ài, đầu thai cũng là một kỹ thuật.”